Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 160: Người chết thì không có tim



"Chuyện này sẽ không như vậy đâu. Nhưng người đã chết thì sẽ không có trái tim. Cô bé, anh không phải là một người thực sự đang sống. Anh không thể để bọn họ phát hiện ra chuyện anh... Không có tim." Lăng Vũ Dương nói với giọng điệu trầm thấp.

"Con người... Đã chết rồi thì sẽ không có tim sao?" Tôi nhịn không được mà đưa tay sờ vào ngực trống rỗng của anh rồi cứ lầm bầm lặp đi lặp lại điều anh vừa nói. Cả người ta trở nên có chút ngỡ ngàng. Anh đã cho tôi trái tim của mình và lúc này anh đã trở thành như vậy.

Lúc này Lăng Vũ Dương, rốt cuộc... Là còn sống hay là đã chết?

Lúc đầu, anh vốn dĩ là có thể sống một cách rất khỏe mạnh...

Lăng Vũ Dương bế tôi lên rồi đưa tôi vào phòng ngủ.

"Cô gái nhỏ, em đừng suy nghĩ lung tung nữa." Anh đặt tôi ở trên giường rồi nhìn tôi với ánh mắt thâm thúy và thâm trầm. Sau đó, anh còn quan tâm mà kéo cái chăn bên cạnh lên để đắp cho tôi: "Vết thương trên đùi của anh không sao đâu. Đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."

Tôi bật dậy từ trên giường: "Anh không muốn để các hòa thượng giúp mình xem kết thương thì để em xem giúp anh, được không? Em sẽ dùng gạo nếp để giúp anh làm sạch rồi sau đó băng bỏ một chút, được chứ?"

"Được." Anh ôm lấy nửa người trên của tôi và cọ cọ mặt của mình lên mái tóc của tôi: "Kết hôn với một người vợ như em đúng thật là không có gì phải hối tiếc."

Ngược lại, tôi không cảm thấy tốt như thế. Cũng may là tôi đã từng học về cách khám nghiệm tử thi. Mặc dù tôi không biết phẫu thuật cho người sống, nhưng mấy chuyện băng bó y tế đơn giản, đối với tôi cũng chỉ là một việc nhỏ. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Ngay sau đó, tôi lập tức đi tìm người giúp việc và nhờ người đó mang cho tôi hai cân gạo nếp.

Tôi sợ rằng tôi không quen với việc băng bó này nên có thể biến khéo léo thành vụng về. Vì thế, tôi còn cố ý gọi điện thoại cho ông nội của Tống Tâm để hỏi ông ấy xem muốn khử độc trên xác chết thì phải là thế nào. Sau khi nghe những lời dạy của ông ấy, ông ấy còn cố tình nói cho tôi biết một số phương pháp vẽ bùa bằng cọ. Ông ấy nói rằng những thứ này có thể hỗ trợ gạo nếp trong việc loại bỏ độc và nâng cao hiệu quả của việc loại bỏ độc.

Thực ra, lá bùa cọ cũng có tác dụng giống như những lá bùa chú thông thường. Đó là có thể dùng máu làm vật trung gian để cấp cứu trong những trường hợp nguy hiểm mà không cần đến giấy vàng, chu sa. Mà không biết lúc này trong nhà có giấy vàng, chu sa hay không? Tôi sợ nếu mình nhờ người giúp việc đi tìm những thứ này thì sẽ làm kinh động đến các hòa thượng

Nếu như bọn họ phát hiện chuyện Lăng Vũ Dương là người không có trái tim, nhưng vẫn có thể sống sót, tôi cũng không biết bọn họ có thể làm ra những chuyện gây tổn thương cho Lăng Vũ Dương hay không?

Sau khi cúp điện thoại, tôi lập tức rắc một nắm gạo nếp vào chỗ bị thương trên chân Lăng Vũ Dương. Trong nháy mắt, nắm gạo nếp đó đã bị nhuộm thành màu đen. Điều này cho thấy trên người Lăng Vũ Dương đã trúng nhiều độc đến thế nào. Vậy mà anh còn nói vết thương của mình không sao, thật là một người tùy tiện. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Sau đó, tôi cắt ngón tay của mình và vẽ bùa lên lòng bàn tay của mình.

Bởi vì trong điện thoại không thể nói rõ ràng được cho nên ông ấy cũng đã gửi cho tôi một bức ảnh để tham khảo.

