Cô Dâu Xung Hỉ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 15



Hà Xuyên Khanh bị đả kích, bị mặt trắng nhỏ mà mình thích từ chối, bị Hà Trinh An làm nhục nên cô ta tức giận đi ra khỏi quán bar.

Lúc này phía trước có mấy tên côn đồ đi tới, chúng vây quanh Hà Xuyên Khanh, háo sắc nhìn cô ta: "Em gái nhỏ đi một mình à? Có muốn bọn anh chơi với em không?"

Hà Xuyên Khanh là cô chiêu quý báu nhà họ Hà, từ nhỏ đã được bảo vệ rất tốt, chưa bao giờ gặp phải loại nguy hiểm này nên cô ta sợ đến mức tái mặt: "Các người là ai? Tôi không cần các người chơi với tôi, mau tránh ra! Cứu tôi với!"

Hà Xuyên Khanh có tài xế riêng, tài xế thấy Hà Xuyên Khanh gặp nguy hiểm bèn chạy tới: "Mau buông cô hai ra!"

Nhưng hai tên côn đồ đã nhanh chóng quật ngã tài xế, còn đá thêm mấy phát.

Hô hấp của Hà Xuyên Khanh sắp ngừng lại: "Cứu tôi, cứu... Ưm!"

Tên lưu manh che miệng cô ta lại rồi kéo đến góc khuất ánh sáng, sau đó vươn tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta: "Da thịt rất mịn, trên người em chắc càng mịn hơn nhỉ? Bọn anh chơi cùng em một lúc, còn chụp ảnh làm kỷ niệm cho em, nhớ em thì sẽ gọi cho em ha ha ha ha."

Bọn côn đồ cười một cách bẩn thỉu.

Hà Xuyên Khanh bị bịt miệng không thể phát ra tiếng. Thường ngày cô ta ghét nhất những người đàn ông có địa vị thấp này, cô ta phải gả vào một trong bốn gia tộc lớn nhất ở thành phố Hải Phòng, những người đàn ông bẩn thỉu này không xứng được chạm vào cô ta.

Bây giờ họ đang sờ mặt cô ta, cô ta liền cảm thấy lạnh thấu xương, sợ đến mức cả người run rẩy, khóc lóc cầu xin.

"Cô gái nhỏ mặc váy ngắn thế này, còn đến quán bar chắc là muốn thông đồng với một thằng đàn ông nhỉ? Chi bằng bây giờ bọn anh cởi nó ra cho em."

Quả thực Hà Xuyên Khanh ăn mặc đẹp là vì Lê Minh Dự. Lúc này cảm giác được có người đang kéo váy của mình, cô ta liều mạng vùng vẫy, đồng thời nước mắt tuôn ra.

Đừng!

Đừng mà!

Lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai: "Thả cô ấy ra."

Đám côn đồ buông tay, Hà Xuyên Khanh ngã nhào xuống đất.

Hai mắt Hà Xuyên Khanh đẫm lệ đến mức mờ đi, vẫn còn hoảng hồn mà ngẩng đầu, trước mặt nhìn thấy một bóng người tuấn tú, chính là... chính là Phạm Đình Hổ!

Đồng tử Hà Xuyên Khanh co rụt lại, cô ta biết Phạm Đình Hổ - thái tử gia nhà họ Phạm, tiểu bá vương của thành phố Hải Phòng, không ai không biết.

Phạm Đình Hổ hút điếu thuốc trong tay đi đến chỗ Hà Xuyên Khanh, từ trên cao nhìn cô: "Cô hai nhà họ Hà, đây chỉ là cảnh cáo nhỏ cho cô thôi, đừng nhớ thương những người không nên nhớ thương kẻo làm người khác ghét."

Nói xong, Phạm Đình Hổ ném tàn thuốc trong tay xuống đất, dùng giày dẫm tắt: "Chúng ta đi."

Mọi người đã về hết.

Hà Xuyên Khanh chật vật ngồi dưới đất thở hổn hển, cảm giác đã sống sót sau tai nạn. Cô ta không biết mình đã đắc tội đến vị tiểu bá vương Phạm Đình Hổ này ở chỗ nào.

Lúc này, một chiếc xe hơi sang trọng đang phóng qua bên đường, Hà Xuyên Khanh nâng mắt lên, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú trong cửa sổ lái xe đang từ từ trượt xuống, là... Lê Minh Dự.

Hóa ra là anh!

...

Quay lại vườn Minh Lan, Hà Trinh An bước vào phòng, cô lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn thoại trên mesenger, [Mai Linh, cảm ơn cậu lần này nhé.]

Vũ Ngọc Lan là một diễn viên gạo cội trong làng giải trí, có nhiều mối quan hệ và đội ngũ quan hệ công chúng hùng hậu, thường ngày nếu có bất cứ tài liệu xấu nào chưa bị phanh phui sẽ được xã giao. Nhưng lần này, chuyện giữa bà ta và tổng giám đốc Hồ có thể bùng nổ nhanh chóng trên top tìm kiếm của facebook thì chỉ dựa vào một người.

Người này là bạn thân nhất của Hà Trinh An, Diệp Mai Linh.

Hà Trinh An đã chơi với Diệp Mai Linh từ lúc học mẫu giáo, hai cô gái không giấu nhau gì cả, sau này ông cụ Hà xảy ra chuyện thì chỉ có một mình Diệp Mai Linh luôn tin tưởng cô.

