Cô Dâu Nhỏ Có Đôi Mắt Quỷ

Chương 7: Ác quỷ giam cầm số mệnh



Thở phào nhẹ nhõm một hơi, tôi tìm thấy chiếc bảng đen trong phòng chứa đồ, rồi rồi nhanh chóng đi ra ngoài và khóa kỹ cửa phòng chứa đồ lại, bước theo con đường cũ để trở về.

Đợi đến khi tôi đến phòng trưng bày lầu trên, Diệp Vân Khiết cũng từ văn phòng quay lại. Hai người chúng tôi vừa khéo gặp nhau ngay bên ngoài phòng trưng bày.

Mới gặp Diệp Vân Khiết, cô ấy đã quan sát tôi với ánh mắt kỳ quái.

“Lạc Yên, cậu vừa gặp phải thứ gì đúng không?” Thứ gì ư?

Tôi lắc đầu: “Thứ gì cơ?”

Lời nói đã đến bên miệng của Diệp Vân Khiết nhưng cô ấy lại nuốt xuống: “Không có gì đâu.”

Tôi nghĩ rằng nhất định là Diệp Vân Khiết đã biết điều gì đó, nhưng lại không tiện hỏi thẳng tôi.

Giáo viên đang ở trong phòng trưng bày và giảng bài cho sinh viên, còn nói tôi và Diệp Vân Khiết đã đến rất đúng lúc. Giáo viên yêu cầu chúng tôi đặt bảng đen và phấn viết xuống rồi bắt đầu giảng bài cho chúng tôi.

Lúc này giáo viên đang nói dở về chiếc quan tài treo trong phòng trưng bày.

Cũng chẳng hiểu sao Diệp Vân Khiết nãy giờ cứ luôn quan sát tôi, thậm chí còn ngửi ngửi cơ thể tôi.

“Trên người cậu có mùi gì đó, cậu có thể ngửi thấy không?” Diệp Vân Khiết hỏi tôi, tôi nghĩ thầm nguy rồi, chắc chắn là mùi xuất hiện sau khi có quan hệ mập mờ ấy.

Tôi tự nhủ thôi rồi nhưng Diệp Vân Khiết lại đưa cho tôi một lá bùa hình tam giác có màu vàng, bên trên còn quấn một sợi chỉ đỏ.

Tôi hơi ngạc nhiên, sau đó nhận lấy lá bùa.

“Cậu đeo nó lên người đi, về sau mấy thứ bẩn thỉu đó sẽ không đụng vào cậu nữa đâu!” Hình như Diệp Vân Khiết sợ bị người khác nghe thấy, cho nên cố ý nói thật nhỏ bên tai tôi, tôi gật đầu và ghi nhớ lời cô ấy nói. Mặc kệ là thật hay giả, có thể có tác dụng hay không thì dù sao cũng nhìn ra được cô ấy rất tốt bụng.

Sau khi giáo viên giảng xong, tôi và Diệp Vân Khiết cùng nhau theo sau các bạn học khác để rời đi. Lúc bước ra khỏi đây, chẳng hiểu tại sao tôi lại quay đầu liếc nhìn chiếc quan tài treo, chợt có một cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được. Dường như có ai đó đang ngủ ở bên trong và người đó đang theo dõi tôi.

Tôi lắc đầu, có lẽ bản thân bị ảo giác rồi.

Buổi chiều tôi không có tiết học nên dự định sẽ nghỉ ngơi thật tốt một hồi.

Diệp Vân Khiết nói rằng cô ấy muốn đến phía sau ngọn núi dạo chơi. Tôi vừa nghĩ tới núi rừng tối om chẳng thấy mặt mũi, nghĩ tới thứ nằm ở phía sau núi là lập tức cảm thấy da đầu mình tê dại, cho dù có nói gì thì tôi cũng chẳng muốn đến đó một lần nào nữa.

Diệp Vân Khiết thấy tôi thực sự không muốn đi nên một thân một mình tới đó. Mà tôi cũng tự mình quay trở lại phòng ký túc xá, lúc này trong phòng vừa vặn không có ai.

Tôi còn nghĩ rằng lần này mình có thể ngủ một giấc ngon lành rồi, đi vào trong, tôi tức khắc cởi giày và leo lên giường của mình, kéo chăn che kín người mình rồi bắt đầu say ngủ.

Ai mà ngờ được chẳng lâu sau, cửa phòng ký túc xá bị người khác đẩy ra, Hàn Thanh Vi dẫn theo một người đàn ông bước vào.

