Cô Dâu Nhỏ Có Đôi Mắt Quỷ

Chương 6: Diễm quỷ



Thứ đó thổi một cơn gió lành lạnh ngay trên đầu tôi, khiến tôi hơi sởn gai ốc lên.

Nhưng tôi tự nhủ rằng mình tuyệt đối không được mở mắt ra, lỡ như nó làm thương tổn tôi thì phải làm sao bây giờ?

Nghĩ đến bà nội, trước khi qua đời bà đã lấy vòng tay của mình ra đưa cho tôi, tôi lập tức cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, nếu đã là bảo vật của nhà họ Ôn chúng tôi thì chắc chắn sẽ có khả năng xua đuổi tà ma và tránh xa quỷ dữ.

Tôi xoay người trở mình, cảm thấy đến cả mũi của mình cũng đã có thể cọ vào thứ đó, kết quả vòng tay của tôi còn chưa kịp được lấy ra để sử dụng thì cô ta vừa chạm vào cơ thể tôi đã bị thổi bay ra ngoài.

Trong lòng tôi sửng sốt, tôi còn có cả khả năng này nữa ư, có thể thổi bay ma quỷ?

Đúng lúc này, Diệp Vân Khiết, người ở giường dưới chỗ tôi nằm cũng đã tỉnh dậy. Không biết cô ấy lẩm bẩm đọc cái gì trong miệng, không bao lâu sau thứ đó đã hoàn toàn biến mất.

Ma quỷ vừa đi, tôi cũng chẳng cần phải lo lắng gì nữa, vả lại sau tất cả những chuyện đã xảy ra nãy giờ, dường như những ma quỷ bình thường không có cách nào có thể đến gần tôi, vậy thì tôi có thể yên tâm ngủ một giấc thật ngon rồi.

Kỳ lạ là vào sáng hôm sau, Hàn Thanh Vi đột nhiên trang điểm đậm khác hẳn bình thường.

Thực ra, ngày thường Hàn Thanh Vi cũng hay trang điểm, chỉ có điều lớp trang điểm của cô ấy thường rất nhạt nhưng hôm nay, nhìn qua trông rất kỳ lạ.

Ánh mắt được tô vẽ đầy quyến rũ và mê hoặc, đôi môi đỏ mọng như rực lửa, thoạt nhìn càng thêm lẳng lơ.

Mấy người trong phòng ký túc xá đều cảm thấy Hàn Thanh Vi đã bị quỷ ám, bằng không thì sao cô ấy lại có thể ăn mặc hở hang như vậy, để lộ phân nửa hai bầu ngực lớn ra bên ngoài.

Tôi chỉ liếc nhìn một lần là đã giật mình, cực kỳ ngạc nhiên.

Hàn Thanh Vi mà đi ra ngoài với dáng vẻ như thế, còn chẳng phải là đang muốn khiến cả đám nam sinh trong trường học nhào tới cưỡng bức cô ấy hay sao.

“Diệp Vân Khiết, cậu có cảm thấy rằng Hàn Thanh Vi có gì đó rất kỳ lạ không?” Tống Lan chỉ sợ rằng thật sự có quỷ, tối hôm qua cô và Hàn Thanh Vi đã vào nhà vệ sinh, bây giờ hỏi câu này chính là bởi vì sợ mấy chuyện ma quái đó.

“Chắc là không đâu.” Diệp Vân Khiết nhìn Hàn Thanh Vi đã đi ra ngoài, rõ ràng là trong lòng cũng rất nghi hoặc nhưng cô ấy lại không nói ra.

Cô ấy nhìn qua tôi, tôi cũng tỏ vẻ không biết phải làm sao rồi chúng tôi cùng nhau đi ăn sáng.

Hàn Thanh Vi đã xin nghỉ phép, tôi nghe nói là cô ấy bảo trong người thấy hơi khó chịu.

Mấy người chúng tôi còn tưởng rằng cô ấy thực sự không thoải mái, kết quả cuối cùng lại biết được sự thật không phải vậy.

Buổi chiều có buổi nghiên cứu và thảo luận, giáo viên chủ nhiệm lớp đưa chúng tôi đi làm quen một chút với điều kiện xung quanh. Bởi vì liên quan đến chuyên ngành khảo cổ học nên chúng tôi có một căn phòng trưng bày khảo cổ đặc biệt để tạo cơ hội cho sinh viên chúng tôi học tập. . Chương 𝗺ới nhấ𝐭 𝐭ại [ 𝐭rù𝗺𝐭 r𝘂yện.V𝘕 ]

Trong phòng trưng bày, từ thứ to lớn như bộ xác ướp và quan tài treo đã tồn tại hơn nghìn năm cho đến cái nhỏ xíu như chiếc kim thêu cổ xưa này. Tuy rằng chẳng thể nói là không thiếu thứ gì nhưng thực sự là cực kỳ phong phú và chân thực.