Ôi trời ơi! Mức độ phức tạp của bức bùa đó không phải bất kỳ sinh viên nào của học viện Mỹ thuật cũng vẽ được. Hơn nữa, tôi chỉ là sinh viên pháp y, lại còn cầm dao mổ mà tôi muốn sao chép được một bức tranh một cách nguệch ngoạc thôi cũng là chuyện khá khó khăn. Trong một loạt các bài kiểm tra có liên quan đến thành phần trên mạch máu và các cơ quan nội tạng của con người, tôi đã vẽ ra một bức tranh xấu xí nhất trong lớp.

Nhưng cho dù có như vậy, tôi vẫn cắt ngón tay của mình và cố gắng chịu đựng để từng chút một vẽ vào lòng bàn tay của mình. Mọi người có thể vẽ bùa mà trong chỉ một nét. Nhưng tôi lại phải mất đến ba hoặc năm phút để vẽ xong một cách vụng về. Tôi thừa nhận, tôi không có tài năng trong lĩnh vực này.

Hơn nữa, tôi không chỉ vẽ ra một cái gì đó rất xấu xí, mà chúng còn không có công hiệu và cũng không có tác dụng bổ trợ nào.

Vết thương của Lăng Vũ Dương còn đang loại trừ độc bằng gạo nếp rút độc. May là tôi đã lấy một số lượng nhiều, đủ để cho Lăng Vũ Dương sử dụng mấy lần. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Sau nhiều lần thất bại, tôi thực sự rất nghi ngờ rằng mình không phải là học trò truyền nhân được thầy Âm Dương lựa chọn. Ông ấy có một đời sáng suốt, nhưng đến lúc về già, khi mắt đã mờ rồi thì mới nhận tôi làm học trò.

Sau nhiều lần thất bại liên tiếp, máu trên đầu ngón tay của tôi đã không còn đủ. Khi tôi đã chuẩn bị cắt một ngón tay khác...

Nhưng tôi lại bị Lăng Vũ Dương nắm chặt cổ tay: "Không được làm nữa."

"Anh hãy để em thử lại, được chứ? Lăng Vũ Dương... Lần này em nhất định sẽ thành công, em hứa đó." Dưới sự áp chế lạnh lùng của Lăng Vũ Dương, tôi vẫn giữ nguyên tâm lý hy vọng sự may mắn của mình và muốn tìm cách giở trò để anh không để ý.

Tôi thực sự muốn thử. Không chỉ vậy, tôi hy vọng mình có thể thử thêm một vài lần nữa. Cho dù, tôi chỉ có thể thành công một lần thì tôi vẫn sẽ cảm thấy đặc biệt vì thành tựu này.

Vì bàn tay đang kiểm soát của anh, nên tôi cũng không có cách gì để rút tay lại.

Tôi có thể nhìn thấy nỗi đau sâu thẳm trong mắt anh, nhưng tôi không muốn bỏ cuộc một cách dễ dàng như vậy.

Lúc này, tôi lại chỉ thấy anh đang cười trên nỗi đau của người khác. Mà tôi lại chỉ có thể gương mắt lên nhìn: “Tên thây ma thối này, anh mau buông em ra đi. Đây cũng chỉ là một vết thương nhỏ, mà em cũng không chảy quá nhiều máu. Em chỉ là muốn thử sự hiệu quả của bùa mà em vẽ ra thôi, vậy mà anh lại đau lòng đến thế sao?"

“Cô gái nhỏ, em là của anh. Anh đã nói không muốn em bị thương thì em nhất định không được bị thương." Lúc này, anh tỏ ra vô cùng bá đạo mà kéo cả người tôi giam vào trong lòng mình: “Anh cảm thấy em đã chảy đù máu rồi, cho nên em không được phép thử nữa."

Sự kiên định của anh lúc này như đã hóa thành một nhà tù nhỏ giam giữ tôi.

Tôi cảm thấy có chút hơi tức giận, nhưng tôi lại không thể mất bình tĩnh với anh mà chỉ có thể nói: "Được rồi, để em giúp anh thay gạo nếp. Anh mau buông em ra đi, tên thây ma thối này."

"Gọi là chồng." Một lần nữa, anh lại bộc lộ tính cách bướng bỉnh của mình và nói với giọng điệu có chút sâu xa lại có chút đau đớn và thương xót.

Tôi không thể lấy trứng chọi đá mà tôi cũng không dám tranh luận, cho nên tôi đã nói một cách rất thành thật: "Chồng à, anh mau buông em ra đi."