Tôi lập tức cảm thấy có chuyện không ổn nhưng lại không thể đứng dậy khỏi giường, chẳng còn cách nào, đành phải chịu đựng và cố gắng không phát ra tiếng động.

Ai có thể lường trước được rằng Hàn Thanh Vi lại to gan như vậy, đã bắt đầu làm chuyện đó ngay trong phòng ký túc xá. Tôi băn khoăn không biết có nên lên tiếng nhắc nhở họ một chút hay không nhưng lại lo rằng ma quỷ trong người Hàn Thanh Vi sẽ nổi giận rồi hại tôi bị tổn thương nặng nề cũng nên.

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng ký túc xá đột nhiên bị Tống Lan đẩy ra. Bởi vì Hàn Thanh Vi đang cực kỳ thỏa thích trên chỗ của cô ấy, bỗng nhiên nhìn về phía cửa ra vào nên lúc này tôi mới nhận ra có một nữ quỷ mang khuôn mặt đầy hung tợn và đôi mắt đỏ tươi như máu đứng phía sau Hàn Thanh Vi.

Nữ quỷ mặc một bộ đồ màu đỏ như máu, tóc đen dài buông thõng từ đầu đến chân, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, khi nhìn người ta thì quay đầu chứ không ngoảnh mặt nên thật sự trông hơi đáng sợ.

Chỉ mới nhìn nữ quỷ mà tôi đã thấy hơi rùng mình.

Thật sự là tôi không biết rằng quỷ còn có thể sở hữu mái tóc dài như vậy, lại nhìn móng tay của cô ta, vừa nhọn vừa dài, rõ ràng có thể cào vào da thịt nhưng cô ta chỉ nắm lấy vai của Hàn Thanh Vi chứ chưa làm ra chuyện gì.

Tôi nhìn thấy nữ quỷ như vậy nên cảm thấy hơi sợ hãi. Trên người cô ta có một nỗi oán hận không hề tầm thường, tôi nín thở, dù có nói gì thì cũng không dám cử động.

Tống Lan tiến vào, lập tức nhìn thấy Hàn Thanh Vi và người đàn ông đó, cô ấy không kìm được mà hét lên một tiếng đầy khiếp sợ: “Thầy, thầy Lý?”

Lúc này, người đàn ông bỗng nhiên ngồi bật dậy từ trên giường, quấn chăn quanh người, sắc mặt tái nhợt nhìn Tống Lan.

“Tống Lan, em đừng hiểu lầm, tôi và Thanh Vi, Thanh Vi…” Giáo viên họ Lý đó cố gắng giải thích nhưng lại bị một luồng sáng dữ dội từ chỗ Hàn Thanh Vi bắn xuyên qua.

Tôi nhìn thấy rõ ràng có một con quỷ ở đằng sau Hàn Thanh Vi, và con quỷ đó mới chính là người khởi xướng toàn bộ chuyện này.

Tôi thầm nghĩ, mặc dù Hàn Thanh Vi bình thường hơi ngang ngược nhưng cũng chẳng đến nổi thay đổi đột ngột thế này. Trông thấy nữ quỷ phía sau cô ấy, tôi mới hiểu được là do cô ấy đã bị quỷ nhập vào người. Mà ngày đó, anh nói rằng diễm quỷ có sức mạnh rất ghê gớm, có thể bám vào con người, chắc là ý này. Chú tư của tôi đã quan hệ tình dục với một con quỷ, còn Hàn Thanh Vi thì bị một con diễm quỷ nhập vào. Trường hợp của hai người hoàn toàn khác nhau.

“Sợ cái gì chứ?” Hàn Thanh Vi đột nhiên nói với thầy Lý, thầy Lý sợ hãi đến mức lùi về phía sau để trốn tránh.

Tôi âm thầm lắc đầu, sớm biết sẽ có ngày hôm nay sao lúc trước còn làm như thế.

“Anh Quang, không phải anh đã nói là anh yêu em sao? Lẽ nào anh không còn yêu em nữa?” Hàn Thanh Vi xoay người ôm chầm lấy thầy Lý, dịu dàng biến thành một con người khác. Tống Lan xoay người muốn rời đi nhưng lại bị Hàn Thanh Vi đuổi theo phía sau. Tôi vội vã ra khỏi giường, không kịp để ý đến ánh mắt đầy khiếp sợ của thầy Lý, theo sau chạy ra ngoài, thậm chí đến cả giày cũng chưa kịp mang vào.

Hàn Thanh Vi đã bị quỷ nhập vào người, không ai có thể biết được bây giờ, cô ấy có thể làm ra chuyện gì.

