Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 159: Côn trùng lớn



"Đừng vội vàng khen ngợi tôi, cũng đừng vui vẻ sớm như vậy." Khóe miệng Lăng Vũ Dương nhếch lên, tay kia lại đi nhắc tới cổ áo Lưu Vũ Năng, xách anh ta lên giữa không trung. Cơ thể Lưu Vũ Năng lung lay, khuôn mặt hướng xuống dưới.

Phần lớn nhìn thấy đều là bảo vệ trên mặt đất bị móc rỗng khoang bụng, còn có con chó lớn hướng về phía anh ta cuồng loạn kêu, anh ta ở giữa không trung kêu loạn, một bên muốn nôn ra.

Lăng Vũ Dương giẫm lên ống, nhanh chóng trèo lên ngưỡng cửa sổ tầng hai, đặt Lưu Vũ Năng sang một bên. Khóe miệng Lưu Vũ Năng còn đang dính chất lỏng nôn mửa, nhìn từ nơi cao như vậy, tinh thần còn hoảng hốt, thiếu chút nữa không ổn định mà ngã xuống. Cũng may anh ta cũng sợ chết, bám chặt vào cạnh cửa sổ: "Cảm ơn... Cám ơn cậu hai, mợ hai."

Cửa sổ này là từ bên trong khóa lại, Lưu Vũ Năng cùng hai đồng nghiệp khác gõ nửa ngày, trong phòng cửa sổ này của tôi và Lăng Vũ Dương mới tới một hòa thượng mặc áo khoác đi ra. Hòa thượng nhìn cửa sổ có người, vội vàng mở ra, muốn kéo tôi và Lăng Vũ Dương vào.

Lăng Vũ Dương làm động tác xua tay, đại khái ý là không cần hòa thượng kia quan tâm, hòa thượng chỉ có thể bất đắc dĩ kéo Lưu Vũ Năng vào trước.

Hòa thượng nhìn qua dường như không được nghỉ ngơi tốt, trên mắt mang theo một vòng quầng thâm thật dày. Nhưng lại vô cùng chói mắt, một cái liền nhìn thấy mông Lưu Vũ Năng bị thương: "Thật là ác độc, phải dùng gạo nếp, mới có thể nhổ bỏ thi độc trên vết thương. Đi với tôi..." Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Lưu Vũ Năng ôm mông, nhanh chóng cùng hòa thượng kia đi.

"Hòa thượng kia sẽ giải độc thi thể, chúng ta mau đuổi theo, để cho ông ta cũng giúp anh xem.” Tôi lập tức nghĩ đến suy nghĩ trên đùi Lăng Vũ Dương bị con chó điên cắn, nghĩ đến việc để cho đám cao tăng cao thâm phật pháp này xem, tất nhiên là không có chuyện gì là không ổn.

Tôi vừa định lôi kéo Lăng Vũ Dương đi vào để cao tăng bên trong nhìn vết thương cho Lăng Vũ Dương, nhưng Lăng Vũ Dương lại ôm tôi ngồi trên ngưỡng cửa sổ cao nhìn xuống: "Bé con ngồi với anh một lát đi, Quỷ Vực xuất hiện trong vườn hoa, đến khi trời sáng mới biến mất."

Bên cạnh hai cửa sổ trên ngưỡng cửa sổ, vốn có hai tên vệ sĩ khác.

Đến lúc này, đã có người giúp việc từ hai gian phòng khác mở cửa sổ, đưa hai người mang vào. Trên ngưỡng cửa sổ tầng hai, chỉ còn lại tôi và Lăng Vũ Dương. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Tôi tựa đầu vào vai Lăng Vũ Dương, rốt cục không kiềm chế được nỗi sợ hãi trong lòng, cả người run rẩy: "Chết rất nhiều người, anh à, chết rất nhiều người... Rất nhiều người vô tội. Vừa rồi bọn họ vì muốn bảo vệ chúng ta nên mới chết."

Tôi nói xong, không kiềm chế được lại khóc, trong lòng có chút đau đớn.

"Bé con, sau này em ở cùng anh, còn gặp phải càng nhiều chuyện kinh khủng tàn nhẫn hơn. Sẽ có nhiều người vô tội hy sinh, thế giới này... Có lẽ vốn không phải là công bằng." Anh trầm giọng nói, nhưng ôm chặt cơ thể của tôi, dường như mang theo sự không nỡ, làm cho trái tim tôi không thể giải thích mà cảm thấy sợ hãi: "Em không hối tiếc khi đi cùng anh chứ? Nếu rời bỏ anh, có lẽ cuộc sống của em sẽ tốt hơn, sau này sẽ không có mấy thứ này quấy rầy em."

Cơ thể tôi chấn động, cả người sửng sốt.

Em... em không biết!

Tất nhiên là tôi không hối hận.