Lăng Vũ Dương này rõ ràng là một thây ma thối ngàn năm. Có đôi khi, tính cách của anh lại giống như hồ ly, cho dù là những kẻ xảo quyệt đến đâu cũng không nắm được tâm tư của anh. Nhưng, có đôi khi, anh lại giống như một đứa trẻ, cứ nhất quyết bắt tôi phải gọi anh là chồng.

Bàn tay của anh bắt đầu buông tôi ra để tôi có thể di chuyển.

Tôi vừa chuẩn bị cạo lớp gạo nếp đen trên vết thương của Lăng Vũ Dương rồi một lần nữa đắp thêm một lớp gạo nếp mới. Gạo nếp cũ đã bị nhiễm màu đen. Hơn nữa còn có một mùi hôi thối nhàn nhạt khiến người ta cảm thấy rất buồn nôn.

Sau đó, tôi lại cảm thấy bên vai của mình có cái gì đó đang cúi hơi thấp xuống rồi bên tai tôi chợt vang lên giọng nói rất kỳ quặc: "Muốn loại bỏ độc trên xác chết một cách triệt để thì chỉ có gạo nếp là không đủ. Tô nha đầu, cô cần phải dùng miệng hút mới có thể giúp chồng của mình khử hết độc tố.'

Trên thế giới này, chỉ có hai người gọi tôi là Tô nha đầu. Một là người bạn tốt nhất của tôi, Tống Tâm, người còn lại chính là con chim mà bọn họ nuôi, Thái Bạch đại nhân.

Trước đây, Thái Bạch đại nhân luôn nghe thấy Tống Tâm gọi tôi là Tô nha đầu cho nên nói cũng không thể thay đổi được mà cứ mỗi lần nhìn thấy tôi đều tỏ vẻ hung dữ mà gọi tôi là Tô nha đầu.

Tôi đã quen với việc người khác gọi tôi là Tô nha đầu, cho nên tôi cũng không so đo với nó mà chỉ nói: “Thái Bạch đại nhân, sao ông lại đến đây vậy? Tôi... Tôi còn tưởng rằng ông đã trở về để chăm sóc Tống gia gia rồi."

Con chim béo đó liếc nhìn tôi một cái với bộ dạng khinh thường: "Ông già hôi thối đó, không có ngày nào dắt chim đi dạo cả mà chỉ ngồi nghe nhạc. Đúng là chán chết đi được. Ở Thành phố Ngọc Lan này chơi vui hơn, cho nên ta mới không thèm trở về chăm sóc ông ta."

Tôi nghĩ rằng có lẽ Thái Bạch đại nhân đã thích đèn đỏ và màu xanh của lá cây ở Thành phố Ngọc Lan rồi, nên tôi nói: "Thành phố Ngọc Lan đúng là rất náo nhiệt, cho nên ông hãy ở đây chơi lâu hơn một chút đi. À, đúng rồi, lần này ông tới đây để giúp đỡ tôi sao?"

"Ta không đến đây để giúp đỡ. Ta nghe hai tên quỷ Lạc Thần Tuần và Nam Cung Trường Mặc kia nói ở đây có thứ không sạch sẽ. Vì thế, ta lập tức đến đây để xem náo nhiệt." Con chim kia nói với giọng điệu không quan tâm, tựa như nó thật sự đến đây chỉ là vì muốn xem náo nhiệt. Vì thế, vừa nói, nó vừa tỏ ra bộ dạng sống chết mặc bay.

Ngay sau đó, cơ thể béo phì của nó nhẹ nhàng nhảy lên rồi đáp vào đầu gối Lăng Vũ Dương và cần thận nhìn vết thương của Lăng Vũ Dương. Sau đó, nó tỏ vẻ nhàn rỗi mà nói: "Ôi, vết thương này là do bị chó cắn. Lần này, Tiểu Liên đúng là gặp họa lớn rồi."

Lúc đầu, tôi không biết Tiểu Liên mà Thái Bách đại nhân nói đến là người đẹp nào.

Nhưng sau khi tôi cẩn thận ngẫm lại, chuyện này có thể là do mấy con chó dữ kia gây nên. Nếu là như vậy thì cũng chỉ có Liên Quân Thành là người gặp xui xẻo. Nhưng tôi thật sự không nghĩ tới anh ta lại là người đẹp "Tiểu Liên" trong miệng Thái Bách đại nhân, chậc chậc...