Nhưng tới khi tôi đuổi tới ra ngoài thì đã chẳng thấy ai nữa, căn bản không thấy bóng dáng của Hàn Thanh Vi và Tống Lan.

Tôi vội vàng chạy ra bên ngoài đuổi theo, đến cửa ra vào hành lang thì Diệp Vân Khiết đúng lúc trở về, vừa thấy tôi đến cả giày cũng không mang thì lập tức hỏi tôi đang làm gì.

“Hàn Thanh Vi, Hàn Thanh Vi…” Tôi không biết nên nói thế nào, lo lắng rằng nếu tôi kể là bản thân đã nhìn thấy một con quỷ thì Diệp Vân Khiết sẽ không tin mình.

Dưới tình thế cấp bách, tôi đã nói dối: “Tống Lan phá hỏng chuyện thân mật của Hàn Thanh Vi và thầy Lý nên đang bị Hàn Thanh Vi đuổi theo. Tôi sợ rằng sẽ gặp chuyện không may.”

Diệp Vân Khiết không tỏ rõ ý kiến nhưng ngay lập tức xoay người lại đuổi theo, hình như cũng đang lo lắng là sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Đợi đến lúc chúng tôi đuổi kịp thì Tống Lan đã chạy về phía sau ngọn núi.

Diệp Vân Khiết bảo tôi quay lại và mặc giày vào, để cô ấy tự mình đuổi theo tôi. Tôi cúi đầu nhìn xuống, nếu mà để thế này đi đường núi, quả thật sẽ không leo lên được, tôi vội vàng chạy về mang giày vào. Chờ đến khi tôi đã xỏ giày xong và quay lại thì mấy người Diệp Vân Khiết đã chạy đi đâu mất tăm hơi.

Thầy Lý theo sau tôi chạy lên núi, tôi vừa chạy vừa nhìn thầy Lý ở bên cạnh, khó trách tôi cứ luôn có cảm giác hình như mình đã gặp qua người này ở đâu đó.

Nếu tôi nhớ không lầm, khi tôi đến học vào ngày khai giảng, chính thầy Lý là người đã tiếp đón các học sinh mới chúng tôi.

Thầy cô là gương sáng để noi theo, sao có thể làm ra loại chuyện này chứ? Tôi vốn dĩ rất ngưỡng mộ người làm giáo viên nhưng đến giờ phút này, ấn tượng đó của tôi cũng đã giảm bớt đi rất nhiều.

Khi lên núi, tôi bắt đầu gọi tên mấy người Diệp Vân Khiết nhưng cho dù tôi có gọi lớn thế nào thì cũng chẳng kêu được ai. Tôi phát hiện, hiện giờ tôi đang đi vào một nơi như đưa tay mà không thấy năm ngón, tối tăm như vực sâu không lối thoát.

Tôi đã từng đi lên núi nhưng con đường trước mắt dù có nhìn thế nào thì cũng không giống như những con đường lên núi trước đó.

Suốt dọc đường đi xuất hiện rất nhiều ngôi mộ, hơn nữa bên trên những ngôi mộ ấy đều ngập đầy máu me, máu từ những tấm bia gỗ nhỏ chảy xuống dưới.

Càng chạy, tôi càng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nơi này căn bản không phải là đường đi đến phía sau ngọn núi. Tôi quay đầu nhìn sang xung quanh, thầy Lý vậy mà cũng đã biến mất.

“Thầy Lý.” Tôi thử hét lên một tiếng nhưng lại không có ai trả lời tôi.

Tôi hơi hoảng sợ, tôi cúi đầu và mở to mắt liếc nhìn chiếc vòng tay và giữ nó thật chặt. Nó có thể sẽ hữu ích vào thời khắc mấu chốt.

“Thanh Vi, rốt cuộc là em muốn làm gì?” Giọng nói đầy lửa giận không kiềm chế được của thầy Lý truyền đến bên tai tôi, cùng với tiếng cười gian xảo ha ha của Hàn Thanh Vi, âm thanh này quả thật khiến người ta phải nổi cả da gà.

“Đừng lo, em sẽ để cho bọn họ cùng chết hết ở đây, để chúng ta có thể ở bên nhau, sau này sẽ không còn ai có thể chia cắt được chúng ta nữa.”

“Cô, cô không phải là Thanh Vi.” Giọng của thầy Lý run lên, suýt nói không thành tiếng.

“Haha… cuối cùng thì anh cũng đã nhìn ra rồi, anh Quang, em là Thời Nhạc! Anh không nhớ sao? Em là học sinh chăm chỉ nhất của anh đây!”