Cố Du Du Viết Truyện Pỏn

Chương 5



10

Tôi nhanh chóng nhặt chiếc cà vạt bên cạnh và ra lệnh cho anh.

"Đưa tay ra sau lưng!"

Chờ anh theo mệnh lệnh của tôi xong, tôi lập tức vòng qua eo, trói tay anh bằng cà vạt.

Miệng nhắc nhở: "Không được cử động nha."

Lúc này mà có dây ruy băng thì càng tốt, có thể buộc một cái nơ bướm trên người anh.

Tôi cởi bỏ từng nút áo còn lại, toàn bộ cơ bụng phơi ra trước mắt.

Quả nhiên đúng như tôi nghĩ.

Tôi sờ vài cái rồi rụt tay lại, tập trung vào yết hầu của anh.

Tôi thực sự thích sự khao khát của người đàn ông biểu hiện khi yết hầu chuyển động lên xuống, nó vô cùng gợi cảm.

Ta lấy tay sờ rồi cúi đầu khẽ cắn, từ yết hầu đến xương quai xanh, còn để lại dấu răng nhàn nhạt.

Tôi cứ cắn qua cắn lại như thế, cũng không biết bước tiếp theo phati làm như thế nào.

Thơm quá.

Cắn thêm chút nữa!

Miệng tôi chảt nước miếng.

Đột nhiên, cổ tay bị siết chặt.

Không biết Dung Mặc Trì tự tháo cà vạt ra từ lúc nào, nắm lấy tay tôi đặt lên ngực, tay kia ấn đầu tôi xuống, hôn một cái thật sâu.

Tôi gần như nằm sấp trên người anh ấy.

Bàn tay nhỏ bé dưới sự dẫn dắt của anh di chuyển xuống, lồng ngực phập phồng, mạch đập cực nhanh, thắt lưng lạnh lẽo.

Đang chìm đắm bỗng nhiên tôi nghe được tiếng khóa kéo.

Tôi giật mình lấy lại tinh thần, nhìn xuống, rụt tay lại như bị điện giật.

Dung Mặc Trì sửng sốt.

Tôi đã ngồi sang một bên, ôm chặt đầu gối.

"Không, không được." Tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần làm chuyện này!

Dung Mặc Trì ngồi dậy, chậm rãi cài hai nút áo.

Hai chân xếp chồng lên nhau, bất đắc dĩ thở ra một hơi.

"Em về phòng trước đi."

Tôi có chút bối rối, nhưng lúc này thực sự tôi không dám nhìn anh.

"Tôi xin lỗi!"

Anh lại thở dài.

"Không cần xin lỗi, không phải lỗi của em, em có quyền dừng bất cứ lúc nào, em về trước đi, để tôi tự lo."

Rõ ràng anh đang không vui.

Nhưng tôi không thể hy sinh bản thân vì điều đó được.

Tôi gật đầu, xấu hổ rời đi.

11

Ngày hôm sau tôi đến đoàn làm phim sớm, trang điểm xong ngồi ngẩn người trong phòng nghỉ.

Trong đầu đều là tiếng thở dốc nặng nề của Dung Mặc Trì bên tai tôi.

Tôi phanh gấp như vậy đối với đàn ông hình như không tốt cho sức khoẻ lắm nhỉ.

"Này!"

Một diễn viên khác bước vào và thở dài.

"Biên kịch Dung đến rồi, hôm nay lại không dễ dàng rồi!"

"Anh ấy đến rồi à?"

Hình nhue anh ấy luôn có mặt trong các cảnh quay của tôi thì phải.

Hôm nay tôi có một cảnh khiêu vũ, dưới khán đài là một đám đàn ông dâm đãng, tôi chẳng những phải khiêu vũ mà khi họ ra giá tôi còn phải tươi cười đón chào, dùng ánh mắt quyến rũ họ, để cho bọn họ vì tôi tranh giành.

Cảnh quay khó thấy rõ.

Khi vô số máy quay chĩa vào tôi, ánh mắt tôi vô thức bắt đầu tìm kiếm.

Cuối cùng cũng thấy Dung Mặc Trì đứng ở một góc nào đó.

Vẫn là một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản.

Anh giơ tay lên, động tác chầm chậm, cởi bỏ nút áo phía trên cùng.

Môi mỏng mấp máy, dùng khẩu hình nói với tôi: "Dụ dỗ tôi đi!"

Dụ dỗ anh ư.

Tôi làm được!

Động tác vũ đạo tôi đã thuộc lòng, vừa lắc lư cơ thể, vừa nhìn về phía người đàn ông trong góc.

Bắt đầu từ yết hầu, tầm mắt đi xuống, tôi còn nhớ rõ hắn lồng ngực anh to thế bào, cơ bắp vừa đủ không khoa trương, đường nhân ngư như ẩn như hiện ở cạp quần tây, còn có đêm qua không cẩn thận đụng phải...

Tất cả mọi thứ làm cho ánh mắt tôi tự giác toát ra vẻ khiêu khích.

Tôi muốn thấy anh ta mất kiểm soát một lần nữa.

"Cắt --" Đạo diễn đứng lên, trên mặt khó nén sự kinh ngạc, "Tiến bộ nhanh đấy, cô được cao nhân nào chỉ điểm sao?"

Cao nhân ở bên cạnh chậm rãi đi tới, đứng yên một bên, cười mà không nói.

Đạo diễn lại nói: "Diễn không tệ, nhưng cô cứ nhìn chằm chằm bên kia làm gì, máy chủ ở chỗ này cơ! Làm lại làn nữa, nhìn sang bên này nhé!"

Tôi nhìn Dung Mặc Trì như cầu cứu.

Đạo diễn cảm giác được nói: "Cô nhìn anh ta làm gì? Anh ta là đạo diễn hay tôi là đạo diễn?"

Dung Mặc Trì khoanh tay đứng sau đạo diễn: "Nghe đạo diễn đi, quay thêm một cảnh nữa xem."

Tôi thở dài một hơi, anh đứng ở bên này, chắc sẽ không có vấn đề gì.

Tôi làm lại lần nữa, lần này quả nhiên được thông qua.

Đạo diễn vui mừng vô cùng, gọi tôi tới cùng xem lại.

Chính tôi cũng không dám tưởng tượng người trong ống kính này là tôi.

Để biến một cô gái vui tính ngốc nghếch thành một cô nàng quyến rũ, tất cả chỉ cần một người đàn ông.

Cho nên, rõ ràng đàn ông mới là yêu nghiệt mà.

Chờ xem xong cảnh chiếu lại, Dung Mặc Trì đã bot đi đâu mất rồi.

Anh đi rồi, những người khác đều vui vẻ.

Tôi không yên lòng trả lời vài câu, quay xong hai cảnh còn lại rồi nghỉ.