Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 168: Có phải chim hay không thì trong lòng em rõ nhất



Toàn thân Thái Bạch đại nhân run nhẹ, giống như bị chột dạ vậy, nhưng vẫn vênh váo nghênh ngang đáp: “Ông đây là Thái Bạch Kim Quân chuyển kiếp, là thần tiên, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, không chuyện gì là không biết."

Thấy Thái Bạch đại nhân mồm năm miệng mười bắt đầu chém gió, khóe miệng tôi khẽ giật giật. Con chim này đúng là mặt dày, không ngờ còn dám tự nhận mình là thần tiên, nói năng không ngượng mồm chút nào cả, đúng là nát hết cả rồi.

Lăng Vũ Dương lại bắt đầu cười gian trá, ôm tôi vào lòng, hôn nhẹ lên trán tôi một cái: "Đừng vội, nhóc con. Hằng năm vào tết Thanh Minh, nhà họ Liên sẽ xin lại gia phả tổ truyền. Em cứ ở đây lâu chắc chắn con rệp kia sẽ để em và bé con vào gia phả.". Có gì ho𝑡? Chọ𝑡 𝑡hử 𝑡ra𝒏g ﹙ 𝑻 𝚁𝒖𝖬𝑻𝚁U𝓨𝑬𝑁.𝙫𝒏 ﹚

Hình như anh đã tính hết từ sớm rồi. Nếu Thái Bạch đại nhân không nói ra, có khi tôi cũng chẳng nghĩ đến, anh đã lên kế hoạch sẵn cho tết Thanh Minh này sẽ yêu cầu Liên Quân Thành viết tên tôi và con vào gia phả. Xem ra tôi đúng là nóng vội đến mất khôn rồi.

Có những chuyện, chỉ là vấn đề thời gian!

Không lâu sau, người giúp việc nhà họ Liên lại đến dọn dẹp phòng đọc sách, tiện thể gọi tôi xuống ăn cơm.

Tôi cũng tiện thể nói luôn với người giúp việc chuyện Thái Bạch đại nhân muốn uống rượu Ngũ Lương, trong lúc ăn nhờ cô ta pha chút rượu. Hình như người giúp việc quen với hành động của con chim nát này, ngay lập tức gật đầu đồng ý, không cần hỏi ý kiến Liên Quân Thành.

Ngồi trên bàn ăn chỉ có thiếu niên tóc trắng Nam Cung Trường Mặc là người ngoài. Hai sĩ quan cảnh sát tại nhà thì ngồi ở ban công biệt thự ăn cơm hộp. Những cao tăng được mời đến thì không ăn cơm trên bàn mà ngồi trong phòng thiền của biệt thự ăn cơm chay.

Liên Quân Thành là dân kinh doanh nhưng không hề ra vẻ ta đây, còn lịch sự chúc rượu một người trẻ như Nam Cung Trường Mặc: "Cảm ơn đại sư Nam Cung, trăm công nghìn việc mà vẫn bớt chút thời gian đến đây giúp nhà họ Liên vượt qua khó khăn."

“Không dám!” Nam Cung Trường Mặc tỏ ra từng trải, đưa tay ra từ chối ly rượu: "Tôi nghe nói, quỷ khuyển trong người bà nhà là do cô Tô đây dùng kế ‘hoạt cầm dụ bộ’ xử lý đúng không?"

Ánh mắt trong vắt của Nam Cung Trường Mặc quét lên người tôi, khiến tôi thấy bản thân mình như bị nhìn thấu vậy. Vừa định mở miệng khiêm tốn vài câu thì bên tai lại nghe thấy tiếng chó sủa: “Gâu! Gâu Gâu!"

Hôm qua nhà họ Liên mới bị quỷ khuyển tàn hại, cho nên rất nhạy cảm với tiếng chó sủa. Trong phút chốc, không khí trên bàn ăn liền cứng lại, ngay cả mặt người giúp việc bên cạnh cũng xanh như tàu lá chuối.

