Cô Dâu Xung Hỉ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 19



Dẫu sao Vũ Ngọc Lan cũng là diễn viên dày dạn kinh nghiệm, sinh nhật hôm nay không nên ngột ngạt như vậy, bà ta điều chỉnh lại cảm xúc sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hà Trinh An: “Trinh An, chuyện này chúng ta không đúng…”

Bà ta chủ động nhận lỗi, mong sao Hà Trinh An cho bà ta một đường lui, sau đó bà ta định hướng dư luận cũng không muộn.

Chỉ tiếc rằng Vũ Ngọc Lan có mưu tính riêng thì Hà Trinh An sẽ không để bà ta được như ý nguyện, có người muốn diễn trò thì cô nào dám làm hỏng buổi diễn. Vậy nên Hà Trinh An vội vàng rút bàn tay nhỏ nhắn của mình ra: “Đều tại con mà mọi người không vui, mọi người cứ tiếp tục đi ạ, con xin phép đi trước.”

Hà Trinh An hiểu chuyện rời đi.

Tay của Vũ Ngọc Lan còn chưng hửng không kịp thu lại, bà ta tức đến muốn hộc máu.



Hà Trinh An rời khỏi đại sảnh, lấy điện thoại di động ra, tin nhắn của Diệp Mai Linh gửi tới --- Sao rồi, có làm hỏng chuyện không?

Hà Trinh An --- Ừ.

Diệp Mai Linh --- Trinh An đỉnh quá đi mất.

Hà Trinh An từ dưới quê lên Hải Phòng đã sớm nhắc Diệp Mai Linh để ý hành động của Vũ Ngọc Lan trong giới giải trí, lần này Vũ Ngọc Lan cho người đi mua váy công chúa MOO, Diệp Mai Linh đã nhanh chóng báo tin cho cô.

Hà Trinh An nhìn giờ, sinh nhật của Hà Xuyên Khanh sắp tới rồi, tuy rằng cô không biết Vũ Ngọc Lan có kế hoạch gì nhưng cô đã nhắc trước Diệp Mai Linh đổi bộ váy MOO kia thành hàng nhái.

Hiện tại Diệp Mai Linh là một trong bốn nữ diễn viên nổi tiếng nhất của giới giải trí. Thậm chí giới truyền thông nước ngoài còn đánh giá vẻ đẹp của cô đang ở thời kì đỉnh cao, xinh đẹp lại đầy mê hoặc, như tiên nữ và rất đỗi ngọt ngào, quả thực chính là báu vật trần gian.

Vậy nên Diệp Mai Linh vừa ra mắt đã có rất nhiều nhãn hàng lớn muốn hợp tác, cô ấy chính là người đại diện toàn cầu của MOO, mỗi lần ra mắt sản phẩm mới cô luôn là người đầu tiên được nhận.

Người làm việc với Diệp Mai Linh, từ người đại diện đến đoàn đội đều có xuất thân sáng chói, đổi váy công chúa MOO của Vũ Ngọc Lan thành hàng nhái là chuyện rất dễ dàng.

Hà Trinh An thu lại biểu cảm: “Này, tặng bạn một bông hoa hồng.” Bước chân chậm rãi bỗng ngừng lại.

Bóng dáng anh tuấn của Tô Long Chiểu từ phía trước đi tới.

Nhà Tô Long Chiểu là một trong bốn gia đình giàu có nhất của thành phố Hải Phòng, nhà họ với nhà Hà Trinh An có quan hệ thân thiết lâu năm, ngày còn sống, mẹ của Hà Trinh An đã để cô đính hôn với nhà bọn họ, Tô Long Chiểu từng là chồng chưa cưới của Hà Trinh An.

Tô Long Chiểu khoác một chiếc áo khoác, đẹp trai ôn hòa, anh ta cũng dừng lại nhìn cô.

Hà Trinh An cất điện thoại vào, chân không dừng bước, coi như gặp thoáng qua rồi rời đi.

Thế nhưng Tô Long Chiểu vươn tay đã túm được cổ tay mảnh khảnh của cô: “Làm sao vậy, Trinh An, giả vờ không quen tôi ư?”

Hà Trinh An dùng sức rút cổ tay về: “Tôi với anh không có chuyện gì để nói hết.”

Cô vĩnh viễn không quên, mười năm trước ông nội ngã từ trên tầng xuống, anh ta chính là nhân chứng đứng ra, nói rằng anh ta tận mắt thấy cô đẩy ông nội ngã xuống!

Trong trí nhớ của Hà Trinh An, anh Long Chiểu vô cùng ấm áp, bọn họ quen biết từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, khi mẹ còn sống, mẹ rất thích Tô Long Chiểu.

Mẹ thường một bên dắt tay cô một bên dắt tay Tô Long Chiểu, dẫn bọn họ đi chơi.

Tô Long Chiểu là người tài trong giới kinh doanh, mấy năm nay Tập đoàn nhà họ dưới sự lãnh đạo của anh ta đã độc quyền thị trường dược liệu, vậy nên nhà họ Tô đã tiến nhanh vào một trong bốn gia đình giàu có nhất của thành phố Hải Phòng.

Tô Long Chiểu nhìn Hà Trinh An: “Trinh An, cô không định nói chuyện với tôi thì nói với ai bây giờ, nói với chồng sắp cưới trong vườn Minh Lan kia sao?”. Đam Mỹ Trọng Sinh

“Tô Long Chiểu, đây là việc riêng của tôi, không cần anh quan tâm.”

“Trinh An, tôi từng là chồng sắp cưới của cô.”

