Cô Dâu Nhỏ Có Đôi Mắt Quỷ

Chương 9: Thiên nhãn



Lúc này, thầy Lý đã ngã xuống một vũng giống như bùn dưới chân tôi. Bên tai tôi là giọng nói khàn khàn của anh: “Lạc Yên, nhân lúc cô ta vẫn chưa hồi phục, mau xử lý cô ta đi.”

Nghe anh nói vậy, tôi vội vàng tìm hình bóng nữ quỷ đó, thay vì hỏi xem tại sao bản lĩnh của anh lại lớn như vậy, chỉ cần niệm lực một lần thôi đã có thể đánh bay cô ta ra ngoài.

Rất nhanh sau đó tôi đã tìm thấy nữ quỷ kia, lúc này nữ quỷ đã nhỏ hơn rất nhiều, tóc cũng ngắn đi.

Ban đầu tóc của cô ta dài từ đầu đến chân, đen nhánh thế nhưng bây giờ nó chỉ còn ngắn đến ngang vai, móng tay cũng ngắn đi rất nhiều.

Hơn nữa gương mặt trong sáng của cô ta cũng từ từ hiện ra, mặt mũi thực sự rất xinh đẹp.

“Lạc Yên, cô ta sẽ làm hại em đó.” Ngay khi tôi đang cảm thấy thương xót, giọng nói của anh lại vang lên bên tai nhắc nhở tôi, âm thanh vẫn dễ nghe như trước.

Giọng nói của anh vẫn hay như vậy, làm tôi nghĩ ngay đến khuôn mặt độc nhất vô nhị đó.

Dường như anh biết tôi đang suy nghĩ gì, đột nhiên nở nụ cười nói: “Xem ra Lạc Yên rất hài lòng với vẻ ngoài của bản vương, bản vương rất vui.”

Tôi không nói gì, anh đúng là tự khen mình!

Bởi vì tôi muốn về sớm, tôi thực sự không thích giọng nói hở tí là lại tán tỉnh đó của anh.

Lúc này mới hỏi anh: “Làm thế nào tôi mới có thể giết được cô ta?”

Nghe tôi nói gì, nữ quỷ đột nhiên trừng mắt nhìn tôi, đôi mắt cô ta trợn trừng lên,​​ có chút đỏ.

Anh nghiêm túc đứng lên: “Nhắm mắt lại, giống như vừa rồi, chỉ cần nghĩ đến việc khiến cô ta tan thành tro bụi.”

“Nếu em nghĩ tới thầy, thì thầy cũng sẽ thành tro luôn sao?” Đột nhiên tôi nghĩ tới nên hỏi anh, không ngờ anh chẳng những không tức giận, ngược lại còn bật cười, tiếng cười làm cho tôi cảm thấy trong lòng anh có lẽ cũng có một chút run sợ.

Tôi thấy có hơi thất vọng, có lẽ anh mạnh hơn diễm quỷ rất nhiều, cho nên vốn dĩ tôi đã không thể làm anh bị tổn thương.

Ngay lúc tôi không biết phải làm sao, nữ quỷ trên mặt đất đột nhiên lao về phía tôi, tôi không để ý, vội vàng lùi về phía sau hai bước, kết quả, ầm một tiếng, nữ quỷ bị văng ra ngoài.

Lần này tôi thấy tóc của nữ quỷ đã dài trở lại, móng tay mọc lại, cơ thể cũng dần dài ra.

“Lạc Yên, cô ta to lớn hơn bởi sự oán hận, em nhất định phải làm cho cô ta trở lại dáng vẻ ban đầu, nếu không sẽ không kịp đâu.”

Nghe anh nói tôi có chút sợ hãi, vội nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ.

Ngay sau tiếng than khóc của nữ quỷ truyền đến, tôi muốn mở mắt ra xem, anh nói: “Không được bỏ cuộc giữa chừng.”

Nghe vậy tôi cũng không dám mở mắt nữa, lại càng không dám lơ đễnh.

Nhưng vào lúc này, chiếc vòng tay bằng gỗ sưa trên cổ tay tôi bắt đầu rung lên bần bật. Chấn động quá mạnh mẽ khiến không thể nhịn được, mở mắt ra nhìn.

Lần này anh cũng không ngăn tôi mở mắt ra nữa, tôi cũng bất ngờ nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình.

Chiếc vòng phát ra từng tiếng thét, giống như vô số ma quỷ đang kêu la vậy, cũng giống như giọng của rất nhiều người đang thoải mái cười lớn, âm thanh cao thấp khó phân biệt, dù có nghe kỹ đến đâu, tôi vẫn không thể hiểu được rốt cuộc nó là âm thanh của thứ gì.

Khi nữ quỷ kia kêu lên, tôi nhìn về phía cô ta, nữ quỷ hét lên một tiếng cuối cùng, rồi lập tức biến thành một nắm tro, biến mất không thấy đâu nữa.

Tôi sợ hãi, hóa ra biến thành tro bụi là thật sao!

Lúc này, chuỗi hạt gỗ sưa trên cổ tay của tôi lại bị kích động, tôi lo lắng nữ quỷ kia sẽ sống lại.