Sau khi giúp Lăng Vũ Dương cạo gạo nếp trên vết thương, vết thương bị chó cắn vẫn đen như trước. Nếu là người bình thường, chỉ sợ là bọn họ đã xảy ra hiện tượng biến đổi thi thể từ lâu rồi. Tôi nhìn thấy cũng sợ hãi, nhưng lại sợ Lăng Vũ Dương ngăn cản tôi, cho nên tôi đã ấn cả hai tay của anh lại. Sau đó tôi lập tức cúi đầu mà cố gắng giúp anh hút máu độc ra.

Lăng Vũ Dương muốn phản kháng cũng là một chuyện rất dễ dàng, chỉ là anh lựa chọn phối hợp. Ngón tay lạnh lẽo của anh nhẹ nhàng xoay quanh mu bàn tay tôi. Lúc này, cả người anh cũng không hề nhúc nhích để tôi có thể giúp anh mút độc trong vết thương

Chỉ là, ngay sau khi lưỡi tôi chạm vào vết thương, nó đã bị tê liệt ngay lập tức. Chuyện này cứ giống như việc nhổ răng, tiêm vào nướu răng một loại thuốc gây mê.

Hơn nữa, máu độc có thêm độc của xác chết lại lạnh lẽo một cách khác thường. Chỉ mới hơi tiếp xúc thôi mà đã làm cho người ta cảm giác trái tim đang bị một vũ khí bằng kim loại vô cùng lạnh lẽo đâm thủng.

Khi hút ra, máu có một vị đắng đến mức nghẹt thở. Tuy nhiên, Lăng Vũ Dương vẫn không quấy rầy tôi. Lúc này anh giống như tác phẩm điêu khắc ngồi phối hợp với tôi để tôi có thể thành công ngay trong lần đầu tiên.

Nghe bên tai, Lăng Vũ Dương có chút tức giận nói: "Thật sự là miệng chim không thể phun ra ngà voi. Thái Bạch, ngươi vẫn thích nhiều chuyện như trước đây. Cẩn thận nói nhiều lời ngu xuẩn, một ngày nào đó lại không có cơ hội mà mở miệng rồi bị người ta hầm làm canh đó."

"Ta đã sống nhiều năm như vậy. Cũng có rất nhiều người đã đe dọa ta, nói rằng bọn họ sẽ biến ta thành món súp. Nhưng mà ông già như ta cũng không phải loại tự do dễ dãi. Nếu một ngày nào đó, ta thực sự trở thành một món súp thì ta sẽ để lại cho anh một bút tích. Đến lúc đó, để xem anh có thể giải thích với Tô nha đầu như thế nào." Miệng lưỡi của Thái Bạch đại nhân dẻo như vậy, chắc chắn nó đang muốn tranh cãi cùng với Lăng Vũ Dương.

Khi tôi cảm thấy máu độc của xác chết đã gần như được hút hết thì lập tức nhổ vào thùng rác, rồi mở miệng giúp bọn họ hòa giải: "Chuyện đó. Chồng à, Thái Bạch đại nhân cũng là có lòng tốt..."

Nói được một nửa, tôi không thể không che môi. Đầu lưỡi phồng lên... Đầu lưỡi của tôi trông tê liệt như thể nó đang sưng lên!

Mà cái cảm giác tê liệt và sưng lên ở đầu lưỡi này khiến tôi cảm thấy cho dù mình có nói cái gì trước thì đây cũng là một chuyện thật hài hước. Trên trán tôi đang đổ rất nhiều mồ hôi. Nếu tôi dùng bộ dạng này để nói chuyện thì thực sự là rất khó nghe.

Lăng Vũ Dương liếc mắt nhìn Thái Bạch đại nhân một cái rồi đưa cho tôi một ly nước: "Em mau súc miệng đi. Ngay từ lúc đầu, con chim này đã có ý định đến đây để tính toán với anh rồi. Vậy mà em còn nói giúp nó. Anh thực sự chưa thấy người nào ngốc như em."

Tôi nhìn vết thương của Lăng Vũ Dương đã khôi phục lại trạng thái mọc da non màu hồng như bình thường thì tảng đá lớn trong lòng cũng được buông xuống. Cho nên tôi cũng không suy nghĩ nhiều về những gì Lăng Vũ Dương vừa nói. Sau khi súc miệng lại, tôi vẫn còn cảm thấy đầu lưỡi của mình đang tê dại. Hơn nữa, tôi còn cảm thấy sự lạnh lẽo đang quấn quanh nướu răng của mình.

