Cố Du Du Viết Truyện Pỏn

Chương 4



8

Ngày hôm sau là nghi thức khởi quay của đoàn làm phim.

Khi tôi xuất hiện trước mặt đạo diễn với hai vành mắt thâm quầng thật to, đạo diễn bày ra bộ mặt hớn hở như nhìn thấy quốc bảo.

"Đêm hôm khuya khoắt cô viết tiểu thuyết bậy bạ của cô đấy à?"

Tôi xấu hổ chỉ muốn tìm một cái khe để chui vào.

Thì ra ông ấy biết.

Thế mà còn để tôi và Dung Mặc Trì chung một phòng, thù oán lớn bao nhiêu.

Trong nháy mắt tôi cảm thấy tiền lì xì thật dày trong tay cũng không còn thơm nữa.

Xếp hàng dâng hương xong, nam chính Tần Thư Yến tổ chức liên hoan cho mọi người, vốn tôi cũng chuẩn bị đi xem náo nhiệt, đạo diễn lại trừng mắt lườm tôi một cái.

"Cô quay về mà ngủ bù cho tôi, ngày mai quay phim rồi nếu mắt cô còn thâm sì như này, tôi mắng cô lủng đầu!"

Tần Thư Yến nhìn tôi với ánh mắt đồng tình.

Sau đó hắn quay đầu mời Dung Mặc Trì: "Biên kịch Dung, anh đi cùng chúng tôi chứ?"

Dung Mặc Trì lắc đầu: "Tôi không đi, mọi người chơi vui vẻ."

Vì những người khác đều đi ăn cơm nên chỉ có tôi và Dung Mặc Trì cùng nhau quay về khách sạn.

Một trước một sau đi ra khỏi thang máy, tôi cúi đầu cầm điện thoại di động kiểm tra mấy khách sạn gần đó đã có phòng trống chưa.

Mới bước chân vào cửa, đã bị kéo vào rất mạnh.

Mội nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.

Tôi dựa lưng vào cửa phòng, lui không thể lui, điện thoại di động rơi xuống đất "cạch" một tiếng.

Tôi mở to mắt nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mắt.

Dung Mặc Trì vừa hôn vừa lẩm bẩm: "Vừa ôn bài cũ vừa học bài mới, em chú ý chút đi."

Ta chớp mắt mấy cái, dưới sự dẫn dắt của anh dần dần bắt đầu đáp lại.

Đột nhiên tôi sinh ra can đảm muốn cùng anh hơn thua.

Tôi giơ tay vòng qua cổ anh.

Anh tiến thì tôi lui, anh chậm thì tôi nhanh, tôi muốn thử tự mình cầm cán một lần.

Chúng tôi hôn nhau từ cửa đến phòng khách, cuối cùng tôi đẩy anh ngã xuống sô pha, chen đôi chân trần vào giữa hai vhaan của anh mà hôn, thậm chí tôi đã ảo tưởng rằng tôi đang chinh phục người đàn ông này.

Cuối cùng, tay tôi chống trên ngực anh, đắc ý hỏi: "Thế nào?"

Dưới lòng bàn tay là lồng ngực đang phập phồng, anh cười khen ngợi: "Tiến bộ rất nhanh."

Nhận được lời khen, tôi khiêm tốn đáp:

"Đâu có đâu có, là sư phụ dạy tốt thôi ạ."

Nghe tôi nói thế anh càng vui vẻ hơn, ngồi dậy, nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu tôi.

"Buổi tối muốn ăn gì?"

Tôi quay đầu, nhặt điện thoại di động rơi trên thảm trước cửa chuẩn bị gọi đồ ăn ngoài.

"Để tôi xem gần đây có cửa hàng nào mở không."

Vừa mở phần mềm giao hàng ra, điện thoại di động bị cướp lấy.

Dung Mặc Trì ném di động lên sô pha.

"Em ăn gì để tôi nấu!"

Tôi kinh ngạc nhìn anh: "Anh biết nấu ăn sao?"

"Vừa học, còn chưa làm cho ai ăn bao giờ, nhân lúc này cho em ăn thử một lần."

Tôi chắc chắn: "Nhất định sẽ rất ngon."

Tôi tin tưởng anh vô điều kiện, bởi vì ở trong truyện của tôi, anh chính là một siêu đầu bếo, tuy rằng nhiều lúc cũng xảy ra vài trường hợp nấu "ăn" mà không phải nấu ăn.

Nhưng sự thật chứng minh, tiểu thuyết là tiểu thuyết, hiện thực là hiện thực.

Tôi nhìn đĩa khoai tây sợi to nhỏ không đều nhau đen sì trên bàn, còn có đĩa sườn chua ngọt bốc mùi khét lẹt nữa.

Thực sự không biết nên bắt đầu gắp từ đâu.

Dung Mặc Trì lần đầu thất bại cau mày: "Thôi, vẫn nên... gọi đồ ăn bên ngoài thôi."

"Không sao, mọi người đều có sai lầm, lần sau anh nhất định sẽ làm được."