Lần đầu tiên đặt chân tới đây, chúng tôi đã bị những đồ vật trưng bày trong căn phòng hấp dẫn sự chú ý. Mặc dù tôi không có hứng thú với môn khảo cổ học này cho lắm nhưng cũng không khỏi cảm thấy khiếp sợ bởi tất cả cùng lúc xuất hiện trước mắt mình.

Một trường đại học trong nước bình thường thế này, vậy mà lại có nhiều thứ như vậy, quả thật không khỏi làm người khác kinh ngạc!

Sau khi giáo viên giới thiệu xong, chúng tôi bèn rời đi trước, trong khoảng thời gian còn lại chúng tôi được phép tự do hoạt động.

Tôi và Diệp Vân Khiết vốn dĩ muốn nhanh chóng đến xem quan tài treo đó nhưng kết quả giáo viên đã đi rồi lại còn quay lại và nói rằng giao cho chúng tôi một lúc nữa phải làm một bài nghiên cứu nhỏ, hy vọng chúng tôi có thể xuống lầu dưới vào tầng hầm lấy một ít vật dụng lên đây.

Giáo viên đột nhiên kêu tôi đi: “Ôn Lạc Yên, em đi đi.”

Tôi ngẩng đầu, không thể hiểu nổi. Tôi căn bản chẳng phải là mẫu người mà giáo viên yêu thích, tại sao tôi lại phải đi chứ?

Tôi miễn cưỡng cất bước rời đi. Mà Diệp Vân Khiết cũng có nhiệm vụ, bị giáo viên sai đến văn phòng cầm một hộp phấn tới.

Ra đến cửa, tôi và Diệp Vân Khiết tách ra, cô ấy đến văn phòng, còn tôi đi xuống tầng hầm ở lầu dưới để tìm chiếc bảng đen mà giáo viên bảo rằng chẳng có ai sử dụng đến.

Tầng hầm nằm ở tầng 1 của trường học, là kho chứa đồ, nghe nói tất cả mấy món đồ vô dụng đều để tại đây. Tôi tới nơi, trước tiên dùng chìa khóa cô giáo đưa để mở cửa, sau đó đang đứng trước cửa, tôi chợt nghe thấy có tiếng động khác thường vang lên, từng đợt âm thanh cực kỳ dâm đãng, mất hồn từ nơi khe cửa truyền ra.

Tôi có hơi bất ngờ. Có người có thể vào trong mà không cần chìa khóa sao?

Chẳng phải là cửa bị khóa rồi à?

Tôi không kìm được mà đẩy cửa bước vào.

Kết quả, trông thấy phía sau cửa là một cảnh tượng đầy ướt át và kiều diễm.

Một người phụ nữ và một người đàn ông, giữa một đống bàn sách bị bỏ đi…

Tôi vừa nhìn thấy cảnh này, cả người lập tức khó chịu, tức thì đứng ngây ra đó, so với hình ảnh chú tư và nữ quỷ ngày đó thì không có ướt át nhất, chỉ có ướt át hơn!

Tôi vốn dĩ chuẩn bị đi ra ngoài, kết quả ngay lúc này người phụ nữ lại ngẩng đầu, vươn cổ ra kêu lên một tiếng nghe đầy sung sướng, cô ấy vừa hét lên thì toàn thân tôi lập tức run lên.

Hàn Thanh Vi?

Chìa khóa trong tay tôi vô tình rơi xuống. Tôi lo lắng muốn chết, một cơn gió từ bên cạnh lướt nhẹ qua, cơ thể chợt ngã vào vòng tay của thứ gì đó. Đợi tới lúc có một cảm giác lạnh buốt ập đến từ trong ngực anh, tôi lập tức biết được, là anh đã đến rồi! Anh chàng đẹp trai, khôi ngô trong mộ huyệt!

So với việc bị Hàn Thanh Vi bắt gặp, trái lại thật ra tôi thà rằng là đụng phải anh.

Ít nhất sẽ không xấu hổ, lúng túng đến mức này.

Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên của tôi và anh.

Tôi chỉ cảm thấy cơ thể mình xoay một vòng, đã bay lên không trung ngay trên kho chứa đồ. Còn hai người trên mặt đất đang không khống chế được run lên, lúc này hình như cũng đã phát hiện ra có điều gì đó bất thường, ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào.Cập nhật chương mới nhất tại nh ayho. com |Nh ả y hố truyện*miễn phí

Cánh cửa lại không biết từ lúc nào đã đóng lại, chìa khóa cũng đã được đặt trong bàn tay của tôi.

