Cô Dâu Xung Hỉ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 16



Hà Trinh An nhìn anh, người đàn ông cao to chân dài đứng ngược sáng, ánh đèn chói lọi chiếu lên khuôn mặt nghiêng lập thể đẹp trai của anh một lớp vàng vàng, người đàn ông mặc áo sơ mi đen có thêm mấy phần cấm dục cao ngạo thần bí hơn so với bình thường.

Hà Trinh An nhanh chóng dời mắt nhìn xuống, anh đang đeo một chiếc thắt lưng màu đen lạnh đắt tiền quanh eo, phác họa ra một vòng eo hẹp. Chà... đó là… eo chó đực từ miệng của Diệp Mai Linh.

Trời ơi, cô đang nghĩ cái gì vậy?

Nhận ra rằng cô đã bị Diệp Mai Linh ảnh hưởng, Hà Trinh An nhanh chóng ngăn không cho mình tiếp tục suy nghĩ miên man nữa, lấy ngữ điệu bình thường hỏi: "Anh Dự, anh đứng đó làm gì vậy?"

Lê Minh Dự nhìn đôi mắt long lanh nước của cô gái, nhướng mày nói: "Hình như tôi nhìn thấy một con mèo nhỏ đang gọi ở đó."

Cái... cái gì?

Lê Minh Dự: "Gọi xuân."

Hai chữ đó vừa thốt ra, khuôn mặt Hà Trinh An đỏ bừng lên, đập thẳng chiếc khăn tắm trên tay lên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.

Lê Minh Dự không hề tránh, khăn tắm đập lên trên mặt anh rồi rơi xuống thảm, từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười thu hút, đang cười nhạo cô.

Hà Trinh An vươn tay đóng cửa phòng tắm.

Nhưng anh lại gập đầu gối chặn cửa lại: "Giận rồi à?"

Hà Trinh An hừ một tiếng, không để ý đến anh nữa.

"Tôi phải bay ra nước ngoài để đi công tác, những ngày tới sẽ không ở đây."

Hà Trinh An nhanh chóng nâng mắt lên. Anh phải đi công tác sao?

Đây là chuyến công tác đầu tiên của anh.

Hà Trinh An nói không cảm xúc: "Khi nào thì anh đi?"

"Lát nữa là đi rồi."

"Nhanh thế á?... Vậy anh chú ý nghỉ ngơi đi, đừng để bị mệt mỏi quá."

"Không có gì khác để nói với tôi nữa sao?"

Hà Trinh An suy nghĩ một chút, cũng không có gì để nói, đành phải lắc đầu: "Không có..."

Lê Minh Dự siết chặt cổ tay mảnh khảnh của cô và nhẹ nhàng kéo mạnh, thân hình mảnh mai của Hà Trinh An lập tức nhào thẳng vào lồng ngực của anh.

Hà Trinh An nhanh chóng đứng thẳng người: "Anh Dự, anh đang làm gì vậy..."

Lời còn chưa nói xong, anh đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên vòng eo thanh tú của mình.

Lòng bàn tay mềm mại của cô chạm vào cơ bắp rắn chắc cường tráng tràn đầy sức lực đàn ông của anh qua lớp vải mỏng. Hà Trinh An chỉ cảm thấy đầu ngón tay như bị nhiễm điện, nhanh chóng phát hỏa, cô sợ tới mức rụt lại.

Nhưng Lê Minh Dự đè cô lại, không cho cô lùi bước, môi mỏng áp lên vành tai đỏ bừng của cô, thấp giọng nói: "Cô có muốn không?"

Hà Trinh An biết anh vẫn ghi nhớ hết những tin nhắn thoại vừa nghe, nên trong lòng càng thêm xấu hổ: "Anh Dự, chúng tôi đùa giỡn thôi, anh buông tôi ra trước đi!"

Lúc này, tiếng gõ cửa cũng vang lên, bác Phúc ở ngoài cửa cung kính nói: "Thưa cậu chủ, máy bay riêng đã chuẩn bị xong, nên xuất phát thôi."

Lê Minh Dự buông Hà Trinh An ra: "Sau này đừng xem những cái đó nữa. Nếu có vấn đề gì không giải quyết được thì hãy gọi cho tôi."

Nói xong, Lê Minh Dự liền rời đi.

...

Hà Trinh An tắm rửa rồi lên giường, lấy điện thoại di động ra đổi chủ đề về mặt trắng nhỏ với Diệp Mai Linh. Cuối cùng Diệp Mai Linh cũng gửi được một tin nhắn - An An, tớ còn phải quay ở nước ngoài một thời gian. Tớ đã sai người đi đào tài liệu đen trước kia của Lưu Ngọc Lan rồi. Cô ta là một con cáo già nên phải mất một thời gian mới có thể đào ra được. Đến lúc đó tớ và cậu sẽ xé ả kỹ nữ Hà Yên Yên đó ra thành trăm mảnh!

Có một cô bạn thân như vậy bên cạnh, Hà Trinh An lập tức như trở về quá khứ.

Đến lúc đi ngủ, Hà Trinh An không thể nào ngủ nổi, nhắm mắt lại đều là hình ảnh Lê Minh Dự ôm cô vào lòng trước khi chia tay, ấn tay cô để cô chạm vào eo anh, còn hỏi bên tai cô câu nói ấy - Cô có muốn không?

Anh rất tự tin!

Với cả cái gì mà sau này đừng xem những cái đó nữa chứ?

