Cô Dâu Xung Hỉ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 1



Mùa thu năm nay, Hà Trinh An ngồi trên xe lửa, xe lửa xuất phát từ nông thôn đến thành phố Hải Phòng.

Cô bị ném xuống nông thôn khi mới chín tuổi, hôm nay cô mới được nhận về, chỉ có một nguyên nhân, nhà họ Hà phải gả con gái đến Vườn Minh Lan để xung hỉ.

Nghe nói bệnh của chú rể ở trong Vườn Minh Lan kia đã ở thời kỳ cuối, nhà họ Hà có hai đứa con gái, cũng không muốn gả, cho nên nhà họ Hà nhận đứa con gái được nuôi ở nông thôn trở về, để cho cô gả qua xung hỉ.

Hà Trinh An nằm trên giường, xem quyển sách trong tay, lúc này cửa đột nhiên bị đẩy ra, bên ngoài gió lạnh thổi tới mang theo mùi máu tanh.

Hà Trinh An ngước mắt lên, chỉ thấy một thân thể cao to anh tuấn từ bên ngoài ngã vào trong.

Hôn mê không tỉnh.

Ngay sau đó, mấy người áo đen vọt vào trong: "Anh cả, hiện tại không có ai, trực tiếp tiễn tên này xuống suối vàng đi."

"Ai nói không có ai?"

Người đàn ông mặt thẹo cầm đầu nhìn về phía Hà Trinh An.

Hà Trinh An không nghĩ đến sức nóng bất ngờ ập tới, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong xe này khiến cho cô gặp phải nguy hiểm chết người, trong mắt của tên mặt thẹo nồng nặc ý định giết chóc, rất rõ ràng anh ta muốn giết người diệt khẩu.

Hà Trinh An bình tĩnh nhìn thoáng qua vũ khí trong tay của bọn họ, nhanh chóng lúng túng cầu xin tha mạng: "Đừng làm tôi bị thương, tôi không có thấy gì cả."

Tên mặt thẹo đi lên trước, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Trinh An, trên mặt của cô mang một tấm vải mỏng, nhìn không thấy hình dáng của gương mặt, nhưng một đôi mắt lộ ra bên ngoài.

Đồng tử cực kỳ sáng, chuyển động để nhìn xung quanh, đang lắc lư.

Tên mặt thẹo chưa từng gặp qua một đôi mắt đẹp như vậy, trong lòng thoáng chốc bị hớp hồn, hơn nữa mấy ngày nay anh ta không chạm vào một người phụ nữ nào, trong lòng sinh ra ý nghĩ xấu xa.

"Người đẹp bé nhỏ, chúng tôi sẽ không làm cho cô bị thương, có điều cô phải phục vụ anh em chúng tôi cho tốt là được."

Vóc dáng nhỏ nhắn của Hà Trinh An khẽ rung động, khổ sở nói: "Tôi không muốn chết, tôi rất sợ hãi, chỉ cần các anh không làm cho tôi bị thương, tôi nhất định phục vụ các anh thật tốt."

Lời cầu xin nhẹ nhàng và mềm mại của cô gái khiến tên mặt thẹo không nhịn được nữa, trực tiếp nhào tới đè Hà Trinh An xuống dưới thân của anh ta.

"Anh cả, anh làm trước đi, chúng em tiễn tên này lên đường, sau đó sẽ vui vẻ cùng anh em một chút."

Trong căn phòng đầy tiếng cười thô tục và người phụ nữ hiền lành, tên mặt thẹo buông vũ khí xuống, đưa tay mở cúc áo của Hà Trinh An ra.

Thế nhưng một giây kế tiếp, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn giơ lên.

Tên mặt thẹo ngẩng đầu, thoáng cái đụng phải đôi đồng tử sáng ngời của cô gái kia, hiện tại đồng tử của cô không còn sự hoảng sợ và yếu ớt, thay vào đó lại lóe lên những tia sáng lạnh lẽo.

"Cô!"

Tên mặt thẹo muốn mở miệng, nhưng Hà Trinh An giơ tay lên, đâm một cây kim bạc ở trên tay vào đầu của tên mặt thẹo một cách rất gọn gàng.

Tên mặt thẹo nhắm mắt lại, trực tiếp ngã xuống đất ngất đi.

"Anh cả!"

Mấy tên áo đen hoảng hốt, muốn tiến lên, thế nhưng lúc này người đàn ông té trên mặt đất đột nhiên mở mắt ra, dùng tay đoạt vũ khí trên tay của đám mặc áo đen.

Từng người một, tất cả những tên mặc đồ đen đều ngã xuống đất.

Chỉ đơn giản là áp đảo.

Hà Trinh An ngồi dậy, cô đã sớm biết người đàn ông này giả vờ ngất xỉu, máu trên người anh cũng là của người khác.

Hà Trinh An ngước mắt nhìn người đàn ông, người này cũng đang nhìn cô, anh có một đôi mắt cực kỳ sâu và hẹp, sắc bén như chim ưng, phía dưới có hai vực thẳm nhỏ, ai nhìn vào cũng sẽ bị hút hồn xuống phía dưới.

"Cậu chủ, chúng tôi đã tới muộn."

Người cứu viện chạy tới, bắt đầu dọn dẹp hậu quả một cách có trật tự, cấp dưới thân tín đưa một chiếc khăn sạch để người đàn ông lau.