Mới đầu tiếng chó sủa rất nhỏ, nhưng càng ngày nó sủa càng to, càng ngày càng vang vọng.

"Con cẩu yêu lại đến nữa à... cậu chủ tôi không muốn làm nữa đâu." Nữ giúp việc hơn năm mươi tuổi vội vàng ném tạp dề trên người ra, bà ấy bị dọa đến mặt cắt không còn một giọt máu, miệng bà ấy lẩm bẩm: “Tôi vẫn còn đứa cháu nhỏ ba tuổi, tôi vẫn còn muốn thấy cháu nó trưởng thành."

Liên Quân Thành nghe thấy lời của người giúp việc, mặt không một gợn sóng: “Dì Trương, nếu dì sợ thì lên nhà trước đi. Bây giờ trời đã tối rồi, ra ngoài không an toàn, ngày mai tôi sẽ báo thư ký tính tiền công cho dì.”

Lời này nói ra, vừa không ra vẻ trịch thượng, lại vừa hợp tình hợp lý. Mặt dì Trương tràn ngập cảm kích, gật đầu như gà mổ thóc: “Cảm ơn cậu chủ, cảm ơn cậu chủ…"

“Được rồi, dì lên đi." Liên Quân Thành vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng như thể bên ngoài không có tiếng chó sủa điên cuồng nào cả.

“Vâng!” Dì Trương đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng đi lên tầng.

Tiếng chó sủa bên ngoài càng lúc càng ồn ào, giống y hệt tối hôm qua, tôi sợ rằng chuyện hôm qua lại tái diễn. Nhà họ Liên nhiều vệ sĩ như vậy mà vẫn chết hết, cuối cùng chỉ có ba người còn sống. Dì Trương sợ hãi, cảm thấy nếu còn ở nhà họ Liên nữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nên muốn nghỉ việc rời khỏi đây.

Đây cũng là lẽ thường tình, không phải chuyện quá đáng gì cả.

Con người ta luôn sợ hãi những chuyện như thế này mà. Nếu không có Lăng Vũ Dương ở đây thì tôi cũng giống như dì Trương, nhanh chân nhanh tay chạy trước rồi.

Tôi bắt đầu cau mày suy nghĩ: "Có phải quỷ khuyển lại muốn cướp chuông đồng trên cửa không nhỉ.”

Chuông đồng trên cửa là vật cốt yếu có thể xoay chuyển phong thủy của một ngôi nhà, chỉ cần mất đi chuông đồng, thì phong thủy của cả căn biệt thự này sẽ không có tác dụng nữa, quỷ khuyển ở ngoài kia có thể dễ dàng tiến vào. Tối hôm qua, chuông đồng chỉ rơi có một lúc mà đã có mấy con quỷ khuyển xông vào, trú trong người Giản Tâm. Nếu mà lại xảy ra một lần nữa, chỉ sợ sức chịu đựng của tôi không chống đỡ nổi.

“Tô Mộng, cô yên tâm đi, tôi sẽ không để một chuyện nguy hiểm xảy ra hai lần đâu." Nam Cung Trường Mặc trịnh trọng tuyên bố, gương mặt non nớt như đang tính toán việc gì đó sâu xa lắm: “Tôi đã cho người dùng đinh thép đóng chặt chuông đồng lên tường, sẽ không dễ dàng bị rơi như trước nữa."

Hơn nữa là không dễ dàng bị cướp đi!

Bây giờ chuông đồng đã được đóng lên tường bằng đinh thép, trừ khi là quỷ khuyển dùng răng nhai đứt, không thì chuông đồng sẽ không bao giờ rơi khỏi vị trí đó. Tôi vẫn nhớ, nhà họ Liên vẫn luôn buộc chuông đồng bằng một sợi dây thừng đỏ.

