Cố Du Du Viết Truyện Pỏn

Chương 6



12

Trong phòng tắm, tôi ngửa đầu, mặc cho làn nước hơi lạnh phả vào mặt, hạ nhiệt đầu óc.

Tôi bóp sữa tắm vào lòng bàn tay, bỗng nhiên dừng lại.

Nhớ tới mùi thơm trên người Dung Mặc Trì, đó không phải mùi đồ dùng của khách sạn, cũng không phải mùi thơm của bất kỳ loại sữa tắm nào tôi từng dùng trước đây.

Rất đặc biệt.

Tôi tắt vòi hoa sen, vội vàng mặc lại quần áo đã ướt một nửa, gõ cửa phòng đối diện.

"Biên kịch Dung, sữa tắm của anh của thương hiệu nào, tôi có thể dùng thử không?"

Dung Mặc Trì ngẩng đầu, tầm mắt đảo một vòng trên người tôi.

"Tôi đi lấy cho em."

Tôi bước nhanh chặn trước mặt anh: "Tôi có thể dùng phòng tắm của anh một lúc không?"

Đôi mắt anh tối sầm khi nhìn tôi lần nữa, tôi cảm giác anh ấy có thể nhìn thấu tôi.

Nhưng tôi vẫn cố gắng trấn tĩnh ngẩng đầu, chờ câu trả lời của anh.

Một hồi lâu, anh mới gật gật đầu.

"Được!"

Tôi vội vã đi vào phòng tắm.

Trên giá đặt một cái bình tròn màu trắng, trên thân bình là toàn chữ tiếng Anh, tôi nặn ra một chút, mùi vị giống như mùi thơm trên người Dung Mặc Trì, chỉ là đậm hơn nhiều.

Lúc bôi đầy sữa tắm toàn thân, mùi hương quen thuộc bao bọc, tôi có cảm giác được người đó ôm vào trong ngực.

Quả nhiên vẫn trầm luân.

Từ rất lâu trước kia tôi đã thích anh rồi.

Không phải nhất kiến chung tình, nhưng là một mặt kinh hồng.

Mùa hè năm thứ hai đại học, có một đoàn làm phim đến trường lấy cảnh, quay cảnh nam nữ chính thời sinh viên.

Ta cũng góp vui đi diễn quần chúng một lần, đóng vai một học sinh hư trong nhóm bạn bè bắt nạt nữ chính, chủ yếu làm nền và tổng cộng chỉ có hai câu thoại.

Cảnh đó, nữ chính bị hắt nước bẩn, còn bị người ta dùng đá đánh.

Đạo cụ đều được chuẩn bị từ trước, tảng đá làm từ bọt, nước bẩn cũng chỉ là nước tinh khiết, nhỏ hai giọt mực vào mà thôi.

Nhưng nữ chính lại NG liên tiếp mấy lần. Sau đó tức giận mất kiên nhẫn, đẩy trách nhiệm cho những người khác.

"Các người diễn kiểu gì đấy, cố ý chỉnh tôi đúng không?"

Cô ta cầm một cục đá trên mặt đất ném tới.

Viên đá đó là thật, đập trúng vào đầu gối tôi.

Những người khác đều mải an ủi nữ chính, tôi cũng không dám lên tiếng, cố nhịn đến lúc diễn xong sau đó mới khập khiễng rời đi.

Vừa rời khỏi đám đông, tôi phát hiện có người đi theo, anh ta đỡ tôi ngồi xuống ghế dài bên cạnh.

"Cuộn ống quần lên để tôi xem một chút."

Khi đó nhì Dung Mặc Trì không khác gì sinh viên đại học, anh ấy đẹp, tôi chắc chắn trường học của tôi không có ai đẹp hơn thế này, tôi cho rằng anh ấy là diễn viên đóng vai nào đó trong phim.

Anh đưa tôi đến phòng y tế, nhíu mày nhìn đầu gối xanh tím của tôi.

"Đau cũng không biết kêu, ít nhất phải để bọn họ bồi thường chút tiền chứ!"

Tôi cười lắc đầu: "Không sao, cũng không nghiêm trọng."

Buổi tối tôi lại gặp anh ấy trên sân thể dục, lúc ấy tối mới biết hoá ra anh ấy là biên kịch.

Lúc này vẫn là biên kịch mới, bị nữ chính tùy tiện sửa chữa nội dung kịch bản, giống như để con của mình bị người khác chê bai vô dụng.

Hắn tự trêu chọc mình: "vô dụng thì vô dụng, đổi acc khác luyện lại là được!"

Tôi an ủi anh: "Không sao, vạn sự khởi đầu nan mà."

