Cô Dâu Nhỏ Có Đôi Mắt Quỷ

Chương 8: Giải phóng ý niệm



Thời Nhạc là ai?

Sao mà nghe có vẻ hình như là người bạn thân nhất nhưng giờ đã rạn nứt của Hàn Thanh Vi vậy nhỉ?

Bởi vì tôi đã nghe nói qua và có một cái nhìn không tốt về chuyện này, lúc người khác nói chuyện tôi cứ vô tình hoặc cố ý nhớ kỹ những lời đó. Tôi không ngờ được rằng nó sẽ thực sự phát huy tác dụng.

Chỉ có điều, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với những ngôi mộ xung quanh mình. Mỗi một ngôi mộ đều đang chảy máu, trông rất đáng sợ.

Lần này nguy to thật rồi, cũng chẳng biết anh có đến giải cứu tôi hay không? Nghĩ đến đây, tôi hơi sửng sốt, đã là lúc nào rồi mà tôi còn có lòng dạ để nghĩ về anh? Anh cũng chỉ nói rằng anh sẽ đối xử tốt với tôi, mà tôi cũng chẳng thấy anh làm được việc gì có ích cho mình. Thật ra anh chỉ là một con quỷ háo sắc, trông thấy người đẹp là ngay lập tức nổi lên lòng tham, lần nào cũng có sàm sỡ tôi. Hoặc là muốn tìm cách đòi lợi ích gì đó từ tôi, còn lợi ích ấy là cái gì thì tôi cũng không biết được. Nghĩ tới đây, tôi thật sự căm hận đến nghiến răng nghiến lợi!

Tôi đang nghĩ ngợi thì chợt nghe thấy một tiếng cười nham hiểm chói tai vang lên bên mình, một tia đỏ rực lóe lên trước mắt, Hàn Thanh Vi đã đứng ở trước mặt tôi.

Lòng tôi đầy sợ hãi, lui về phía sau hai bước, kết quả lùi một bước rồi lại đặt chân lên trên phần mộ đang chảy máu, không đứng vững nên lập tức ngã xuống, đặt mông ngồi xuống ngay trên đầu phần mộ.

Tôi vội vàng vùng dậy khỏi ngôi mộ, sau đó trốn sang một bên rồi đứng phắt dậy.

Ngẩng đầu nhìn Hàn Thanh Vi ở phía đối diện, Hàn Thanh Vi bây giờ đã như người không xương, lảo đảo trước mặt tôi, sắc mặt tái nhợt và không còn phản ứng với sự sống.

Tôi thầm nghĩ thôi rồi, chắc chắn là do nữ quỷ đã hút sạch tinh khí của cô ấy rồi, hiện giờ phải làm sao đây?

Bà nội chỉ đưa cho tôi một chuỗi hạt châu chứ cũng chẳng nói với tôi cách cứu người.

“Hàn Thanh Vi, Hàn Thanh Vi.” Tôi sốt ruột gọi tên Hàn Thanh Vi hai lần nhưng Hàn Thanh Vi cũng không đáp lời, trái lại nữ quỷ tóc dài mang một bộ đồ màu đỏ ở đối diện bắt đầu lớn tiếng cười nhạo tôi.

“Quả nhiên mi và đồ đê tiện này là bạn bè của nhau, đã vậy ta sẽ để cho mi được quan sát thật kỹ, làm hại ta thì sẽ phải chịu kết cục gì.” Lúc nữ quỷ nói chuyện, hai mắt đột nhiên đỏ bừng lên và trừng trừng nhìn tôi. Tôi sợ đến mức trong lòng run lên, lùi lại về phía sau hai bước.

Tôi vừa nhìn qua vừa lui về phía sau, không lường trước được rằng con nữ quỷ lại nghiêng mình vụt ra sau lưng tôi, khiến tôi có cảm giác cô ta nhanh hơn cả tia chớp, dọa tôi sợ đến mất hồn mất vía.

Tôi dừng lại, nữ quỷ nở nụ cười u ám với tôi: “Mi nhìn cho kỹ đi, đây chính là số phận cuối cùng của cô ta.”

Nghe nữ quỷ nói, tôi mới cứng ngắc nhìn về phía Hàn Thanh Vi, lúc này tôi mới phát hiện trên mặt đất có rất nhiều bóng dáng ma quỷ màu đen mang khuôn mặt dữ tợn xuất hiện, tôi cảm thấy giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra, hơn nữa còn sẽ rất khủng khiếp.