Tôi vừa an ủi, vừa lấy di động ra: "Pizza nhé? Hay anh muốn ăn gì?"

Tuy rằng tôi là một người tốt, nhưng tôi cũng không làm khổ cái bụng của tôi đâu.

Dung Mặc Trì nhẹ giọng thở dài: "Em cứ gọi đi, tôi ăn gì cũng được."

9

Đoàn làm phim chính thức bắt đầu khoả động.

Dung Mặc Trì làm biên kịch, tuy rằng không phải lúc nào cũng ở phim trường, nhưng lúc anh ở đây, tất cả diễn viên đều lo lắng đề phòng.

Có đôi khi, đạo diễn đã cho qua, lại bị anh bác bỏ bắt quay lại.

Yêu cầu của anh còn nghiêm khắc hơn cả đạo diễn.

Chiều nay còn là phần diễn một mình của tôi nữa chứ.

Dung Mặc Trì và đạo diễn cùng ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình, tôi tự nhiên có chút lo lắng.

Nhân vật nữ chính tôi đóng là một người phụ nữ phong trần, bề ngoài trông có vẻ trong sáng nhưng thực chất lại phóng đãng, phong thái quyến rũ ấy rất khó thể hiện.

Mấy ngày nay tôi quay không được thuận lợi lắm, hôm nay lại càng hỏng bét.

"Cắt - - "Đạo diễn nổi giận đùng đùng đứng lên, đập mạnh kịch bản xuống đất.

"Cô mau lại đây xem đi, nếu cô là một người đàn ông, cô có thể bị dáng vẻ này quyến rũ không hả?"

"Không ạ!"

Tôi trả lời quá dứt khoát khiến đạo diễn tức giận thổi râu bay phấp phới.

"Cô cũng biết là không à? Xem ra hôm nay cũng không quay được cảnh nào đâu, Dừng ở đây đi! Cô quay về học hỏi thêm đi, ngày mai còn như vậy nữa, tôi sẽ dồn hết cảnh của cô lại, đến lúc đó một mình cô tự đi mà quay!"

Cái này giống như khi còn bé giáo viên nói làm bài tập chưa xong thì ở lại lớp một mình ý nhỉ!

Tôi lúng túng lên tiếng, theo bản năng nhìn sắc mặt Dung Mặc Trì.

Trên mặt anh không có biểu cảm gì, không có nói gì với đạo diễn, cũng chẳng khuyên giải an ủi ông ấy.

Hình như anh đối với các diễn viên khác cũng như vậy, không kỳ vọng cũng chẳng khắt khe.

Công việc là công việc.

Trong lòng tôi có chút khó chịu.

Trở lại khách sạn, theo thường lệ, sẽ phải học quay cảnh hôn.

Nhưng hôm nay Dung Mặc Trì không nói lời nào đã trở về phòng, một mình tôi đứng trong phòng khách không biết làm thế nào.

Có lẽ anh vẫn giận biểu hiện kém cỏi của tôi hôm nay.

Tôi thấp thỏm gõ cửa: "Biên kịch Dung, tôi có thể vào không?"

"Vào đi!"

Người đàn ông đứng bên cửa sổ sát đất gọi điện thoại, lông mày nhíu lại, như là gặp phải chuyện gì bực dọc.

"Nếu anh còn ngang ngược như cậy, lần sau cũng đừng hy vọng tôi cho anh chùi đít!"

Anh cúp điện thoại xong ném điện thoại di động lên giường.

Tội sợ hãi thầm nhủ chả lẽ trùng hợp vậy sao đúng lúc đụng vào họng súng.

Tôi lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, ánh mắt u ám của anh nhìn về phía tôi.

Anh vẫy vẫy tay, ý bảo tôi qua đó.

Chân tôi tự động bước về phía trước như có ý thức của nó.

Cách anh khoảng ba bước chân thì anh nói:

" Quyến rũ tôi đi!"

Chân tôi khựng lại, kinh ngạc nhìn anh.

"Ngay cả quyến rũ đàn ông như thế nào em cũng không biết thì làm sao diễn tốt vai Chử Giảo này được? "Anh giải thích," Nếu không muốn học, tôi cũng không ép!"

"Học, tôi học chứ!" Tôi vội vàng nói. "Nhưng mà học như thế nào đây?"

Dung Mặc Trì nhìn bộ đồ thể thao của tôi.

"Về phòng thay quần áo trước đi."

"Được!"

Tôi trở lại phòng lấy ra một bộ trang phục hot girl, áo ngắn hở eo phối hợp với váy ngắn ngang mông.

Ôi, đừng rù quến như thế chứ!

Tôi đứng trước mặt Dung Mặc Trì, sờ mép váy cố ưỡn cho ra đường cong hình chữ "S", đưa ánh mắt mê hoặc về phía anh.

"Thế nào, có quyến rũ không?@

Dung Mặc Trì vui vẻ ra mặt, khách quan đánh giá: "Giả tạo lắm, về đổi bộ khác đi!"