Lập tức nhìn xung quanh, kết quả xung quanh hoàn toàn im lặng không hề nhìn thấy thứ gì cả.

Tôi cúi đầu nói với chuỗi hạt trong tay hai câu, đã không giúp được gì, còn gây thêm phiền phức!

Kết quả là, khi tôi cúi đầu xuống thì lập tức ngây người, phát hiện ra một chiếc hạt trong chuỗi hạt đã mở mắt.

Đôi mắt đó không giống như đôi mắt mà tôi thường thấy trên chuỗi hạt. Khi bà nội đưa chuỗi hạt này cho tôi, tôi đã xem xét kỹ. Một hạt có hai mắt đối diện nhau, chuỗi có mười sáu hạt, mỗi hạt có hai con mắt.

Nhưng lúc đó chỉ có con mắt trên chỉ là nhìn giống mắt, nhưng không thật lắm, bây giờ tôi nhìn thì lại thật sự giống một con mắt. Nó đen như mực, sâu như một vực thẳm, cho dù tôi có nhìn thế nào đi chăng nữa, cũng không thấy gì.

Tôi không khỏi sờ sờ, vừa chạm vào, con mắt lập tức chớp chớp, tôi có chút sởn gai ốc, sợ đến mức vung tay ra. Nhưng dù tôi có làm như thế nào thì chuỗi hạt vẫn ở trên tay tôi.

“Ảo giác, đây chỉ là ảo giác thôi.” Tôi lẩm bẩm, nhân tiện làm trò cười cho người ở bên cạnh.

Mặc dù anh không nói, nhưng tôi biết rằng anh hẳn là đã từng gặp tôi. Nếu không, làm sao biết anh nữ quỷ trông như thế nào chứ?

Tôi ngẩng đầu nhìn, hét lên với anh: “Chuyện gì thế này?”

Anh nở nụ cười: “Lạc Yên, sao em nói chuyện với bản vương như vậy, bản vương đối với em tốt như vậy, em lại không biết hưởng thụ sao?”

Tôi tức giận, lúc này rồi mà anh vẫn còn tâm chí muốn trêu chọc tôi.

Tôi cắn môi mắng anh một câu: “Bỉ ổi!”

Anh nghe tôi nói vậy thay vì tức giận, anh lại bật cười.

Nghe anh cười như vậy tôi càng thấy tức giận hơn.

Chỉ là hiện tại tôi đang hỏi anh, cho dù anh từ chối trả lời thì tôi cũng không thể làm ầm ĩ lên được, cho nên tôi không mắng anh nữa, chờ anh cười đủ rồi sau đó trả lời tôi.

“Bản vương nghe nói bộ tộc đuổi quỷ có thiên nhãn bảo vệ, có thể đe dọa được trăm thứ ma quỷ, trăm ma xuất hiện, nhất định quỷ sư cũng sẽ xuất hiện. Đôi mắt đó hẳn là bước đầu để cô bước vào quỷ sư đấy.”

Bước đầu ư?

Tôi càng lúc càng không hiểu anh đang nói cái gì, trăm ma xuất hiện, cái gì mà quỷ sư xuất hiện, nghe thật đáng sợ, mới chỉ nghe thôi, tôi đã cảm thấy có hơi ghê tởm rồi. Hiện tại việc quan trọng nhất chính là làm thế nào để thoát được ra ngoài, thấy đôi mắt đang từ từ nhắm lại, tôi cố tháo chuỗi hạt ra hai lần nhưng không thể cởi ra được, nên không quan tâm đến nó nữa.

Tôi ngẩng đầu, hỏi anh: “Làm thế nào để tôi có thể ra ngoài được?”

“Bản vương không còn ở cạnh Lạc Yên, cho nên không thể giúp Lạc Yên, chỉ có thể giúp Lạc Yên cứu sống bọn họ mà thôi.”

Cứu sống?

Người chết rồi còn có thể được cứu sống được sao?

Tôi nhìn về phía mặt đất, vết máu của Hàn Thanh Vi vẫn còn trên mặt đất, trông thực sự rất đáng sợ, khiến tôi không nhịn nổi mà quay mặt đi.

Quay lại thì thấy thi thể của thầy Lý đang nằm trên mặt đất như bùn.

Thấy họ cũng rất đáng thương, tôi hỏi anh: “Làm sao để cứu họ?”

“Lạc Yên đừng lo lắng, bản vương sẽ cứu bọn họ, nhưng Lạc Yên nhất định phải nhớ rõ hôm nay cô nợ bản vương một ân tình, đừng quên nhé!”

Dứt lời, anh cũng không thèm nhắc lại, tôi cảm thấy như thể anh đã đi rồi, trong lòng có chút thất vọng. Cái gì thế, đến rồi cùng không hiện thân. Trên phần mộ khắp nơi đều chảy máu, anh ấy nói rằng anh ấy tốt với tôi, nếu anh ấy thực sự tốt thì đã không ném tôi đi rồi. Nhưng, rốt cuộc thì tôi đang suy nghĩ đến điều gì vậy hả, tôi và anh ấy không hề thân thiết vậy mà lại than phiền như chồng không quan tâm đến mình vậy, trời ạ.