Người đàn ông lau cánh tay một cách tao nhã, sau đó anh thận trọng bước đến trước mặt của Hà Trinh An, ngón tay của anh nắm chiếc cằm xinh xắn của cô lên.

Anh nheo mắt tinh nghịch nhìn cô, giọng nói trầm ấm từ tính: "Cô nghĩ tôi sẽ xử lý cô như thế nào?"

Cái cằm bị đầu ngón tay mỏng dính của anh véo, Hà Trinh An buộc phải ngẩng đầu lên để nhìn anh, người đàn ông này cao to và mạnh mẽ, vô cùng đẹp trai, khí chất lạnh lùng như màn đêm.

Vừa rồi anh đã lau tay, nhưng cô vẫn có thể ngửi thấy mùi tanh ngọt và khí chất lạnh lùng.

Thấy được chuyện không nên thấy, rất khó để trốn thoát.

Người đàn ông này, vô cùng nguy hiểm.

Bịch!

Hà Trinh An trực tiếp hất tay của người đàn ông ra, nghiêm mặt nói: "Láo xược, tôi là cô dâu tương lai của Vườn Minh Lan!"

Cô dâu tương lai của Vườn Minh Lan?

Người đàn ông nhíu mày, có chút thú vị, cô dâu...của anh?

"Anh là người của thành phố Hải Phòng? Vậy anh nên biết con gái của nhà họ Hà phải gả vào Vườn Minh Lan, cuộc hôn nhân này chấn động toàn thành phố, tôi chính là cô dâu của hôn lễ, nếu như tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh cảm thấy anh có thể gặp phiền phức càng lớn hơn nữa hay không? Thả tôi ra, tôi không thấy gì cả, tôi sẽ không nói ra bất cứ thứ gì!"

Hiện tại Hà Trinh An thực sự rất biết ơn người mẹ kế Vũ Ngọc Lan của mình, Vũ Ngọc Lan đón cô về thành phố Hải Phòng, còn bắt cô ngồi xe lửa giá rẻ, nhưng cuộc hôn nhân này bà ta tổ chức cực kỳ xa hoa chấn động, bà ta lại giành được một cái danh tiếng tốt.

Con gái nhà họ Hà gả vào Vườn Minh Lan để xung hỉ, đây chính là tin tức tám chuyện lớn nhất ở thành phố Hải Phòng, Hà Trinh An đang đánh cược, đánh cược người đàn ông này không muốn chọc phải phiền phức.

Người đàn ông hứng thú nhìn cô, hôm nay anh bị đối thủ cạnh tranh đánh cướp, gặp phải cô gái này thật là ngoài ý muốn.

Cô bất quá cũng chỉ là một cô gái 20 tuổi, tuy rằng sắc mặt trắng bệch, quần áo xộc xệch, nhưng cô có một đôi mắt trong veo và thông minh lại sáng ngời.

Mấu chốt, cô là cô dâu của anh.

Người đàn ông thu hồi tầm mắt, dẫn người đi khỏi.

Hà Trinh An nắm chặt đầu ngón tay, chậm rãi buông ra.

Lúc này người đàn ông phía trước quay đầu lại, anh nhìn cô, cô dùng khả năng đọc khẩu hình miệng để biết anh nói: "Chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại nhau."

...

Trang trại Hoa Hồng, hôm nay hôn lễ của nhà họ Hà sẽ được cử hành ở đây.

Cô dâu nghỉ ngơi trong phòng, Hà Xuyên Khanh nhìn chị gái cùng cha khác mẹ Hà Trinh An của mình: "Hà Trinh An, khi chị lên chín thì mẹ ruột đã chết, sau đó chị lại tự tay đẩy ông nội xuống cầu thang, ngay cả thầy bói cũng nói chị là một tai họa. Vì vậy chị bị cha đưa đến nông thôn, nếu như hiện tại không cần chị về đây để xung hỉ thì chị sẽ sống ở nông thôn cả đời, cho nên chị phải biết điều, chị không phải là cô chủ của nhà họ Hà, mà là một con chó được nhà họ Hà nuôi!"

Hà Trinh An ngồi trước bàn trang điểm, thản nhiên nói: "Cô nói ai là con chó?"

Tay của Hà Xuyên Khanh chống nạnh: "Con chó đó là chị!"

Hà Trinh An cong môi: "Tôi đã biết, cho nên cô không cần sủa nữa."

Sau đó Hà Xuyên Khanh mới biết mình bị Hà Trinh An lừa dối, cô ta nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Hà Trinh An, khi cô trở về vẫn mang mạng che mặt, nhưng lại lộ ra một đôi mắt, ánh sáng của đôi mắt này khiến người ta nghĩ rằng cô có một vẻ đẹp tuyệt trần.

Trong lòng của Hà Xuyên Khanh cực kỳ ghen tỵ, hận không thể móc đôi mắt của Hà Trinh An ra, con nhỏ nhà quê đến từ nông thôn này sao có thể là một người đẹp được, cố ý làm ra vẻ, rõ ràng là một con nhỏ xấu xí!

"Trinh An, đã đến giờ lành, chúng ta phải xuất phát!" Lúc này Hà Văn Quốc cùng Vũ Ngọc Lan và một đám khách quý đi vào.