Được thôi!

Gần đây trên mạng thịnh hành cái gì mà vừa ngây thơ vừa gợi cảm, tôi buộc tóc đuôi ngựa hai bên, thay váy ngủ có dây đeo, kéo một dây xuống cánh tay và cẩn thận che ngực cắn môi dưới, thử hỏi: "Như vậy có được không?"

Đôi mắt Dung Mặc Trì nặng nề nhìn tôi chằm chằm một hồi: "Cậu bé bọt biển trên váy, khiến tôi có chút xấu hổ đấy."

Ê ê!

Cậu bé bọt biển thì làm sao?

Dễ thương quá còn gì!

"Thay lại đi!"

Tôi đã bán rất nhiều quần áo của tôi đi rồi, lúc tới cũng không mang theo nhiều.

Chọn đi chọn lại cuối cùng moi từ đáy rương ra một bộ sườn xám cách tân.

Người ta nói cự tuyệt mà như hoan nghênh, lộ như không lộ mới là quyến rũ nhất.

Tôi dùng trâm quấn bừa tóc lên, thay sườn xám đẩy cửa ra lần nữa.

Không đợi tôi hỏi đã thấy đôi mắt Dung Mặc Trì tối sầm lại.

Tôi cười thầm, biết mình đã thắng.

Tôi lắc lắc quạt trong tay, từng bước từng bước đi về phía anh.

Ánh mắt anh nhìn theo tôi, giống như muốn lột quần áo của tôi ra theo từng bước chân, cảm giác xâm lược làm cho người ta khó có thể không chú ý.

Bỗng nhiên tôi muốn chạy trốn.

Không biết có phải nhìn ra ý đồ của tôi hay không, Dung Mặc Trì vươn tay kéo mạnh, tôi cứ thế mà ngã ngồi lên đùi anh.

Một tay anh đỡ eo tôi, tay kia nâng bắp chân lên.

Đôi giày da ngọc trai bị ném một cách vô tình xuống đất, tôi luống cuống cuộn ngón chân.

Anh rút trâm cài trên đầu tôi, để cho mái tóc dài đen nhánh như thác nước trút xuống.

Dung Mặc Trì cầm trâm hơi lạnh, di nhẹ một đường từ mắt cá chân lên trên, đi một chút dừng một chút, đánh vòng lúc nhanh lúc chậm.

Cả người tôi căng thẳng, không dám cử động.

Cuối cùng, bàn tay kia bị chặn ở đầu gối.

Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Không nghĩ tới giây tiếp theo, anh túm lấy mép sườn xám, "Xoạc --" một tiếng, vải bị xé rách, kéo xẻ tà đến tận xương hông.

Tôi cuống quít lấy tay che lại, đau lòng kêu to: "Váy của tôi!"

Dung Mặc Trì thấp giọng dụ dỗ: "Ngoan, tôi mua cho em cái khác!"

Đây không phải là vấn đề mua hay không mua, mà là lúc này váy tôi rách nát ngồi ở trên đùi một người đàn ông cường tráng đây này!

Tôi bất an nhúc nhích, hơi thở bên tai càng gấp.

"Đừng nhúc nhích! " Anh nghiến tăng nói một câu.

Tôi cảm thấy có cái gì đó đang chuyển động. Không dám nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, Dung Mặc Trì dần dần lấy lại bình tĩnh.

"Cởi cúc áo cho tôi. "Anh hơi hơi nâng cằm lên ý bảo tôi cởi.

Tôi chần chờ hai giây, buông tay nắm chặt làn váy ra, bắt đầu sờ lần nút áo sơ mi trên cổ áo người đàn ông.

Mu bàn tay lướt qua yết hầu gợi cảm, một giây sau, yết hầu anh lăn lộn, bắt đầu thúc giục.

"Nhanh một chút."

Tôi bực mình, dựa vào cái gì anh xé váy của tôi đơn giản như vậy, mà tôi cởi cúc áo của anh nửa ngày cũng không cởi được.

Vì thế tôi túm cổ áo giật mạnh một cái, không tiết chế được lực, ba cái cúc bị tôi giựt bung ra, toàn bộ lồng ngực như ẩn như hiện.

Dung Mặc Trì cúi đầu nhìn thoáng qua, cố ý trêu chọc: "Gấp thế sao?"

"Ai vội, tôi không vội, tôi thật sự không vội!"

"Được, em không vội. "Anh dỗ tôi giống như dỗ trẻ con, ôm tôi xoay người, kéo tôi ngồi trên đùi anh.

Dung Mặc Trì ngửa ra sau, mở tay ra, bộ dáng thà chết không sờn.

"Bây giờ em có thể làm bất cứ chuyện gì với tôi."

Mắt tôi sáng ngời: "Thật sao?"

Lông mi anh run rẩy, mang theo cảm giác vỡ vụn.

Vậy thì tôi sẽ làm tất cả những gì tôi đã viết trong truyện của tôi với anh!!!