Những bóng đen kia lần lượt tới gần Hàn Thanh Vi, hàng chục con ma màu đen tựa như sói đói đang tranh nhau vài miếng mồi béo bở, trong miệng không ngừng thốt ra những tiếng kêu đáng sợ. Tôi chợt thấy chúng đồng loạt xúm lại, cùng tiến lên đẩy cả người Hàn Thanh Vi lên giữa không trung.

Tư thế đó, độ cao đó, động tác đó…

Ngay sau đó tôi trợn to mắt, lập tức hiểu ra rằng những hồn ma đó đang bạo hành Hàn Thanh Vi.

Mà lúc này Hàn Thanh Vi cũng bắt đầu từ từ tỉnh lại. Cô ấy sợ hãi đến mức mặt mày không còn chút máu, từ trong miệng kêu lên những âm thanh thống khổ. Mắt thấy cơ thể của Hàn Thanh Vi như thể một đóa hoa dần dần mất đi vẻ hồng hào, viền mắt trũng sâu, càng ngày càng tối sầm lại và chuyển sang màu đen kịt.

Những hồn ma này nhất định sẽ giày vò Hàn Thanh Vi đến chết mất. Tôi muốn ra tay cứu giúp nhưng tôi phải dựa vào cái gì để cứu cô ấy đây? Đừng nói là mười con, thậm chí chỉ một thôi thì tôi cũng không phải là đối thủ của nó.

“Thanh Vi, Thanh Vi.” Tôi đang do dự chưa quyết định thì giọng nói của thầy Lý bỗng nhiên truyền tới. Kết quả, những bóng ma đó đều đột ngột ngừng di chuyển và dồn dập quay đầu lại nhìn sang thầy Lý đang hét lên.

Lúc này, tôi mới hứng khởi, thầy Lý đã tự lúc nào chạy đến đây.

Nữ quỷ đột nhiên quay lại nhìn thầy Lý, trong chớp mắt đã bay tới trước mặt rồi giơ tay bóp cổ thầy Lý, giọng nói cũng thay đổi: “Đến bây giờ mà anh vẫn còn nhung nhớ con đĩ đó ư, cô ta đã quan hệ với nhiều người như vậy, nhiều người như vậy rồi mà?”

Nữ quỷ rít gào, la hét thất thanh.

Trên gương mặt của thầy Lý đã đỏ bừng cả lên vì ngạt thở, ánh mắt hai bên dần rã rời, nhưng ông ấy vẫn không nhìn vào con nữ quỷ: “Tôi căn bản là chưa bao giờ thích cô, là do cô tự mình mơ tưởng mà thôi!”

Nói xong, thầy Lý nhắm mắt lại, không còn nhúc nhích.

Tôi lùi lại về phía sau, càng thêm sợ hãi.

Nhưng vẫn không kìm được nghĩ ngợi, sao thầy Lý có thể dễ dàng chết đi như thế chứ?

Nữ quỷ nhìn thầy Lý rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời hét ầm lên một tiếng A, tôi vội vàng bịt lỗ tai lại.

Tiếng gào thét của cô ta quá kinh khủng, chấn động đến nỗi làm lục phủ ngũ tạng của tôi đều đau đớn, nếu tôi không che hai tai lại kịp thì e rằng đã bị kích động đến điếc cả tai.

Bỗng dưng, tôi nghe thấy những bóng ma phía sau rên rỉ, tôi vội vã xoay người lại nhìn thì trông thấy cơ thể của Hàn Thanh Vi rơi xuống đất, vang lên một tiếng phịch, như thể bùn đất xụi lơ ngã xuống, không hề cử động.

Từ một người thường ngày xinh đẹp đến vậy, bất kể là dáng người thướt tha hay vẻ ngoài ưa nhìn thì đều rất đáng hâm mộ nhưng tới bây giờ chỉ cần nhìn qua là đã thấy giật mình.

Cơ thể cô ấy bị những bóng ma đó chà đạp đến mức hiện lên từng mảng từng mảng đen kịt, nom rất đáng sợ.

Lại nhìn sang mấy bóng ma kia, tất cả đều đang cảm thấy đau đớn không đứng dậy nổi, từng con một như thể con người quỳ rạp xuống mặt đất ôm đầu kêu rên thảm thiết.

Ngay sau đó tiếng than khóc chợt biến mất, nữ quỷ dần dần bay đến trước mặt tôi, bắt đầu phồng lớn lên dưới một tốc độ nhanh đến đáng sợ, hệt như một quả bóng bay bị thổi to ra, khiến toàn bộ đều trở nên thật bé nhỏ.