“Vậy mà tôi lại nhớ mười năm trước chính anh đứng ra đẩy tôi xuống vực thẳm, tôi đã trả anh tín vật đính hôn của nhà anh rồi mà?”

Hà Trinh An vĩnh viễn sẽ không quên cảm giác bị người thân thiết mà mình tin tưởng nhất đâm một nhát sau lưng, năm đó Tô Long Chiểu đứng ra làm nhân chứng khiến cô trăm miệng cũng không thể giải thích, cô như rơi xuống vực sâu, sau đó thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô.

Hôm đó cô đã trả lại anh ta tín vật đính hôn, cắt đứt quan hệ giữa hai người.

Tô Long Chiểu cau mày, khóe môi nhếch thành dáng vẻ gian tà: “Trinh An, cô là của tôi, vì sao lại phải gả cho tên trong vườn Minh Lan kia, anh ta có thể thỏa mãn cô sao?”

Hà Trinh An nâng tay, dùng sức cho Tô Long Chiểu một cái bạt tai.

“Chát” một tiếng, gương mặt anh tuấn của Tô Long Chiểu bị đánh lệch sang một bên.

Không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên trầm xuống, cứng đờ lại.

Hà Trinh An nắm tay: “Tô Long Chiểu, trong trí nhớ của tôi anh không phải loại người như thế này, giữ cho mình chút tốt đẹp đi, đừng khiến bản thân trở thành kẻ tồi tệ như thế!”

Tô Long Chiểu khó khăn nặn lại khuôn mặt anh tuấn của mình, vẻ mặt lạnh lùng: “Hà Trinh An, không cần tỏ vẻ trong sạch trước mặt tôi, tôi quên mất cô đã sớm vấy bẩn rồi, tôi không cần con đàn bà đã qua tay kẻ khác.”

“…”

Hà Trinh An nghĩ rằng Tô Long Chiểu thần kinh không bình thường, cô thì bẩn thỉu chỗ nào, mấy năm nay anh ta thay người yêu như thay áo, cô vẫn còn chưa chê anh ta bẩn đâu à.

“Đúng rồi, còn một chuyện nữa, bây giờ tôi đã có vợ sắp cưới mới rồi, người này cô cũng quen biết.”

Hà Trinh An thật lòng không quan tâm vợ sắp cưới của anh ta là ai, nhưng nghe anh ta nói vậy, Hà Trinh An cũng đã đoán ra.

Lúc này nhiều người qua lại, Hà Xuyên Khanh ngọt ngào nhào vào lòng Tô Long Chiểu: “Anh Long Chiểu, anh tới rồi, người ta chờ anh lâu lắm rồi, còn tưởng anh không đến nữa.”

Tô Long Chiểu lấy lại dáng vẻ dịu dàng, vươn tay nhéo má Hà Xuyên Khanh: “Con bé ngốc này, sinh nhật của em sao anh lại không đến cơ chứ, đây là quà sinh nhật anh tặng em.”

Trong tay của Tô Long Chiểu là một chuỗi vòng cổ kim cương, trực tiếp đeo lên cổ của Hà Xuyên Khanh: “Em có thích món quà này không?”

Hai mắt Hà Xuyên Khanh sáng lên, vòng cổ kim cương này nhìn thôi đã thấy cực kỳ xa xỉ: “Oa, em rất thích, anh Long Chiểu, cảm ơn anh nha.”

Hà Xuyên Khanh kiễng chân hôn Tô Long Chiểu.

Hà Văn Quốc và Vũ Ngọc Lan cùng đi đến, nhà họ Tô là gia đình giàu có nhất thành phố Hải Phòng, việc Tô Long Chiêu đến sinh nhật của Hà Xuyên Khanh đã là điểm tin chính của giới giải trí.

Hà Văn Quốc gạt đi sự lo lắng mấy ngày trước, nịnh nọt cười nói: “Cậu chủ Long Chiểu, buổi sinh nhật hôm nay Hà Xuyên Khanh cứ luôn chờ cháu, hồn vía cũng lên mây cả rồi.”

Tô Long Chiểu ôm Hà Xuyên Khanh vào lòng: “Bác Quốc, cháu đã bảo thư ký đầu tư vào y dược Hà Hải rồi, sau này có khó khăn gì thì cứ trực tiếp nói với cháu.”

Vấn đề tài chính của y dược Hà Hải nhờ có Tô Long Chiểu mà được giải quyết một cách dễ dàng.

Vũ Ngọc Lan duỗi thẳng thắt lưng, toàn thân phấn chấn, bà ta cố ý nhìn về phía Hà Trinh An: “Trinh An, quên không giới thiệu với con, cậu chủ Long Chiểu, hiện tại chính là chồng sắp cưới của Xuyên Khanh, con nhất định phải chúc phúc cho cậu chủ Long Chiểu và Xuyên Khanh đấy, đúng không nào?”

Hà Trinh An giờ mới biết lý do quan trọng nhất khiến cho Hà Văn Quốc bỏ ra ngần ấy tiền để tổ chức sinh nhật cho Hà Xuyên Khanh, bởi vì Hà Xuyên Khanh mang về cho ông ta một chàng rể giàu có.

Hà Trinh An nhìn Tô Long Chiểu, cô thấy trong ánh mắt Tô Long Chiểu hoàn toàn là sự hả hê vui sướng muốn báo thù.

Tô Long Chiểu trở thành chồng sắp cưới của Hà Xuyên Khanh, ánh mắt của khách quý tại đó đều thay đổi, thay nhau hâm mộ và nịnh nọt.

- -- Cậu chủ Long Chiểu và Hà Xuyên Khanh quả nhiên là trời sinh một cặp, những người khác đều là mây mù mà thôi.