Khi tôi đưa mắt lên thì lại nhìn thấy Thái Bạch đại nhân dùng cánh để che cái miệng của mình, giống như nó đang âm thầm cười trộm. Cuối cùng nó không thể chịu đựng được nữa mà bật cười thành tiếng: “Tô nha đầu, sao cô có thể ngốc nghếch như vậy được nhỉ? Nếu muốn hút độc thì trước khi hút cô nên đặt một lớp gạo nếp lót dưới lưỡi của mình thì mới tốt. Ông đây còn chưa nhắc nhở cô mà cô đã hút độc rồi.”

Cuối cùng tôi cũng hiểu được, vì sao Lăng Vũ Dương lại muốn hầm canh Thái Bách đại nhân.

Ôi trời ơi!

Bởi vì bây giờ, tôi cũng đang muốn hầm thịt nó.

Trong lòng tôi đang hận đến nghiến răng nghiến lợi, vì vậy tôi cũng không muốn nói nhiều. Nói nhiều hơn lại trở thành trò cười cho Thái Bạch đại nhân.

Tôi không nghĩ rằng lúc này, ở bên ngoài phòng lại xuất hiện một tiếng la hét, như thể muốn đâm thủng màng nhĩ của tất cả mọi người. Thái Bạch đại nhân cũng không cười xấu nữa. Nó giống như một con ngựa lập tức bay ra ngoài để kiểm tra. Chắc là, nó lại muốn đi xem có chuyện gì náo nhiệt hay không?

Tôi cũng đuổi theo sau Thái Bạch đại nhân. Tôi đã quá quen với tiếng thét chói tai này. Đây chắc chắn âm thanh của Giản Tâm. Trước đây, cô ta từng không ít lần hét lên những tiếng chói tai như vậy trước mặt tôi và Lăng Vũ Dương. Chỉ là lần này, tiếng kêu này bi thảm và thê lương hơn.

Chỉ là... Chuyện gì đã xảy ra với Giản Tâm?

Khi tôi vào phòng ngủ của Giản Tâm, tôi lại không nhìn thấy cô ta nữa.

Lúc này, căn phòng là một mớ hỗn độn, đặc biệt là cái gương pha lê trông vô cùng sang trọng đã bị đập vỡ một vết nứt lớn. Trên mặt đất còn vương vãi rất nhiều loại đồ trang sức và một vài sợi tóc trắng giống như lông động vật.

Người giúp việc ở cửa cau mày nói: "Thưa bà, tại sao bà lại đột nhiên mất bình tĩnh như vậy? Nếu bà còn đập đồ như thế này, ông chủ sẽ tức giận."

"Đi ra ngoài." Giọng nói của Giản Tâm trở nên cuồng loạn.

Có vẻ như cô ta không chỉ đơn giản là tức giận. Dường như, có chuyện gì đó đã xảy ra và cô ta không muốn bị người khác phát hiện.

Tôi nghe thấy sự run rẩy và sợ hãi trong lời nói của của cô ta. Vì vậy tôi âm thầm nhìn hai người giúp việc đang chặn cửa phòng rồi thấp giọng nói: "Trước tiên hai người cùng tôi ra ngoài đã."

Khi tôi nhìn về phía giường, tôi mới thấy thân hình gầy gò của Giản Tâm giống như kiến mà cuộn tròn ở góc tường. Tôi ngồi xổm xuống sờ vào mặt đất. Sàn nhà đang rất lạnh lẽo, nhưng cô ta ngồi như vậy cũng không cảm thấy lạnh a, mà cô ta cũng không cho phép bất cứ ai đi qua.

Người phụ nữ dường như đang rất sợ hãi. Lúc này, cô ta đang chôn mặt giữa hai đầu gối, cả người run rẩy.

Tôi thấp giọng hỏi người giúp việc đang đứng bên cạnh mình: "Liên Quân Thành đâu?"

"Ông chủ đang tức giận, cho nên đang ăn cơm ở dưới tầng. Ông chủ bảo chúng tôi không cần quan tâm đến bà chủ." Giọng điệu của người giúp việc kia có chút rụt rè, nhưng lại tỏ vẻ khinh thường nhìn thoáng qua Giản Tâm, giống như bọn họ cũng không muốn quan tâm đến Giản Tâm.