Nhưng nhìn đôi mắt trầm xuống của anh, tốc độ nước mắt chảy ra càng thêm kịch liệt, trong lòng có suy nghĩ bất an, lần đầu tiên cảm thấy giọng điệu của mình trước mặt Lăng Vũ Dương trở nên khiêm tốn: “Anh... anh đã làm gì?" Đột nhiên nói như vậy, có phải anh sẽ bỏ em không? Anh...? Anh không muốn đi cùng em sao?" Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Tôi không hiểu sao lại có dự cảm, cảm thấy Lăng Vũ Dương hình như muốn bỏ lại tôi mặc kệ không quan tâm.

Từ trước đến nay anh không nói những lời như vậy bao giờ, vừa rồi những lời này chắc hẳn có ý tứ nào khác. Nếu anh không có ý định rời bỏ tôi, như vậy, dựa theo tính cách của Lăng Vũ Dương, cho dù như thế nào anh cũng sẽ không nói ra.

Lăng Vũ Dương nhíu mày, đè đầu tôi lên vai anh: "Anh chỉ muốn cho em một cơ hội khác để lựa chọn. Bé con, chỉ cần em nói một câu. Anh sẽ đưa em trở lại với ba mẹ nuôi của em ngay lập tức và sẽ không bao giờ làm em sợ hãi nữa."

"Không! Khi anh chiếm lấy em, anh sẽ phải chịu trách nhiệm đến cùng! Anh phải chịu trách nhiệm về những gì anh đã làm, và bây giờ anh muốn đổi ý sao? Những lời anh nói ở U Đô, mới không được bao lâu sau anh liền quên sao? Anh nói sẽ luôn che chở cho em, sẽ vĩnh viễn chia sẻ với em."

Trong lúc bối rối, tôi trở nên mất kiểm soát, mờ mịt hôn lên vết sẹo bị bỏng trên mặt anh, trong lòng cũng nhất thời cảm thấy đau đớn.

Anh đã nuông chiều tôi như vậy, sự kiêu ngạo khiến tôi không thể rời khỏi anh, chỉ để nói để gửi tôi trở lại, tránh xa những cuộc sống khủng khiếp này.

Nhưng... Nhưng nếu một ngày nào đó anh bỏ tôi và em bé của tôi, tôi thực sự sẽ phát điên.

"Bé con, anh... Có chút hối hận, hối hận vì đã tìm cơ hội để cùng em gặp lại." Trong mắt Lăng Vũ Dương mang theo một tia u sầu, anh nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, chỉ vào dưới lầu một mảnh mặt đất hỗn độn: "Cảnh tượng như vậy, em còn muốn nhìn thấy nữa sao?"

Ánh sáng bên khóe mắt tôi không chút để ý nhìn thấy những thi thể thảm thiết, không đành lòng nhìn thấy phía dưới, trong đầu tất cả đều là hình ảnh vừa rồi tận mắt nhìn thấy, con chó điên nuốt nội tạng người. Cảm giác ghê tởm trong dạ dày nổi lên, không thể chịu đựng được loại hình ảnh đáng sợ này mang lại lực tác động, dùng sức ngoảnh đầu tránh ra ngón tay của anh ra.

Đối với mấy thứ dưới kia, tôi không chịu được nên nôn mửa, buổi tối ăn gì đều bị tôi nôn ra. Tôi liền cảm thấy dạ dày của mình giống như bị người ta đập một quyền, toàn bộ đều vặn vẹo co thắt. Tôi không có tiền đồ nôn đến chết đi sống lại, cảm giác sức lực trong cơ thể đều bị rút khô.

Ngón tay lạnh như băng của Lăng Vũ Dương nhẹ nhàng vuốt nhẹ lưng tôi, đợi đến khi tôi xụi lơ như một quả cầu da trút hơi thở, anh ôm cơ thể của tôi vào lòng: "Bé con, tốt hơn chưa? Anh sẽ đưa em vào uống nước."

"Em không uống nước, Lăng Vũ Dương, anh còn không hiểu sao? Anh đã hòa nhập vào cuộc sống của em, và nếu anh có kế hoạch vứt bỏ em lại một mình, anh có muốn con cái chúng ta được sinh ra một cách an toàn không?" Tôi khẽ dựa đầu vào ngực anh, thấp đầu thở hổn hển.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy đầu tôi: "Bé con, nhưng lần này tình huống có chút khác biệt, anh không muốn để những thứ đó liên lụy đến em. Những thứ trong Quỷ Vực, so với cái túi cỏ của Ác Nguyệt còn khó đối phó hơn nhiều.

"Một con côn trùng lớn?"

Tôi biết rõ anh nói không phải côn trùng, mà là Liên Quân Thành.

Xem ra Lăng Vũ Dương đối với tình anh em của Liên Quân Thành, cũng không bởi vì cừu hận mà giảm bởi, ngược lại so với người bình thường càng thâm hậu hơn. Anh ngoài mặt chán ghét Liên Quân Thành, nhưng trong lòng lại rất quan tâm đến sự an toàn của Liên Quân Thành.

"Vì vậy, anh muốn bỏ em lại?" Tôi cau mày và hỏi anh.

