Cố Du Du Viết Truyện Pỏn

Chương 7



14

Sự thật chứng minh trước khi mạnh miệng, phải biết sức mình tới đâu đã.

Chờ tôi được tắm rửa sạch sẽ, bọc kín khăn tắm bê ra ngoài thì bản thân đã thở hổn hển rồi.

Quả nhiên, thể chất nữ chính truyện pỏn quá phản nhân loại.

Nhưng thể chất của nam chính thực sự có thật luôn.

Dung Mặc Trì giống như sư tử vừa mới ăn no, lười biếng thỏa mãn, không có một chút mệt mỏi.

Anh lấy khăn tắm giúp tôi lau tóc, sau đó sấy khô.

Tôi đã ngủ thiếp đi trong làn gió ấm này.

Nửa đêm tỉnh lại miệng khô lưỡi khô, còn bị một cánh tay sắt ôm chặt vào trong ngực.

Tôi nhẹ nhàng nhấc cánh tay anh ra, đứng dậy đi ra ngoài uống nước.

Mở tủ tủ lạnh, tôi lấy chai nước tu một hơi.

Tôi đang do dự rốt cuộc nên quay về phòng mình hay là tiếp tục đến phòng anh thì Dung Mặc Trì chậm chạp đi ra.

Anh lấy chai nước tôi đã uống một nửa, ngẩng đầu lên, yết hầu lại trượt lên trượt xuống trước mắt tôi.

Tôi nuốt nước miếng và cảm thấy hơi khát một lần nữa.

Chai nước trống không được ném chính xác vào thùng rác, đèn trần màu vàng ấm áp lại tạo nên không khí mập mờ.

Dung Mặc Trì ôm tôi lên bàn đá cầm thạch.

"Đêm hôm khuya khoắt không ngủ thì làm chút việc khác đi."

Tôi luống cuống: "Em chỉ ra ngoài uống ngụm nước."

Anh: "Uống nước xong rồi thì làm chút gì khác đi."

Tôi tiếp tục tranh luận: "Uống nước xong rồi, thì quay lại ngủ tiếp chứ!"

Dung Mặc Trì nhếch môi: "Trước khi ngủ, làm việc khác đã!"

Không phải chứ, ngoại trừ làm việc gì khác, trong đầu anh có cái gì nữa không.

Tôi bât đầu nghi ngờ những kịch bản đặc sắc tuyệt vời của anh là do thuê người viết thay.

Bởi vì anh ấy chỉ biết mỗi "làm một việc khác."

Tôi đứng dậy muốn chạy trốn, nhưng thực sự trốn không thoát.

Anh chỉ cần một bàn tay đã trói hai cổ tay của tôi vào cùng một chỗ, áo choàng tắm lỏng lẻo trên người chạm đã rơi xuống.

Tôi nằm trên bàn đá cẩm thạch, giống như cao lương mỹ vị nằm trên bàn ăn.

Không hiểu sao, tôi lại nghĩ đến từ hiến tế.

Anh cúi xuống, hít sâu một hơi, giống như một con thú đánh hơi bạn đời.

"Trên người em đều là mùi hương của tôi."

Tôi cười trêu chọc: "Có gì lạ, em dùng sữa tắm của anh mà!"

Tôi co chân lại, cố gắng giãy dụa lần cuối.

"Thật sự đã muộn lắm rồi, ngày mai còn phải quay phim, anh để em ngủ đi."

Dung Mặc Trì kiên định bác bỏ ý kiến của tôi: "Lần đầu tiên, tôi phải khiến em thậthài lòng mới được!"

Nhưng tôi đã rất hài lòng rồi!

"Như thế còn không hài lòng thì muốn như thế nào mới có thể hài lòng chứ?"

Dung Mặc Trì lắc đầu.

"Không phải truyện của em đều viết như thế sao?"

Tôi kinh ngạc mở to mắt nhìn anh.

Anh thật sự chưa đọc tiểu thuyết của tôi đâu đúng không?

Anh tỉ mỉ giải đáp thắc mắc trong lòng tôi.

"Trong truyện em nói tôi có kích thước đáng kinh ngạc!"

"Còn nói tôi tinh lực dồi dào, không biết mệt mỏi!"

"Còn nói anh, giống như uống xuân dược, vừa nhìn thấy em đã động dục!"

Mẹ ơi!

Không phải tất cả đều viết như vậy sao, tôi chỉ tham khảo cách viết của các bà vợ khác thôi mà.

Là bọn họ hại tôi!

Tôi cố gắng biện minh cho mình: "Em bịa thôi, em viết về nữ chính, không phải em."

"Nhưng mà lúc em viết, chẳng lẽ không hoà mình vào vai nữ chính sao?"

Anh ấy hỏi rất rõ ràng, đánh thẳng vào trọng tâm.

Tôi không dám trả lời, hoàn toàn không dám trả lời.

Trả lời chẳng khác nào thừa nhận, tôi có ý tà dăm với anh.

Tôi lấy lòng hôn lên cằm anh: "Anh giận à?"

Người đàn ông hôn lại: "Tôi không giận, tôi chỉ cần một chút lợi để bồi thường mà thôi."

Ngón tay linh hoạt bắt đầu khiêu khích trên da thịt, tôi không nhịn được vươn dậy, dâng bản thân vào miệng sói.

Môi lưỡi lưu luyến, anh thì thầm:

"Nhấm nháp từng tấc da thịt trắng như ngọc không bỏ qua phần nào, là giống như thế này sao, hử?"

"Ừ......"

Tôi thực sự không nhớ lúc đầu tôi đã viết như thế nào nữa.

