Cô Dâu Xung Hỉ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 2



Vũ Ngọc Lan chính là mẹ kế của Hà Trinh An. Lúc còn trẻ bà ta là nữ diễn viên xuất sắc nhất vang dội một thời trong giới giải trí, bây giờ đã sinh hai đứa con gái nhưng vẫn được chăm sóc rất tốt, trông giống như một người phụ nữ xinh đẹp thướt tha đã có chồng.

Vũ Ngọc Lan này là người thứ ba trèo lên, chỉ có điều thủ đoạn của bà ta cực cao, chẳng những thành công đè chuyện mình là kẻ thứ ba xuống mà bà còn trở thành chủ mẫu nhà họ, dựa vào thủ đoạn khéo léo mà lăn lộn vui vẻ sung sướng trong vòng quý bà quyền quý.

Buổi hôn lễ hôm nay được Vũ Ngọc Lan trang trí vô cùng đẹp mắt, ngay cả áo cưới trên người Hà Trinh An cũng là được bỏ một số tiền lớn định chế từ Milan về, tất cả mọi người đều đang ca ngợi Vũ Ngọc Lan.

Hà Trinh An giả bộ không biết gì cả, chỉ lộ ra vẻ thẹn thùng của con gái. Cô chờ mong nhìn về phía cửa: “Giờ lành đến rồi mà sao chú rể vẫn chưa đến đón con nữa?”

Cô vừa mới nói xong, vẻ mặt của Vũ Ngọc Lan cũng thay đổi.

Mọi người ai cũng nhìn nhau. Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cô dâu không biết mình phải gả cho một người chồng bị bệnh nguy kịch sắp chết sao?

Cô là đang đi làm việc mừng, buổi hôn lễ này đã chú định là không có chú rể rồi.

Hà Văn Quốc đi lên, ánh mắt ông ta hơi áy náy và né tránh: “Trinh An, hôm nay… Hôm nay cơ thể của chú rể hơi khó chịu nên không tới được, con cứ đến thẳng đó đi.”

Hà Trinh An hơi khựng lại nhưng rồi cũng ngoan ngoãn cười nói: “Được, vậy con đi đây.”

Một mình Hà Trinh An bước lên chiếc xe sang trọng đến đón cô.

Các tân khách nhìn theo bóng hình xinh đẹp của Hà Trinh An, ai nói cô là đồ nhà quê vừa mới từ quê trở về chứ? Hôm nay cô mặc một thân váy cưới xinh đẹp, thân hình nhỏ nhắn mềm mại yểu điệu, khí chất lại càng thanh đạm tuyệt đẹp không nói thành lời.

Hơn nữa bộ dạng ngoan ngoãn mềm mại không biết gì cả của cô khiến lòng đồng tình của mọi người lan tràn, tất cả mọi người bắt đầu chỉ trỏ, xì xào bàn tán về Vũ Ngọc Lan.

Bên ngoài thì tổ chức đẹp đẽ như thế nhưng sự thật thì không phải bà ta vẫn là mẹ kế sao? Còn muốn dùng con gái người khác gả đi làm việc mừng thay cho con gái của mình.

Sắc mặt của Vũ Ngọc Lan rất khó coi, buổi hôn lễ này vốn đang nằm trong khống chế của bà ta nhưng Hà Trinh An lại đánh ra một kích làm thay đổi cục diện khiến bà ta khó xử, xem ra bà ta đã xem thường Hà Trinh An rồi.

Nhưng mà thời gian còn nhiều, bà ta vẫn có cách để trị cô.



Hà Trinh An đi tới vườn minh lan, bước vào trong phòng tân hôn.

Trong phòng tân hôn không có mở đèn, không gian đen kịt, không khí có hơi lạnh lẽo.

Đôi mắt đen trong suốt của Hà Trinh An tản ra ánh sáng cảnh giác trong bóng đêm. Cô đi tới cạnh giường, lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên giường lớn mềm mại.

Đây chính là người chồng mới cưới của cô.

Hà Trinh An giơ tay muốn bắt mạch cho anh.

Nhưng một giây sau, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cô đã bị mấy ngón tay thon dài giữ chặt, sau một hồi choáng váng cô đã bị đặt ở dưới thân.

Hà Trinh An giật mình, ai nói chồng mới cưới của cô là một người bệnh nguy kịch sắp chết chứ? Rõ ràng chủ nhân của mấy ngón tay trắng trẻo mạnh mẽ có lực đang đặt trên cổ cô là một người đàn ông rất khỏe mạnh.

Anh là ai?

Hà Trinh An nhanh chóng khom gối đá đến dưới hông anh.

Nhưng tốc độ của người đàn ông kia càng nhanh hơn, anh tùy tiện né tránh công kích của cô, khom gối đè xuống, vừa đè đã khiến cô hoàn toàn không thể động đậy.

Động tác của anh vừa nhanh, vừa chuẩn vừa hung ác.

“Anh là ai? Thả tôi ra!”

Hà Trinh An dùng sức vùng vẫy, cách một lớp vải vóc thật mỏng, cơ thể hai người ma sát vào nhau.

Bên tai cô nhanh chóng cất lên một giọng nói trầm thấp, có từ tính: “Cô dâu nhiệt tình như thế là muốn động phòng rồi à?”

“…”

Đê tiện!

Hà Trinh An đột ngột nghĩ ra người có thể xuất hiện trong phòng này có lẽ chính là người chồng mới cưới của cô, chỉ có điều cơ thể của chồng mới cưới của cô không hề có chút bệnh vặt gì, hơn nữa anh còn là một người đàn ông trẻ tuổi lực lưỡng.