Vào lúc này, tôi quan sát thấy Hàn Thanh Vi đã ướt đẫm mồ hôi, mang ánh mắt đầy quyến rũ ngã vào vòng tay của người đàn ông trên mặt đất.

Tôi cứ có cảm giác hình như mình đã gặp qua người đàn ông này ở đâu đó rồi nhưng lại chẳng thể nào nhớ ra.

Sau khi nhìn xong hình ảnh trên mặt đất, tôi mới quay lại nhìn anh. Anh đang mỉm cười với tôi, cặp mắt đào hoa như có thể chảy ra nước.

Một người đàn ông sinh ra với dáng vẻ như thế này cũng thật là tai họa, rõ ràng sẽ khó lòng phân biệt được giới tính là nam hay nữ nhưng nói vậy lại nhắc đến chi tiết riêng tư của người này.

Cứ như vậy, tôi bị anh ôm lơ lửng ở giữa không trung. Đợi tới lúc hai người đó rời đi, tôi mới được anh chầm chậm thả xuống từ cái ôm ở trên không trung.

Anh đặt tôi ở trên vách tường, như thể anh cũng thích vậy. Anh đùa giỡn tôi, nhìn thấy tôi không kiềm chế được để lộ ra khuôn mặt đỏ bừng và đổ mồ hôi ướt đẫm cả người là tâm trạng của anh lại tốt lên. Chỉ có điều, mỗi lần anh chạm vào người tôi, lại thấy ống tay áo rộng của anh giương lên. Tôi nằm trong ngực anh, anh lại tiếp tục làm những chuyện đã làm vào lần trước và lần trước nữa với tôi.

Mọi thứ qua đi: “Lạc Yên, có thoải mái không?” Giọng nói của anh vẫn đầy mê hoặc như vậy.

Anh đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của tôi, tựa như đang nhìn người tình đã lâu không gặp.

Tôi không muốn đáp lời anh, có hơi bực mình vì bản thân lại chìm đắm trong đó.

“Lát nữa, tôi sẽ đưa em về. Nhớ kỹ, sau này, em không được tự mình đến mấy nơi như thế này nữa, con diễm quỷ đó không hề tầm thường. Hiện tại, tôi có thể đưa em tránh xa cô ta nhưng không thể diệt trừ được cô ta. Trong hai ngày này, em nhất định phải tự bảo vệ chính mình cho tốt.”

“Diễm quỷ?” Là cùng một con quỷ đã ở với chú tư đêm đó sao?

Dường như anh hiểu được tôi đang suy nghĩ gì, anh nói: “Trường hợp chú tư của em thì khác. Tối hôm đó, cùng lắm cũng chỉ là một tiểu quỷ mà đây thì lại là một con quỷ lớn và mạnh hơn nhiều, thậm chí còn có khả năng bám vào con người.”

“Chẳng phải anh rất mạnh hay sao, còn không giết nổi cô ta.”

Tôi nói ra câu này, chợt cảm thấy thì ra bản thân mình cũng không quan tâm đến sự an nguy của anh cho lắm.Cập nhật chương mới nhất tại nh ayho. com |Nh ả y hố truyện*miễn phí

Anh khẽ mỉm cười, ngược lại cũng không tức giận, nói với tôi: “Bản vương rất thích cơ thể của Lạc Yên, bản vương đây còn muốn từ từ hấp thụ, thân thể tôi vẫn đang yếu ớt lắm.”

Thân thể yếu ớt? Theo câu nói của anh, tôi quan sát cơ thể cường tráng của anh, lần nào cũng đều ôm chặt đến mức tôi không thể động đậy, như thế mà anh cũng gọi là yếu ớt sao?

Nụ cười của anh càng tươi rói, rực rỡ như hoa, anh lên tiếng: “Bản vương rất vui khi thấy Lạc Yên có suy nghĩ như vậy, nhưng lần sau thì không được phép làm thế nữa.”

Nói xong, anh vung ống tay áo, người lập tức biến mất không còn dấu vết.

Trong phòng chứa đồ chỉ còn lại mình tôi, tôi quay người nhìn nhưng chẳng thấy bóng dáng anh đâu, bất đắc dĩ xoay lại.

Nghĩ đến mình, một cô gái mới lớn, lần nào cũng bị anh ức hiếp… Khuôn mặt ửng đỏ lên, tôi cúi đầu nhìn xuống chiếc vòng gỗ sưa trên cổ tay, vật này rốt cuộc có ích lợi gì chứ, căn bản cũng chẳng ngăn được anh!