Cô Dâu Xung Hỉ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 20



Mười năm trước khắp phố phường Hải Phòng đều không ngừng lưu truyền truyền thuyết hoa ghen liễu hờn, còn có truyền thuyết về đôi Kim Đồng Ngọc Nữ là Hà Trinh An và Tô Long Chiểu.

Cho nên tất cả mọi người ở đây đều biết Hà Trinh An từng là vợ chưa cưới của Tô Long Chiểu, nhưng tình cảm đàn ông thay đổi nhanh như lật sách, nói thay là thay, bây giờ Hà Xuyên Khanh trở thành vợ chưa cưới của Tô Long Chiểu, tương lai sẽ trở thành bà chủ của nhà họ Tô, mọi người đều xuôi theo chiều gió, nói rằng “Những người khác đều là mây mù mà thôi.”

Vừa nãy ở trong đại sảnh, Hà Trinh An đã có sự chuyển mình xinh đẹp làm thay đổi cục diện, nhưng hiện tại Tô Long Chiểu từ đâu bước tới, mọi người dù có đồng cảm với cô, nhưng không thể ngăn chính mình đứng về phía Hà Xuyên Khanh.

Lúc này ba người nhà họ Hà đều phổng mũi sung sướng.

Thân hình nhỏ nhắn mềm mại của Hà Trinh An đứng một chỗ, thanh nhã động lòng người, dưới ánh mắt của quần chúng xung quanh, cô chậm rãi cử động đôi môi đỏ mọng: “Tuy rằng nhìn thấy bộ dáng đồ vật mình dùng chán ném đi được người khác nhặt lên, xem như báu vật thì cảm thấy thật buồn cười, nhưng dù sao tôi cũng chúc hai người bên nhau dài lâu, bởi vì các người quả là đôi lứa xứng đôi.”

Nói xong Hà Trinh An rời đi.

Mọi người,...

So sánh đồ vật mình ném đi với cậu chủ Long Chiêu, cô Trinh An này cũng thật dũng cảm đấy.

Vẻ mặt đắc thắng của Hà Xuyên Khanh bởi vậy mà cứng đờ, cô ta không biết bản thân lúc này nên tự hào hay là không đây nữa.



Hà Trinh An ra khỏi khách sạn sáu sao Hoa Lệ, đúng lúc Tô Long Chiểu cũng ôm Hà Xuyên Khanh đi ra, Hà Xuyên Khanh lập tức kéo tay Tô Long Chiểu làm nũng: “Anh Long Chiểu, Trinh An đáng thương quá đi mất, không có xe đến đón cô ấy rồi, hay là chúng ta tội nghiệp cô ta, cho cô ta đi nhờ một đoạn.”

Tô Long Chiểu liếc mắt nhìn Hà Trinh An: “Nếu Xuyên Khanh nói vậy, thì lên xe đi, tôi cho cô đi nhờ.”

Hà Trinh An từ chối: “Không cần đâu.”

“Tại sao chứ?” Hà Xuyên Khanh nghĩ rằng dựa vào Tô Long Chiểu thì bản thân biến thành công chúa rồi, cho nên quay đầu tủi thân nhìn Hà Văn Quốc: “Cha, con có lòng cho Trinh An đi nhờ xe mà cô ấy lại từ chối, con còn muốn đi ăn tối cùng anh Long Chiểu nữa, có phải Trinh An cố tình không?”

Hà Văn Quốc thật sự cưng chiều Hà Xuyên Khanh như công chúa, bởi vì ông ta rất cần tiền của Tô Long Chiểu, ông ta yêu cầu con gái phải vào được một trong bốn gia đình giàu nhất thành phố Hải Phòng, mối quan hệ này ai cũng không được phá, nhất là Hà Trinh An.

Hà Văn Quốc trầm giọng nói: “Trinh An, con còn muốn ra vẻ cô chủ cáu kỉnh hay sao, mau lên xe, đừng làm phí thời gian của Long Chiêu và Xuyên Khanh.”

Vũ Ngọc Lan là người vui vẻ nhất, bà ta cười nói: “Trinh An, đây chính là khách sạn sáu sao Hoa Lệ, trước cửa không bắt được xe đâu, không cần giữ mặt mũi nữa đâu, để Long Chiểu và Xuyên Khanh đưa về một đoạn đi.”

Hà Trinh An nghĩ người nhà này thật sự kỳ lạ, cô mỉm cười, cố ý liếc nhìn Hà Xuyên Khanh một cái: “Tuy rằng tôi không có tấm séc một tỷ bảy, nhưng tôi tự biết cách đi về, xin khuyên người nào đó thấy tôi thì mau đi đường vòng, không thì tôi sẽ…”

Sắc mặt Hà Xuyên Khanh đột nhiên thay đổi, Hà Trinh An lại nói chuyện tấm séc một tỷ bảy kia.