Tôi sợ hãi núp về phía sau, nữ quỷ mang ánh mắt hung ác nhìn tôi, sau đó quay người nhìn Hàn Thanh Vi, cũng chỉ đơn giản là giơ một bàn tay lên, thân thể của Hàn Thanh Vi đã lập tức bị treo lơ lửng giữa không trung rồi trong nháy mắt bị xé ra đến vỡ nát, cả người đầy máu.

Tôi không để ý đến nỗi sợ hãi của bản thân nữa, bị dọa tới nỗi phải quay đầu bỏ chạy.

Kết quả là tôi vừa mới chạy thì nữ quỷ đã từ phía sau đuổi đến. Tôi càng chạy thì nữ quỷ lại càng đuổi theo, cô ta cũng đã ở sát ngay bên cạnh tôi nhưng không xơi tái tôi, thậm chí còn chẳng đụng vào người tôi, cô ta chỉ đưa mắt nhìn tôi rồi oán hận mà nở nụ cười.

Tới khi nữ quỷ mỉm cười thì tôi mới nhận ra rằng trong miệng cô ta đầy những chiếc răng đen.

Thật sự khiến tôi cảm thấy gương mặt của nữ quỷ thêm phần dữ tợn, gớm ghiếc và đáng sợ.

Nhưng mà không hiểu vì sao, cho dù tôi có chạy thế nào thì cũng chẳng thể thoát khỏi ảo ảnh do nữ quỷ thiết lập nên.

Trong mắt tôi, tôi thà tin rằng tất cả những gì mình đang nhìn thấy chỉ là ảo giác còn hơn là phải tin tưởng vào chuyện hai con người từng sống sờ sờ đã chết đi ngay trước mặt tôi.

Cứ chạy, cứ chạy, đột nhiên tôi dừng lại.

“Chạy tiếp đi? Tại sao mi lại không chạy nữa?” Trông thấy tôi dừng lại, nữ quỷ bèn hỏi tôi.

Tôi đã quan sát nữ quỷ được một hồi, lúc mới đầu nhìn thì cô ta quả thực rất đáng sợ, thế nhưng vì sao cô ta lại không ăn thịt hay xé xác tôi giống như đã làm với Hàn Thanh Vi chứ?

Rõ ràng là cô ta cũng rất muốn giết chết tôi nhưng cô ta lại không làm thế, thay vào đó, cô ta cứ ở đây cùng tôi quanh quẩn trong vòng tròn này và nhìn tôi liều mạng cố gắng chạy trốn.

Tôi chợt nhớ tới khi còn ở trong phòng ngủ, vào buổi tối hôm đó, cô ta đã chạm vào chóp mũi tôi một cái rồi trong chớp mắt đã vang lên một tiếng ầm thật lớn, cô ta ngay lập tức bị thổi bay ra ngoài.

Vì vậy, tôi nảy ra một ý tưởng táo bạo, tôi vươn tay ra để đụng vào cô ta.

Tôi giơ tay định sờ vào nữ quỷ, tuy rằng nhìn cô ta có hơi khủng khiếp và tôi cũng chẳng muốn chạm vào cô ta một tí nào, cảm thấy cô ta rất bẩn thỉu.

Nhưng vì để chứng minh cho suy nghĩ trong lòng mình, tôi vẫn đưa tay ra chuẩn bị chọc vào nữ quỷ.

Kết quả, nữ quỷ bị dọa đến mức thay đổi cả sắc mặt, bỗng nhiên tránh tôi ra thật xa.

Tôi lập tức to gan hơn, từng bước một tiến lại gần và áp sát nữ quỷ.

“Nếu mi dám đi tới thì ta sẽ ăn thịt mi.” Nữ quỷ trừng lớn nhìn tôi với đôi mắt có màu đỏ như máu, trông rất đáng sợ và hung ác. Tôi lại càng thêm chắc chắn rằng cô ta nhất định không thể tổn thương tôi, cho nên mới không dám ăn thịt tôi. Bằng không, sao tôi mới tới gần một chút mà cô ta đã vội vàng bỏ chạy như vậy rồi.

Có loại ý nghĩ này trong đầu, tôi tiếp tục cất bước đi về phía cô ta.

Nếu cô ta đã không thể thương tổn tôi thì tôi còn sợ cô ta làm cái gì chứ?

Tôi càng đi tới, sắc mặt của nữ quỷ lại càng trở nên khó coi. Đến lúc này, tôi mới biết hóa ra vẻ mặt xấu xí của ma quỷ sẽ phủ một lớp màu đen.

Bởi vì sợ hãi nên cơ thể của nữ quỷ nhanh chóng teo nhỏ lại, chẳng mấy chốc đã chẳng còn chênh lệch nhiều so với tôi.