Tôi nhặt hai phiến lá bạch quả, gấp một con bướm đưa cho hắn.

"Tôi tin tưởng anh, sẽ có một ngày anh có thể tự mình làm chủ, không có ai dám làm trái ý anh."

Sau đó, bộ phim kia vì nữ chính mà bị đắp chiếu.

Còn Dung Mặc Trì, bây giờ anh cũng đã có chỗ đứng trong ngành.

Tôi tắt vòi hoa sen, tay sờ lần giá bên cạnh.

Không chạm vào gì cả.

!!!!!!!

Tôi không mang quần áo đến!

13

Tôi cẩn thận thò đầu qua khe cửa.

"Biên kịch Dung, em quên lấy quần áo, anh...anh có thể cho em mượn quần áo của anh không?"

Dung Mặc Trì đứng ở cửa, biểu cảm không rõ, bình tĩnh xoay người.

"Tôi đi lấy cho em."

Thật sự thờ ơ như vậy sao?

Tôi nắm tay nắm cửa, tim đập "thình thịch".

Loại chuyện này, tôi cũng là lần đầu tiên dám làm.

Dung Mặc Trì cầm một chiếc áo sơ mi trắng tới.

Tôi vừa mới hé cửa ra một chút đã bị một lực đẩy mạnh cửa khiến tôi lùi về phía sau.

Người đàn ông bước vào.

Tôi kinh ngạc kêu lên một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, hai chân trần trụi khép chặt.

Trong phòng tắm hơi nóng bốc lên, không khí cũng mập mờ theo.

Tôi nhỏ giọng nói, "Bên kịch Dung, quần áo."

Anh im lặng đưa quần áo tới, tôi vừa đưa tay đón lấy, anh lại buông tay ra, quần áo rơi trên mặt đất, trong nháy đã mắt ướt hơn một nửa.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, hồi hộp đến run cả giọng.

"Rơi rồi, làm sao bây giờ?"

"Rơi rồi thì không cần mặc nữa."

Anh bước tới gần tôi, còn tôi chỉ biết lùi cề phía sau, đến khi sau lưng dán vào tường lạnh như băng, nổi cả da gà.

Anh dùng hai tay giữ tôi trong không gian nhỏ hẹp không thể chạy trốn, đáy mắt dục niệm cuồn cuộn.

"Hôm nay mượn can đảm của ai?"

Tôi liếc anh một cái: "Mượn của anh."

Dung Mặc Trì nở nụ cười, vùng tối trong nắt tan ra, lại biến thành màu hổ phách trong vắt.

Anh nâng má tôi, hôn nhẹ nhàng.

Tôi nắm lấy cổ áo anh, đáp lại.

Nhưng mà sao tôi trần truồng, anh lại ăn mặc gọn gàng như vậy?

Tôi tức giận bất bình, thò tay vặn vòi hoa sen, khiến anh bị ướt đẫm.

Nhưng anh không dừng lại, dòng nước chảy qua giữa răng môi, trượt xuống cổ, tràn qua xương quai xanh.

Ta cởi cúc áo của anh, lúc này mới phát hiện quần áo ướt khó cởi quá đi mất.

Giá mà có một cái kéo.

Người đàn ông nhìn tôi qua màn nước:

"Muốn tôi giúp không?"

Tôi vỗ anh một cái: "Tự cởi đi!"

Quần áo của anh giống như biết nghe loeci chủ vậy, sột soạt vài cái đã cổ xong vất lộn xộn trong góc.

Khóe mắt Dung Mặc Trì nhuộm màu, anh nâng tôi, để tôi ngồi trên bồn rửa tay.

"Đau thì cắn tôi."

Tôi vừa mới gật đầu, mắt đột nhiên mở to, cắn mạnh vào vai anh, đáy mắt sương mù vây kín.

Giống như bác sĩ trong bệnh viện, một bên lấy kẹo dỗ dành bạn nhỏ, một bên cầm kim tiêm bén nhọn đâm vào cánh tay người ta.

Người đàn ông dừng lại chờ tôi điều chỉnh.

Tôi nhả vai anh ra, đấm anh một cái.

"Sao anh lại như vậy chứ!"

Anh vùi đầu vào cổ tôi: "Tôi sợ em lại giống lần trước đột nhiên muốn ngừng, loại tra tấn này tôi thực sự không muốn chịu thêm một lần nữa."

Nhắc tới đây, tôi nhất thời có chút chột dạ.

"Vậy hôm nay anh muốn làm gì thì làm!"

Người đàn ông véo khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi: "Em chắc chứ?"

"Chắc."