Mặt đất rất bẩn, máu của Hàn Thanh Vi vẫn còn trên mặt đất, tôi đi đến một chỗ sạch sẽ hơn để tránh vết máu, không ngờ, vừa đi tới thì tôi nghe thấy giọng nói của Diệp Vân Khiết.

“Tống Lan, Tống Lan, cậu có ở đó không? Trả lời tớ đi.” Diệp Vân Khiết đang tìm Tống Lan.

Giống như có một cọng rơm cứu vớt cuộc sống này vậy, tôi vội vàng gọi Diệp Vân Khiết, gọi rất to: “Vân Khiết, cậu có nghe thấy tớ không?”

Diệp Vân Khiết thực sự đã nghe thấy: “Lạc Yên, Lạc Yên là cậu sao?” Diệp Vân Khiết lo lắng gọi tôi, như thể giữa tôi và cô ấy có một bức tường ngăn cách vậy, tôi không quá vui mừng, vội vàng hét lên về phía đối diện.

Rất nhanh sau đó Diệp Vân Khiết đã đứng ở phía đối diện với tôi, hét lên: “Lạc Yên, cậu ở bên trong sao?”

“Ừ, mình ở đây, Vân Khiết.” Bình thường tôi không hay gọi Vân Khiết như vậy nhưng lúc này tôi cảm thấy cô ấy vô cùng thân thiết.

“Lạc Yên, cậu hãy nghe tớ nói, tôi muốn mở một cánh cửa ở đây, cậu không phải sợ, khi trở về tớ sẽ nói rõ lý do cho cậu.” Diệp Vân Khiết nghiêm túc nói.

“Tớ biết rồi, cậu mở đi.” Nói xong tôi quay người sang một bên tránh đi.

Tôi thấy được, một vòng cung xuất hiện trước mặt. Đầu tiên, bắt đầu từ bên phải, từ dưới mặt đất vẽ một đường, dọc theo tuyến đường đó vẽ một đường thẳng về phía đối diện, bức tranh vẽ cao bằng một người, cong về phía bên trong, ngay sau đó một cánh cửa xuất hiện..

Tôi có hơi bất ngờ, cảm giác như giống như cửa phòng ngủ của chúng tôi vậy.

Trong lúc tôi đang cảm thấy khó hiểu, những tia sáng chiếu qua cánh cửa, sau đó cảnh cửa từ từ mở ra.

Trong phút chốc, trái tim tôi như bị hẫng một nhịp, những tia sáng chói mắt khiến tôi không nhịn được giơ tay che mặt. Tôi mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi. Rõ ràng nơi này là nơi um tùm rập rạm ở phía sau núi. Nhưng lạ thay, phía sau núi lúc này lại xuất hiện những ánh nắng rực rỡ như ẩn như hiện qua các tán cây.

“Lạc Yên, cậu không sao chứ?” Diệp Vân Khiết chạy tới, trong lúc tôi vẫn còn đang hoảng hốt, cô ấy đưa tay ra nắm lấy tay tôi.

Tôi cảm thấy Diệp Vân Khiết đang cầm thứ gì đó trong tay, tôi cúi đầu nhìn tay cô ấy.

Kết quả, tôi thấy cô ấy đang cầm một chiếc bút lông, một đầu chiếc bút lông có cài một nắm tua rua màu đỏ, khi tôi động vào chiếc bút, nắm tua rua đó rung lên.

“Đây là cái gì?” Tôi cảm thấy kỳ lạ, hỏi.

Diệp Vân Khiết chỉ nói: “Trở về tớ sẽ nói cho cậu biết, những người khác đâu.”

Nghe Diệp Vân Khiết nói, tôi mới quay đầu lại nhìn, nhưng bây giờ phía sau núi đã trở lại cảnh tượng ban đầu khiến tôi có chút ngỡ ngàng.

Giống như một giấc mơ vậy, trong giấc mơ không quan trọng mình đã trải qua những gì, quan trọng nhất là làm sao để thu dọn đống hỗn độn đó.

Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ, tôi đột nhiên nghe thấy giọng của thầy Lý: “Thanh Vi, Thanh Vi.”

Tôi quay đầu lại, tìm xem giọng nói từ đâu truyền đến, phát hiện thầy Lý đang ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng thầy ấy đang ôm một người.

Nếu thầy Lý vẫn còn sống vậy thì Hàn Thanh Vi còn sống cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ là không biết bây giờ Tống Lan thế nào rồi?

Thấy Hàn Thanh Vi và thầy Lý đều không sao, Diệp Vân Khiết vội vàng đi tìm Tống Lan, tôi cũng đi theo tìm kiếm, không bao lâu sau chúng tôi tìm thấy Tốn Lan, cô ấy đang ngủ trên bãi cỏ.

Sau khi Diệp Vân Khiết đánh thức Tống Lan, hỏi mới biết được cô ấy không nhớ gì cả, tất cả mọi thứ đều đã quên sạch rồi.