Nhưng mà nữ quỷ cũng không sợ hãi được bao lâu, cô ta nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó, nhếch mép nở một nụ cười nham hiểm với tôi, sau đó vụt bay chạy vào trong thân thể của thầy Lý.

Ngay lập tức, cơ thể của thầy Lý cứ như là bị bóp méo, không phối hợp lắm nhưng vẫn tức khắc đứng dậy khỏi mặt đất, phát ra những tràng cười kỳ quái.Cập nhật chương mới nhất tại Nhayho. com | Nh ảy hố truyện

Mà nhìn khuôn mặt của thầy Lý, nó đã sớm biến thành màu xanh.

Tôi vừa nhìn thấy thầy Lý tiến về phía tôi là hiểu ngay rằng nữ quỷ nhất định đang muốn làm hại tôi thông qua cơ thể của thầy Lý.

Tôi xoay người định chạy đi, cuối cùng lại phát hiện cơ thể của mình cứ như đã bị đóng đinh vào mặt đất, hoàn toàn không thể cử động được.

Chẳng tốn nhiều thời gian, thầy Lý đã đến trước mặt tôi và duỗi tay ra dùng sức bóp cổ tôi, muốn đẩy tôi vào chỗ chết.

Tôi khó thở, hai tay cố hết sức đập vào tay của thầy Lý đang bóp chặt cổ tôi, bàn tay của thầy Lý lạnh lẽo đến thấu xương nhưng tôi vẫn phải đánh thầy Lý thật mạnh.

Có điều, mặc kệ tôi có đánh đến mức nào thì thầy Lý cũng vẫn cứ bóp cổ tôi cho đến khi tôi chết đi.

Không những vậy, đôi mắt màu đỏ như máu của thầy Lý cứ trừng trừng nhìn tôi, hàm răng còn cắn thật chặt.

Tôi thầm nghĩ lần này thì mình thật sự xong đời rồi.

Nhưng đúng lúc này, tôi chợt nghe thấy giọng nói cực kỳ êm tai của anh. Vào giây phút đó, nó tựa như là âm thanh của tự nhiên, khiến trái tim đang hỗn loạn của tôi trong chớp mắt đã an tĩnh lại.

“Lạc Yên, em nhắm mắt lại đi, dùng ý niệm bắt cô ta lộ rõ hình dạng vốn có.”

Vào thời khắc mấu chốt, cuối cùng anh cũng đã đến, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy vui mừng. Nhưng vẫn thật là đáng ghét, đến lúc tôi sắp bị giết chết rồi thì anh mới xuất hiện, lại còn vẫn cứ nói chuyện ung dung và thong thả như vậy, chẳng hề hoảng hốt. Tôi dùng chút sức lực cuối cùng để nhìn khắp xung quanh, lại vẫn không trông thấy bóng dáng của anh đâu.

Bất chợt nghe thấy tiếng cười đầy mê hoặc và hấp dẫn người khác của anh: “Đã là lúc này rồi mà Lạc Yên vẫn đang suy nghĩ về bản vương, cũng không uổng công bản vương đang tu hành lại còn đặc biệt tới thăm Lạc Yên.”Cập nhật chương mới nhất tại Nhayho. com | Nh ảy hố truyện

“Tôi sắp chết rồi!” Anh cũng đã biết là đến lúc này rồi, vậy mà vẫn còn chưa ra tay cứu tôi, thật là đồ khó ưa mà.

Anh lại nở một nụ cười cực kỳ uyển chuyển: “Nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần, dùng ý niệm buộc cô ta phải hiện ra hình dạng ban đầu.”

“Tôi không làm được.” Tôi đã sắp tắt thở rồi, còn phải kéo cổ họng ra để hét lớn.

Lúc này, tôi mới nhận ra rằng con quỷ trước mắt hoàn toàn không hề nghe thấy giọng nói của anh. Mặc dù thắc mắc nhưng cũng chẳng phải điều gì quá kỳ lạ, làm sao con người có thể hiểu được thế giới của ma quỷ chứ.

Tôi hành động dứt khoát, nghe theo lời anh và nhắm mắt lại, chú tâm cố gắng làm cho cô ta cút khỏi đây.

Cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng rầm vang lên thật lớn và tiếng hét của nữ quỷ, thê thảm đến mức khiến người khác chấn động mà mở to mắt.

Trong lòng tôi kinh hãi, tôi vậy mà lại thực sự làm được!

Tôi vậy mà lại có thể sử dụng ý niệm! Chuyện này khiến tôi vừa hoảng sợ vừa hưng phấn.