Cô thực sự không hề xem, chỉ là… chỉ là vào ngày sinh nhật thứ mười tám của cô, Diệp Mai Linh đã kéo cô vào phòng một cách bí ẩn...

Cuối cùng, anh nói, nếu có vấn đề gì không giải quyết được thì hãy gọi cho anh ấy.

Hà Trinh An nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy yên lòng, cô cong môi ngủ rồi tiến vào mộng đẹp.

...

Tối hôm qua đi ngủ muộn cho nên hôm sau Hà Trinh An cũng thức dậy muộn, vẫn bị đánh thức bởi một chuỗi nhạc chuông điện thoại di động du dương.

Có người gọi điện thoại cho cô.

Hà Trinh An mở to đôi mắt chập chờn chạm vào điện thoại, sau đó bấm phím nhận: "Alo."

Giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa của Vũ Ngọc Lan truyền đến: "Alo, Trinh An, là dì đây. Dì không quấy rầy con nghỉ ngơi đó chứ?"

Chuyện giữa Vũ Ngọc Lan và giám đốc Hồ có thể nói là rất nghiêm trọng. Lúc này bà ta cố ý nói một cách thật dịu dàng, nhưng Hà Trinh An lại nghe ra vẻ oán hận đã được dốc hết sức đè nén lại. Tâm trạng Hà Trinh An rất tốt, ngọt ngào đáp lại: "Dì à, dì tìm tôi có việc gì thế?"

"Trinh An, là như thế này. Hôm nay là sinh nhật của Xuyên Khanh nên chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho Xuyên Khanh, muốn mời con tham gia. Tối nay con có rảnh không?"

Vũ Ngọc Lan đã mời thì hẳn là tiệc Hồng Môn, nhưng Hà Trinh An cảm thấy mình không có lý gì mà lại chưa chiến đã lui: "Tôi rảnh, dì à, dì cho tôi biết địa chỉ đi, buổi tối tôi sẽ đến đúng giờ."

"Thế thì tốt quá! Trinh An, sinh nhật của Xuyên Khanh được tổ chức tại khách sạn sáu sao Hoa Lệ."

"Khách sạn sáu sao Hoa Lệ?"

"Đúng vậy, Trinh An, khách sạn sáu sao Hoa Lệ này là khách sạn tốt nhất ở thành phố Hải Phòng, và nó cũng là một sản nghiệp danh nghĩa của họ Lê - nhà giàu có số một ở thành phố Hải Phòng. Nói chung, những cuộc tụ họp của những người cao quý và có địa vị ở Hải Phòng đều ở đó cả. Lần này là sinh nhật của Xuyên Khanh, Văn Quốc rất coi trọng nên dì đã bỏ rất nhiều tiền để đặt một phòng riêng sang trọng ở đó. Trinh An, con vừa mới từ nông thôn lên, chắc chắn là chưa từng nhìn thấy khách sạn Hoa Lệ, đêm nay con có thể mở mang tầm mắt rồi."

Hà Trinh An cũng phải bật cười, hóa ra Vũ Ngọc Lan gọi cú điện thoại này là để khoe mẽ.

Ngày cô từ quê về Hải Phòng đã từng ở trên xe nhìn thấy khách sạn sáu sao Hoa Lệ nằm ở đoạn đường sầm uất nhất của thành phố Hải Phòng, thiết kế hình kim tự tháp cao chọc trời, sang trọng và rực rỡ.

Người lái xe nói với cô rằng đây là khách sạn Hoa Lệ, thuộc sở hữu của người đàn ông giàu nhất thành phố.

Sinh nhật của Hà Xuyên Khanh được tổ chức tại khách sạn Hoa Lệ, Hà Văn Quốc đã chi rất nhiều tiền để thể hiện tình yêu của mình với con gái. Vũ Ngọc Lan quả thực là một người ưa thích kiêu ngạo.

"Đúng là tôi chưa có cơ hội nhìn thấy khách sạn Hoa Lệ trong truyền thuyết, cho nên dì à, chúng ta sẽ gặp nhau vào tối nay."

Hà Trinh An cúp điện thoại sau đó đứng dậy, cô mở phòng thay đồ ra.

Khi cô kết hôn, một phòng thay đồ riêng đã được chuẩn bị sẵn cho cô trong căn phòng này. Đây là lần đầu tiên cô bước vào và muốn tìm một chiếc váy dạ hội.

Nhưng khi Hà Trinh An bước vào đã sợ đến ngây người. Từng hàng giá treo đầy những bộ váy hàng hiệu sang trọng chói lọi, những đôi giày pha lê cao gót trên tủ kính, còn có cả những chiếc túi xách...

Đây có lẽ là... phòng thay đồ trong mơ của mọi phụ nữ.

Hà Trinh An mở một tủ quần áo, vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng lên.

Có rất nhiều kiểu đồ ngủ ren lụa được treo trong tủ quần áo này, tinh khiết, gợi cảm, loại nào cũng có.

Ai đã chuẩn bị cái này?

Chẳng lẽ là... sở thích của anh ư?

Diệp Mai Linh đã từng nói, người đàn ông mà ngoài mặt càng nghiêm trang, quần áo sơ mi và quần tây được ủi phẳng phiu với vẻ tiết chế thì trong lòng càng có ham muốn.

Hà Trinh An nhanh chóng đóng tủ lại, sau đó chọn một chiếc váy dài mặc vào, rồi đi đến khách sạn sáu sao Hoa Lệ.