Lúc này ngón tay thon dài của người đàn ông đã thuật theo cằm cô hạ xuống trên cúc áo nơi vạt áo của cô, bắt đầu cởi bỏ từng cúc một.

Hà Trinh An nhanh chóng bắt lấy bàn tay to lớn của anh: “Tôi không nhúc nhích nữa rồi, anh làm gì đó?”

“La lên được không?”

La?

Đúng lúc này, Hà Trinh An nghe thấy tiếng lén lén lút lút bên ngoài phòng tân hôn, là người làm nữ kéo bà nội Lê lại: “Bà chủ à, như vậy không tốt lắm đâu, chúng ta trở về trước đi…”

“Suỵt.” Bà nội tức giận làm một động tác im lặng: “Tôi chỉ dùng lỗ tai để nghe một chút chứ có dùng mắt nhìn đâu!”

Cả người của bà nội Lê đều dán vào cửa sổ nghe lén.

Hà Trinh An muốn tự mình đi xem tình hình như Lê Minh Dự đã dùng một tay đè xuống bả vai xinh đẹp của cô, kéo cô trở về: “Mau la lên.”

Hà Trinh An đoán được anh đang muốn diễn kịch cho bà nội bên ngoài xem, cần có sự phối hợp của cô nhưng mà…

“Tôi không biết.”

Trong bóng đêm, đôi mắt hẹp thâm sâu của Lê Minh Dự trông như đôi mắt ưng sắc bén, anh nhìn cô gái dưới thân cùng lắm cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, bây giờ đôi mi thanh tú của cô đang khẽ nhíu lại, đôi mắt sắc mất tự nhiên, lại xấu hổ tức giận.

Hai bàn tay to lớn của Lê Minh Dự đặt lên vạt áo của cô, dùng lực kéo ra ngoài một cái.

A.

Hà Trinh An chỉ cảm thấy da thịt của mình mát lạnh, cánh tay nhỏ bé bảo vệ trước ngực, dù sao cô cũng là thiếu nữ nên bị dọa sợ la lên một tiếng.

Lê Minh Dự cong môi: “Bây giờ biết la rồi à?”

“…”

Hà Trinh An ngước mắt, bỉ ổi!

Hai tay của Lê Minh Dự chống ở bên cạnh cô, từ trên xuống dưới vây cô vào trong lồng ngực to lớn của mình, sau đó bắt chước một loại động tác cực hạn nào đó.

Trong căn phòng tối đen như thế, giường lớn bị anh làm cho kêu kẽo kẹt, dù sao Hà Trinh An cũng là thiếu nữ, vành tai tuyết trắng đỏ ửng một mảng.

“Tiếp tục la lên, nếu không thì tôi sẽ làm thật.” Đúng lúc này, anh lại cất giọng trầm thấp uy hiếp.

Lông mi của Hà Trinh An khẽ run lên, cô không hề nghi ngờ câu nói này của anh chút nào, vì vậy cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, phát ra âm thanh phối hợp với anh.

Ở bên ngoài, bà nội Lê chắp hai tay trước ngực A Di Đà Phật: “Tốt quá rồi, cháu của con không phải không có năng lực, thằng bé ăn mặn! Tổ tiên phù hộ, con muốn ôm cháu trai!”

Bà nội Lê vui vẻ khua tay múa chân nhanh chóng rời đi, đến nhà thờ tổ thắp nhang thơm cho tổ tiên.

Hà Trinh An nhanh chóng giơ tay đẩy người đàn ông trên người ra, lần này Lê Minh Dự cũng rất phối hợp buông lỏng cô ra.

Tách.

Anh mở đèn tường lên.

Ánh đèn mờ nhạt lưu loát hạ xuống, Hà Trinh An ngồi dậy nhanh chóng gài cúc áo, che lại đầu vai trơn bóng và da thịt mềm mại trắng nõn như sữa bò.

Cô ngước mắt nhìn về phía người đàn ông.

Người đàn ông đã xuống giường để lộ một gương mặt tuấn tú. Anh sinh ra vô cùng anh tuấn, đường công gương mặt như được trời điêu khắc, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ cao quý, lạnh lùng bẩm sinh.

Nhưng Hà Trinh An không rảnh thưởng thức gương mặt đẹp trai của người đàn ông, trái lại con ngươi của cô hơi co rụt lại.

Bởi vì người đàn ông này…

“Là anh!”

Anh là người đàn ông trên xe lửa kia!

Anh chính là chồng mới cưới của cô!

Hà Trinh An biết mình phải gả cho một người đàn ông bị bệnh nguy kịch, cô đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều nhưng cô tuyệt đối không ngờ được rằng người đó lại là anh.

Hôm đó cô còn lớn tiếng quát anh ở trên xe lửa, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ là mình chính là cô dâu gả vào vườn minh lan, chắc chắn lúc đó anh đang cười nhạo cô.

Đôi môi mỏng của Lê Minh Dự cong lên một độ còng như cười mà không phải cười: “Nhận ra tôi à? Tôi đã nói rồi, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ gặp lại thôi.”

Trong mắt anh lộ ra mấy phần nghiền ngẫm, quản gia nói cho anh biết người gả thay tới của nhà họ chính là một đồ nhà quê ở nông thôn.

Gả thay thì gả thay thôi, chỉ cần bà nội vui vẻ là được rồi.

Huống hồ gì tên nhà quên đó còn là cô.

Nhưng mà có tên nhà quê nào như cô không chứ?

Anh đã tận mắt chứng kiến cô đã khiến cho tên mặt thẹo kia ngã xuống trên người mình như thế nào lúc ở trên xe lửa.