Cô bị đưa về nông thôn khi mới chín tuổi, Diệp Mai Linh khóc lóc nói lời từ biệt với cô. Mấy năm nay mỗi dịp lễ tết, Diệp Mai Linh đều lừa ăn lừa uống vạ vật ở chỗ cô.

Ngay sau đó, tin nhắn trả lời đến, Hà Trinh An nhấp vào nó, giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào của Diệp Mai Linh nhanh chóng vang lên, [Trinh An, giữa chúng ta còn cần khách sáo nữa à? Đừng lo, chuyện này giao cho người đại diện vàng của tớ tự tay làm thì Hà Văn Quốc sẽ không phát hiện ra bất cứ điều gì đâu.]

Giọng của Diệp Mai Linh rất hay, đúng kiểu mà một người đàn ông sẽ thích khi nghe thấy.

Tất nhiên, ngoại hình và giọng nói của Diệp Mai Linh hoàn toàn xứng đôi. Là người đẹp số một ở thành phố này, Diệp Mai Linh đã ra mắt làng giải trí cách đây hai năm và hiện đã là một trong tứ tiểu hoa đán nóng bỏng.

Lần này Diệp Mai Linh khiến Hà Văn Quốc không còn manh mối mối để tìm, cho dù Vũ Ngọc Lan sẽ nghi ngờ nhưng chắc chắn Hà Văn Quốc sẽ không bao giờ tin rằng đứa con gái của mình ở nông thôn lại có khả năng chơi với người trong làng giải trí.

Hà Trinh An rất cảm động, [Mai Linh, khi nào thì cậu trở lại thành phố Hải Phòng?]

Diệp Mai Linh nhướng mày ở đầu bên kia, giọng cũng trở nên mê hoặc hơn một chút, [Sao nào, nhớ tớ à? Tớ nghe tin cậu có tình mới, sao còn có thể nghĩ đến tình cũ như tớ?]

Tình yêu mới?

Hà Trinh An lập tức đáp lại, [Tớ không có.]

Diệp Mai Linh, [Cậu luống cuống rồi, cậu luống cuống rồi, cậu luống cuống rồi.

Hà Trinh An không biết phải trả lời thế nào.]

Giọng của Diệp Mai Linh vang lên ngay lập tức, [Nhanh chóng nói thành thật với tớ đi, kể cho tớ nghe về mặt trắng nhỏ mà cậu nuôi đi nào.]

Chắc chắn, Diệp Mai Linh đang nói về Lê Minh Dự...

Diệp Mai Linh là người đẹp số một thành phố Hải Phòng, đừng nhìn khí chất nữ thần hoa thơm cỏ lạ lúc bước trên thảm đỏ ấy mà hãy xem tật thích ngồi lê đôi mách ở chốn riêng tư, phỏng chừng đã có người ném vào tai cô ấy những tin đồn rồi.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một bóng người cao thẳng bước vào, chính là Lê Minh Dự từ phòng sách trở về.

Có lẽ là do chột dạ nên Hà Trinh An vốn vẫn đang nằm trên giường lập tức bật thẳng người dậy.

Lê Minh Dự bước vào trong phòng, nhấc ngón tay mảnh khảnh cởi hai cúc áo sơ mi đen, để lộ xương quai xanh thanh tú của người đàn ông. Lúc này anh quay lại nhìn cô gái bên giường, Hà Trinh An chưa kịp thu hồi ánh mắt, lập tức chạm vào cái nheo mắt của anh.

Ánh mắt giao nhau, Lê Minh Dự cong môi, "Có chuyện gì à?"

“Không… không.” Hà Trinh An né tránh.

Lúc này, có hai tiếng "ding ding", mesenger của cô vang lên.

Ánh mắt Lê Minh Dự rơi vào điện thoại di động của cô, "Sao không đọc tin nhắn?"

"Đọc ngay đây."

Hà Trinh An nhấn vào tin nhắn thoại do Diệp Mai Linh gửi đến,[Trinh An, tớ có thể tin tưởng vào mắt nhìn của cậu. Có phải tiểu bạch kiểm mà cậu nuôi có khuôn mặt đẹp trai và khí chất, và mấu chốt là eo chó đực?

Nghe Diệp Mai Linh thốt ra ba từ cuối cùng với một giọng điệu vô cùng mờ ám, khuôn mặt xinh đẹp của Hà Trinh An bỏng đến mức “xèo” một tiếng, suýt chút nữa đã ném chiếc điện thoại trên tay.

Tin nhắn thoại tiếp theo đã được gửi đến một cách vội vàng, [Trinh An, eo chó đực ấy à, cậu nhớ không, lúc chúng ta xem qua bom tấn Kung Fu trước đó đã hẹn nhau nhất định phải tìm được một người đàn ông eo chó đực, có thể lực tốt.]

Trong phòng im lặng không tiếng động.

Hà Trinh An nhét điện thoại vào chăn, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Giữa chị em bạn dì với nhau, bàn tán việc này thì không sao, nhưng thật xấu hổ khi bị người liên quan nghe thấy.

"Ừm... anh Dự, em đi... đi tắm đây..."

Hà Trinh An vội vàng chạy vào phòng tắm.

Cô đứng trước bàn rửa mặt lấy khăn tắm, chỉ cảm thấy đầu ngón tay mình nóng ran, lúc này mới nhìn thấy Lê Minh Dự trong gương sáng, anh bước tới một cách vững vàng, tay đút vào túi quần, dựa nửa người bên cửa.