Giọng điệu của anh lạnh như nước, khiến người ta nghe trong lòng nghẹn đến hoảng hốt: "Là từ nay về sau cắt đứt tất cả liên hệ, có một số việc... Anh không muốn dính líu đến em nữa. Miễn cho em ở bên anh thêm một ngày, những điều như vậy sẽ tiếp tục xảy ra."

"Vậy em càng không thể đi, Lăng Vũ Dương, anh đừng nghĩ dùng bất kỳ cái nào để đuổi em đi. Em sẽ đi theo anh, còn có thể dùng khả năng tụng kinh Phật để giúp anh." Trong lòng tôi kiên định, hai tay đều nắm chặt quần áo trên người Lăng Vũ Dương: "Em không sợ chết, em chỉ sợ phải rời xa anh."

"Bé con, em luôn tùy tiện như vậy.” Giọng điệu của anh đã bất lực, như thể anh đã thỏa hiệp: "Anh... Chỉ sợ đến lúc đó em hối hận không kịp, đừng nói anh không cho em cơ hội lựa chọn lại."

Tôi tức giận cắn mạnh vào vai anh ta, anh luôn cảm thấy tôi sẽ sợ hãi, sẽ có một ngày hối tiếc.

Thật vậy, tôi cũng là người nhút nhát và sợ chết. Nhưng trong thế giới này, luôn luôn có một cái gì đó quan trọng hơn cuộc sống con người.

Anh bị tôi cắn, cũng không kêu lên, chỉ là yên tĩnh làm cho tôi thoáng có chút run rẩy, có thể tiếp tục dựa vào trong lòng anh. Gió đêm nhẹ nhàng thổi, bên tai đều là tiếng tụng kinh vô tận của các hòa thượng trong nhà, bọn họ cũng vất vả mệt mỏi, một đêm không ngủ không ngừng niệm kinh, chính là để cho người có tiền diệt trừ tai hoạ.

Mãi cho đến khi bầu trời phía đông nhú lên vầng sáng, tôi mới duỗi thắt lưng, to gan chủ động hôn Lăng Vũ Dương. Cằm anh sạch sẽ như ngọc, cảm giác lạnh lẽo càng làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Con chó điên phía dưới lầu theo ánh trời sáng lên, biến mất không thấy gì nữa.

Chuyện tối hôm qua tựa như là một cơn ác mộng cực kỳ khủng bố, nhưng trên mặt đất đẫm máu, thấy mặt trời vẫn làm cho người ta cảm giác được sự âm u. Thể hiện thực tế đẫm máu của cuộc sống, làm cho người ta không cách nào trốn tránh máu tanh cùng sự tàn khốc tối hôm qua.

Anh cúi đầu, híp mắt sáng nhìn tôi: "Đói chưa?" Anh sẽ đưa em đi ăn sáng?"

Tôi bị bộ dáng đẹp như vậy của anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo, chỉ có thể theo bản năng cúi đầu không nhìn. Lại từ góc độ cúi đầu nhìn thấy bắp chân của anh, vết thương trên đùi anh đã xấu đi mà chảy ra máu đen, bị một mảng khí đen mờ mờ bao bọc.

Tôi nhìn vào những thứ đó, không thể không cau mày, lắc đầu: "Em không đói, em không muốn ăn sáng. Vết thương của anh không thể kéo dài, độc đã tiến vào sâu trong người anh, phải để cho đám hòa thượng kia giúp anh xử lý vết thương. Khi vết thương được xử lý xong, chúng ta sẽ đi ăn."

Tôi có chút đau lòng đưa tay đi dò xét vết thương, nhất thời cảm giác được có một nguồn lạnh thấu xương xuyên qua đầu ngón tay, trong nháy mắt liền có loại cảm giác bị tê cóng.

Lăng Vũ Dương không khỏi quá tùy hứng, trải qua một buổi tối như vậy, những độc này chỉ sợ đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của anh. Nếu không phải bởi vì anh không có trái tim, cho nên tâm mạch căn bản không thể tổn hại, khẳng định hiện tại đã sớm bị độc phát mà chết.

Cơ thể anh là cơ thể của người ngăn được tất cả loại độc, nhưng có thể vẫn là người bình thường, làm sao chống đỡ được sự tàn phá như vậy? Tôi bị anh làm cho tức giận, lại sửng sốt không có cách nào ép anh đi trị độc.

Lăng Vũ Dương vẫn thờ ơ với vết thương của mình, anh cũng không ngại bẩn thỉu, dùng ống tay áo trắng mà cẩn thận giúp tôi lau đi khóe miệng tối hôm qua phun ra những vật tục tĩu còn sót lại, mới thản nhiên nói: "Những đại hòa thượng kia rất khôn khéo, ai nấy đều là cao thủ phật pháp nghiên cứu, vết thương trên đùi anh không thể giao cho bọn họ."

Tôi không hiểu: "Ý anh là sao? Họ chữa lành cho anh, và họ có thể tìm thấy anh...mang danh tính của U Đô chăng?"

- ---------------------------