Theo truyền thống của Âm Dương sư thì sẽ thêm vài lá bùa. Tên nhóc này cũng biết áp dụng khoa học kỹ thuật hiện đại đấy. Tên quỷ sứ này đúng là có chút thú vị!

Liên Quân Thành lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm nay, mạng lưới quan hệ rất rộng lớn, tuy rằng vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng nhưng chưa bao giờ thất lễ làm mất lòng ai cả, anh ta giơ ly lên: “Em dâu xử lý quỷ khuyển, cứu chị dâu một mạng; từ trước đến nay đại sư Nam Cung vẫn luôn hao tâm tổn trí giải quyết vấn đề. Nhà họ Liên chúng tôi có đại sư Nam Cung và em dâu ở đây, tất cả đều yên tâm. Tôi chân thành cảm ơn hai người."

Lời này nói ra đúng là mát lòng mát dạ, chân thành cảm ơn.

Vừa nãy mới dùng tay bóp cằm tôi, suýt thì bóp nát cả xương tôi luôn rồi, bây giờ lại ở trước mặt Lăng Vũ Dương và những người khác tỏ vẻ khách sáo. Tên thương nhân này đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt, rào trước đón sau, chu đáo đến không ai có thể trách móc được. Tôi âm thầm khinh thường Liên Quân Thành, nhưng cũng không thể nói lời trong lòng ra được.

Tôi ngẩng đầu, nhắc lỵ nước hoa quả lên, cúi đầu xuống giả vờ xấu hổ: “Mấy cách này đều là sư phụ dạy, em... em không biết gì hết. À, đúng rồi. Chuyện hôm nay còn có Thái Bạch đại nhân giúp đỡ, nếu không phải nó... nó tình nguyện hy sinh làm mồi nhử, em sẽ không bắt được quỷ khuyển."

Tôi không hề muốn tranh công đâu, không muốn Lăng Vũ Dương bị người nhà họ Liên chú ý. Chuyện trong bụng Giản Tâm vừa có quỷ khuyển vừa có em bé, cao tăng Không Minh chỉ cần bắt mạch một cái là biết. Tôi chỉ sợ Lăng Vũ Dương bị người nhà họ Liên nắm được thóp, tôi đành phải mặt dày nhận hết công về mình, lại còn lôi thêm cả con chim béo thích khoe khoang Thái Bạch đại nhân vào nữa, lôi kéo sự chú ý của mọi người.

Trong chốc lát, ánh mắt mọi người đều hướng đến Thái Bạch đại nhân, Liên Quân Thành làm đầy đủ mọi lễ nghĩa, nâng ly: "Vậy cảm ơn Thái Bạch đại nhân."

Thái Bạch đại nhân vốn là con sâu rượu, sau khi uống vài ngụm say quắc cần câu, cơ thể béo tròn xiêu xiêu vẹo vẹo, phát hiện ra mọi người đang nhìn mình thì giang cánh một cái bay lên vai tôi. Nó say bí tỉ, mở miệng lải nhải: "Bé con, tôi không cần một cậu chủ cảm ơn. Ợ! Ông đây hy sinh vì chính nghĩa. Tôi đã cứu vợ của Liên Quân Thành, ợ có… có phải bé nên biểu hiện chút gì đó với tôi không?"

Tôi không thể ngờ rằng, Thái Bạch đại nhân vẫn muốn tôi "biểu hiện chút gì đó" với nó. Cũng không thèm gọi “Tô nha đầu" nữa rồi, đổi thành "bé con" luôn, có khi là đang nhầm tôi với mấy cô nương nóng bỏng trong quán bar chăng. Xem ra Thái Bạch đại nhân say thật rồi. Lần trước say nó chỉ ngủ có hơn hai tiếng.

"Ông muốn tôi biểu hiện thế nào?" Tôi hỏi lại con chim nát rượu này, âm thầm nghĩ rằng Thái Bạch đại nhân đã say không biết trời trăng gì, nếu mà nướng lên, có khi nào sẽ ra món "gà say rượu" không, có khi ăn còn ngon ấy chứ.