Khi trời bắt đầu sáng, ta vẫn nằm ở trên giường Dung Mặc Trì.

Đáy mắt người đàn ông cuối cùng cũng lộ vẻ mệt mỏi.

Con người ăn ngũ cốc hoa màu, làm gì có động cơ như máy.

Anh để tôi gối lên cánh tay, thở dài nói:

"Du Du, thứ em viết hình như không khoa học lắm."

Tôi buột miệng trả lời: "Thì ra anh cũng không được lắm nhỉ?"

Chuyện vốn dĩ nên thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo tôi đã biết tôi nguy rồi.

Người đàn ông rút cánh tay ra: "Quả nhiên em vẫn không hài lòng với tôi."

"Em rất hài lòng, anh thật sự đã rất tuyệt rồi, thật đó!"

Bây giờ tôi có khen thế hay khen nữa cũng muộn rồi!

Người đàn ông lại vén chăn lên.

"Chắc chắn thầy giáo đã dạy rồi, thực hành là tiêu chí duy nhất để kiểm chứng sự thật. Mọi kết luận đều phải dựa trên đầy đủ tài liệu thực tế. Tài liệu thực tế cần có mẫu thí nghiệm, vì vậy chúng ta nên thử nhiều lần để xác minh nhiều lần!"

Tôi túm lấy ga giường bó sát người, khóc không ra nước mắt.

Tôi thật sự là tự hại mình mà!!!

15

Nếu không phải ngày hôm có cảnh quay buổi chiều, chỉ sợ tôi không thể rời giường mất!

Không công bằng chính là, đàn ông chỉ cần ngủ một giấc đã hoàn toàn khôi phục tinh thần, thậm chí so với lúc trước còn sáng láng hơn.

Tâm trạng vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt anh.

"Tôi gọi một phần cháo, đang hâm nóng ở phòng bếp của khách sạn, bây giờ gọi bọn họ đưa tới."

Tôi nuốt nước bọt, cổ họng đau nhức.

Bạn hỏi tại sao tôi đau ư???

Ha ha!

Tôi ngồi trên ghế ăn cháo bí đỏ Tiểu Mễ, nhìn bàn đá cảm thạch trước mặt có hơi xấu hổ.

Tuy rằng đã được lau chùi không còn một hạt bụi, nhưng tôi cũng không quên tối hôm qua đã đại chiến ba trăm hiệp chỗ cái bàn này.

Đồ đàn ông thúi, còn biết khắc phục hậu quả cơ đấy!

Ăn cháo xong, tôi quay trở về ngủ bù, mắt mới bớt thâm được chút.

Những cảnh quay sau đó cũng quay tương đối thuận lợi.

Ban ngày quay phim, ban đêm cũng quay phim.

Rõ ràng truyện nào tôi cũng khoá rồi, không biết anh đã đọc được nó ở đâu nữa.

Anh luôn diễn lại tất cả một cách chân thật.

Rất thật!

Chân thật đến nỗi tôi viết như thế nào, anh làm thế ấy.

Tôi thật sự muốn khuyên nhủ những người tác giả viết pỏn, các cô đã thử chưa, sao cứ viết bừa ra thế!

Đàn ông thật sự sẽ cho là thật đó!

Chưa từng có bộ phim nào khiến tôi mệt mỏi như vậy.

Cuối cùng thì phim "Dã hỏa hữu tẫn" đã đến lúc quay cảnh hôn của nam nữ chính.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để quay cảnh hôn thật, hơn nữa còn rất có tự tin vào bản thân.

Không ngờ tới nam chính Tần Thư Yến lại thắc mắc.

"Đạo diễn, nhất định phải hôn thật sao? hay là mượn giac quay đi?"

Có nam diễn viên sẽ cố gắng hết sức tránh lợi dụng nữ diễn viên.

Đạo diễn nhíu mày: "Cậu đi hỏi thằng nhóc Dung Mặc Trì kia đi!"

Thấy không, đạo diễn cũng đâu dám dễ dàng quyết định.

Tần Thư Yến cũng đáng khen, thật sự có dũng khí đi hỏi Dung Mặc Trì.

Dung Mặc Trì nhướng mày: "Vậy mượn góc quay đi."

Tôi tưởng mình nghe nhầm.

Lúc trước tôi hỏi anh có thể mượn góc quay không, anh đâu có trả lời thế này.

Thế mà bây giờ nói mượn góc quay nhẹ như không!

Chơi tôi à?

Tôi càng nghĩ càng tức, vừa rời khỏi ống kính đã bĩu môi.

Cảm giác mình thua thiệt, học phí công.

Trở lại khách sạn vừa định giận dỗi, ai dè anh đã phủ đầu:

"Hôm nay em cùng Tần Thư Yến thân mật như vậy, anh nên trừng phạt em như thế nào đây?"

Tôi biết thừa anh lại muốn bắt đầu trình diễn truyện của tôi.

Bởi vì trong truyện của tôi, vì nữ chính và nam diễn viên khác diễn cảnh thân mật, hắn ghen tuông điên cuồng, lấy danh nghĩa trừng phạt, dùng sức giày vò nữ chính.

Phạt thế nào?

Truyện pỏn còn có thể phạt như thế nào được nữa, chỉ có người khác không nghĩ tới chứ không có gì anh không làm được.

Rõ ràng nội dung phim là anh viết, cũng là anh sắp xếp quay như vậy, cuối cùng lại muốn mượn cơ làm chuyện bất chính.

Nếu không làm sao tôi lại viết anh ấy vừa điên vừa hoang tưởng chứv

Muốn diễn với tôi trong hiện thực phải không?

Ai sợ chứ!