Nếu Tô Long Chiểu và bố mẹ biết cô từng cầm séc muốn bao dưỡng Hà Trinh An, chẳng những không thành công còn bị nhục nhã một phen, cô ta bặm môi lại.

Hà Xuyên Khanh thừa nhận chính mình từng bị yêu tinh kia mê hoặc, nhưng từ bé cô đã ngưỡng mộ Tô Long Chiểu, thề sẽ gả cho Tô Long Chiểu, sau đó trở thành mợ chủ của nhà giàu.

Tô Long Chiểu mới là mục tiêu cuối cùng của cô ta.

Hà Xuyên Khanh bị Hà Trinh An nắm điểm yếu, nhanh chóng thu lại dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi, lôi kéo Tô Long Chiểu: “Anh Long Chiểu, chúng ta đi thôi.”

Lúc này Giám đốc của khách sạn Hoa Lệ đi ra, lễ phép hỏi: “Xin hỏi, cô chủ nhà họ Hà là ai?”

Giám đốc của khách sạn Hoa Lệ đi ra, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Tất cả mọi người đều biết khách sạn Hoa Lệ thuộc quyền sở hữu của Lê thị, gia tộc nhà họ Lê tại thành phố Hải Phòng là một tay che trời trong truyền thuyết, vô cùng kín tiếng, khách sạn Hoa Lệ này ngay cả người có chức có quyền trong thành phố cũng phải hẹn trước, chủ yếu phục vụ khách quốc tế, đương nhiên mọi người rất hiếm khi nhìn thấy Giám đốc của khách sạn Hoa Lệ.

Vũ Ngọc Lan là người đầu tiên có phản ứng, bà ta nhanh chóng lôi kéo Hà Xuyên Khanh: “Xin chào Giám đốc, cô chủ nhà họ Hà đây.”

Bởi vì liên quan đến nhà họ Lê, Hà Văn Quốc cực kỳ kích động: “Đúng đúng đúng, cô chủ nhà họ Hà đây, xin hỏi Giám đốc tìm con gái tôi có việc gì?”

Giám đốc khách sạn Hoa Lệ đi tới trước mặt Tô Long Chiểu và Hà Xuyên Khanh, trước tiên lễ phép và khách sáo chào hỏi Tô Long Chiểu: “Cậu chủ Long Chiểu, xin chào.”

Vẻ mặt thong dong bình tĩnh của Giám đốc dù ở trước mặt Tô Long Chiểu cũng không tỏ vẻ nịnh nọt, vừa nhìn là biết đều là người quen.

Tô Long Chiểu một tay đút vào túi quần, gật đầu.

Lúc này ánh mắt của Giám đốc mới dừng lại trên người Hà Xuyên Khanh: “Xin hỏi, cô chính là cô chủ nhà họ Hà?”

Hà Xuyên Khanh không biết hôm nay mình vừa trúng giải độc đắc gì, ngay cả Giám đốc khách sạn Hoa Lệ cũng tự mình đến tìm cô, cô ta vô cùng đắc ý liếc Hà Trinh An một cái, sau đó ngọt ngào nhìn về phía giám đốc: “Giám đốc, xin chào, tôi là Hà Xuyên Khanh.”

“Hà Xuyên Khanh?” Giám đốc lắc đầu: “Thật ngại quá, cô không phải người tôi cần tìm, tôi muốn tìm cô chủ Hà Trinh An.”

Lời vừa nói ra, cả hội trường như bị sét đánh ngang tai.

Tìm… Hà Trinh An?

Hà Trinh An run lên, không đoán được Giám đốc khách sạn Hoa Lệ đang tìm mình.

Vũ Ngọc Lan nhanh chóng lên tiếng: “Giám đốc, có phải anh lầm rồi không, Xuyên Khanh mới là cô chủ nhà họ Hà chúng tôi, anh tìm Hà Trinh An làm gì?”

Giám đốc không nhìn Vũ Ngọc Lan, đi thẳng tới trước mặt Hà Trinh An, vẻ mặt lễ phép thay bằng sự cung kính: “Nói vậy đây chính là cô chủ nhà họ Hà?”

Hà Trinh An gật đầu: “Xin chào, tôi là Hà Trinh An, anh tìm tôi ư?”

Giám đốc cười nói: “Cô chủ, xin chào, sau khi khảo sát chúng tôi nhận thấy nơi này không tiện bắt xe nên đã chuẩn bị xe cho cô rồi.”