Mặc dù Liên Quân Thành nói mặc kệ, nhưng bọn họ cũng không thể mặc kệ được. Dù sao Giản Tâm hiện tại vẫn là bà chủ của nhà họ Liên.

Trong lòng tôi nhất thời cảm thấy lạnh lẽo. Tôi vô tình cảm thấy Giản Tâm thật đáng thương. Cô ta đã gả cho Liên Quân Thành mấy năm rồi. Tuy rằng cô ta cũng không được tính là người hiền lành, nhưng ít nhất tình cảm giữa hai vợ chồng bọn họ vẫn có. Nhưng bây giờ, đến ngay cả Quân Thành cũng nói không quan tâm đến cô ta nữa. Ấn tượng của Quân Thành trong lòng tôi lập tức trở thành một tên đàn ông cặn bã cũng không bằng.

Sau đó, tôi chậm rãi đi đến bên cạnh Giản Tâm. Đầu tiên tôi ngồi xổm bên cạnh cô ta và quan sát cô ta một chút. Cả người cô ta đã rơi vào trạng thái tự bảo vệ, ngón tay không ngừng run rẩy, miệng thì run rẩy cầu xin: “Tất cả mấy người mau đi ra ngoài. Tôi cầu xin các người hãy đi ra ngoài, được chứ? Đừng ở đây, tránh ra... Đi đi..."

Tôi ngẩng đầu che khuất ngọn lửa dương trên trán rồi liếc nhìn Giản Tâm. Trong bụng cô dường như có một bóng đen. Tôi quay đầu nhìn Lăng Vũ Dương ở cửa, Lăng Vũ Dương hơi gật đầu với tôi.

Chẳng lẽ trong bụng Giản Tâm cũng có âm thai sao?

Tôi cũng biết một số cách để bắt mạch. Cho nên tôi đã nhấn vào cổ tay lạnh lẽo của cô ta và nhẹ nhàng an ủi cô ta: "Chị Giản Tâm, tôi là Tô Mộng. Tôi... tôi tới thăm chị. Có chuyện gì với chị thế, tôi có thể vào trong được không?"

"Tô Mộng... Tô Mộng... Tôi ghét cô. Cô mau đi đi." Cô ta sụp đổ và tuyệt vọng mà vùng vẫy để thoát khỏi tay tôi, nhưng sức lực của cô ta rất nhỏ. Vì thế, cô ta cũng không có cách nào để thoát khỏi sự kiểm soát của tôi.

Có vẻ như cô ta thực sự có thai, nhưng lúc này ở đây lại không có dụng cụ kiểm tra thai kỳ chính xác, tôi cũng không thể phán đoán được.

Tôi liếc nhìn người giúp việc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có phải bà chủ đã mang thai không?"

"Cái này tôi không biết, bà chủ không nói." Người giúp việc kia thật đúng là không có chút trách nhiệm nào. Không chỉ hỏi cái gì cũng không biết, mà còn đem mọi chuyện đẩy lên người Giản Tâm.

Giản Tâm nghe được hai chữ mang thai thì lập tức liều mạng rút tay mình trở lại, giấu vào trong ngực rồi la hét muốn đuổi tất cả chúng tôi ra: “Cút, các người nghe không hiểu tiếng người sao? Tô Mộng, tôi ghét cô nhất, tôi nhất định phải giết chết cô. Cô chính là con đàn bà đê tiện vong ơn bội nghĩa, đừng có mà ở đây nói mấy câu giả dối nữa đi."

Nhưng tôi biết tôi không thể đi. Cho dù cô ta có mắng tôi thế nào, tôi cũng không thể đi. Tôi đi rồi, trong ngôi nhà này, sợ là sẽ không có ai quan tâm đến cô ta nữa.

Tôi tiếp tục nhẹ nhàng an ủi cô ta: "Tôi vẫn là Tô Mộng mà chị vẫn luôn che chở đây, tôi không có thay đổi. Trong trái tim tôi, chị vẫn luôn là chị Giản Tâm của tôi. Chị có thể ngẩng đầu lên rồi nói cho tôi xem có chuyện gì xảy ra được không?"

"..."

"Chị, có phải chị nhìn thấy cái gì trông rất đáng sợ hay không?"

"..."

"Không sao đâu, tôi sẽ giúp chị."

"Thật... Thật sao?" Cô ta chần chừ một chút rồi mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt và lộ ra một khuôn mặt xù xì.

- ---------------------------