Mấy suy nghĩ độc ác này tôi chỉ dám nghĩ trong đầu chứ không dám làm thật đâu. Nếu không thì Thái Bạch đại nhân đã giận dỗi rồi, tôi lại phải mất công đi dỗ con chim béo tròn tự kiêu ấy.

Thái Bạch đại nhân uống say đến choáng váng, cứ xiêu xiêu vẹo vẹo trên vai tôi, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống đất.

Bên ngoài tiếng chó sủa vang vọng, thế mà mọi người trong phòng không ai thèm để ý. Hình như không ai còn sợ quỷ khuyển nữa, ít nhất là lúc này chúng cũng không vào đây được.

Tôi lo Thái Bạch đại nhân đứng không vững sẽ ngã từ trên vai tôi xuống liền bắt lấy nó một cái, vội vàng kéo nó xuống nâng trên tay. Tôi và nó đối mặt với nhau, mỏ chim không ngừng đóng mở: "Ha ha ha. Tô... Tô nha đầu, tôi muốn cô… cô... hôn tôi một cái. Ngay cả vợ của Liên Quân Dương cũng bị tôi nắm trong tay... thể diện cực lớn!"

Nghe thấy mấy lời nói những nói cuối của con chim béo tròn nát rượu này, tôi cười không được mà khóc cũng chẳng xong. Nhưng mà nếu tôi hôn một con chim thì có khác gì hôn thú cưng đâu.

Tôi cười: "Chỉ thế thôi à?”

“Chỉ thế thôi... khà khà khà..." Điệu cười của con chim này đúng là đê tiện.

Tôi không có ý hôn nó đâu nhưng lại nghe thấy một tiếng "cạch" giòn rụm, đôi đũa xương bò trong tay Lăng Vũ Dương bị bẻ gãy. Mặt anh lạnh lùng, sát khí đằng đằng: “Không được hôn!”

Tôi ngơ ra luôn: “Em chỉ đùa với Thái Bạch đại nhân thôi. Nó... nó chỉ là một con chim, em cũng không định hôn nó đâu. Anh ghen cái gì?"

“Đúng vậy, ông đây chỉ là chỉ là một con chim. Hơn nữa còn là một con chim ngu ngốc, muốn hôn Tô nha đầu một cái ngươi cũng không cho à?" Tôi cảm thấy hình như Thái Bạch đại nhân đang giả ngu vậy, vừa giả vờ uống say vừa nhìn Lăng Vũ Dương bằng cặp mắt gian xảo.

Lúc này tôi mới tỉnh ngộ, thì ra Thái Bạch đại nhân không hề say chút nào. Thế là tôi đột nhiên buông tay, Thái Bạch đại nhân liền rơi vào bát canh dưới tay tôi. May mà canh không nóng, không làm nó bị bỏng, chỉ là bị biến thành con gà rù thôi. Tôi thật sự không muốn Thái Bạch đại nhân bơi trong bát canh đâu, đây chỉ là phản ứng quá nhanh trong tình huống cấp bách. Hiện tại tôi lại lo nó chết đuối trong bát canh, liền vội vàng nghĩ cách vớt nó ra.

Tôi còn chưa kịp làm gì thì Lăng Vũ Dương đã chặn lại bày tay đang cầm thìa múc canh của tôi, tay khác thì cầm đôi đũa của tôi lên.

Anh gắp Thái Bạch đại nhân từ trong bát canh ra, đôi mắt sâu thẳm mang theo khí thế dọa người, môi mỏng khẽ mấp máy: “Ông có phải chim hay không, trong lòng ông rõ nhất. Tôi khuyên ông nên thành thật một chút, đừng có làm trò với vợ tôi. Nghe rõ chưa?"

- ---------------------------