Nói xong một chiếc Rolls-Royce Ghost dừng lại trước mặt cô.

Giám đốc cung kính mở cửa sau: “Cô chủ, mời lên xe.”

Ôi trời.

Rolls-Royce Ghost.

Hãng xe hàng đầu thế giới tới đón Hà Trinh An?

Hà Trinh An cũng có chút nghi ngờ mà nhìn Giám đốc, Giám đốc thần bí cười ha ha: “Cô chủ, mời, xe sẽ đưa cô trở về vườn Minh Lan.”

Dưới ánh nhìn của mọi người, Hà Trinh An ngồi vào Rolls-Royce Ghost rời đi.



Giám đốc nhìn theo xe rời đi, đợi đến khi xe hoàn toàn khuất tầm mắt rồi mới quay người trở về, lúc này Hà Văn Quốc nhanh chóng ngăn cản anh ta: “Giám đốc, chào anh, xin hỏi cuối cùng vừa xảy ra chuyện gì vậy?”

Giám đốc khôi phục lại vẻ mặt lễ phép: “Tiếc quá thưa ông, đây là việc riêng của Tổng giám đốc chúng tôi, tôi không biết rõ.”

Giám đốc đã rời đi nhưng lời nói của anh ta chính là tin tức quan trọng nhất.

Tổng giám đốc của khách sạn Hoa Lệ không phải chính là cậu chủ nhà họ Lê, Lê Minh Dự hay sao?

Hà Trinh An và Lê Minh Dự quen nhau như thế nào? Bọn họ có quan hệ gì?

Sắc mặt của Hà Văn Quốc thay đổi liên tục, Vũ Ngọc Lan hừ một tiếng: “Ông Quốc, Trinh An mới từ dưới quê lên, làm sao lại có quan hệ với Tổng giám đốc Minh Dự? Nhưng nói thật, bản lĩnh quyến rũ đàn ông của Trinh An cũng thật lợi hại, trước đó không lâu nó đã bao nuôi một đứa, bây giờ lại ở khách sạn Hoa Lệ tỏ vẻ huyền bí, thật đúng là giống y đúc mẹ nó.”

Vũ Ngọc Lan vừa nói xong Hà Văn Quốc đã vung tay cho bà ta một cái bạt tai.

Vũ Ngọc lan lập tức bị đánh đến ngơ ngác.

Sắc mặt của Hà Văn Quốc thật khiến người ta sợ hãi, nghiến răng cảnh cáo: “Trước tiên hãy nhìn cho kỹ chính mình là loại người gì, người bà không nên nhắc tới thì mau ngậm chặt miệng lại!”

Vũ Ngọc Lan ngây ra đó, đến cả Hà Xuyên Khanh cũng bị dọa không biết phải làm sao.

Mặt Tô Long Chiểu không có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên liếc nhìn Hà Văn Quốc, sau đó nhìn về phía Hà Trinh An rời đi, ánh mắt bỗng trở nên thâm sâu.



Xe Rolls-Royce đưa Hà Trinh An trở về vườn Minh Lan, Hà Trinh An ở trong phòng nhắn tin cho Diệp Mai Linh.

Diệp Mai Linh --- Cậu nói Tổng giám đốc Minh Dự đưa cậu về nhà ư?

Hà Trinh An --- E là như vậy.

Diệp Mai Linh --- Trinh An, cậu mau nhận của tớ một lạy, cuối cùng thì cậu được bao nhiêu người săn đón vậy, Tổng giám đốc Minh Dự thần bí kia chính là người theo đuổi cậu à?

Suốt đoạn đường đi Hà Trinh An đều tự hỏi chính mình và Tổng giám đốc Hoa Lệ có quan hệ gì, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, Lê Minh Dự không phải là họ Lê sao?

Anh ta… anh ta…

Hà Trinh An --- Họ của chồng mình là họ Lê.

Quả nhiên Diệp Mai Linh không lập tức hồi âm, chắc chắn cũng vô cùng ngạc nhiên, hai phút sau Diệp Mai Linh gửi tin nhắn --- Gửi cho tớ một tấm ảnh, chính là ảnh chụp chúng ta cùng đi suối nước nóng ấy, ảnh cậu mặc áo tắm.

Để làm gì vậy?

Mặc dù Hà Trinh An còn thắc mắc nhưng cô vẫn đi tìm album ảnh, chụp lại ảnh rồi gửi qua cho Mai Linh.

Vài giây sau, Hà Trinh An sợ ngây người, cô vừa làm gì thế này, cô vừa gửi tấm ảnh kia cho… Lê Minh Dự!