Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 169: Bóng lưng giống với người xưa



Cả người Thái Bạch đại nhân vẫn còn ướt đẫm nước canh nhưng nó không hề tỏ ra sợ hãi, con mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào mắt Lăng Vũ Vương. Khí thế này không khác gì diều hâu đang bay trên trời, ánh mắt sắc bén khiến đối phương cảm nhận được sự uy nghiêm.

Cứ như vậy, không khí xung quanh như giảm xuống mấy độ, khiến người khác thở cũng không dám.

“A di đà phật.” Một giọng nói hiền từ đột nhiên truyền đến bên tai, đúng lúc phá tan không khí lạnh lẽo cứng nhắc gượng gạo này, không khí trong phòng cũng như lại được lưu thông lần nữa.

Tôi quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy đại sư Không Minh đang từ từ đi tới với đôi chân trần, ông lại khoác lên mình chiếc áo cả sa nâu sờn cũ kĩ.

Ông giơ tay hành lễ theo kiểu Phật, cúi đầu nói: "Bần tăng muốn mời Thái Bạch đại nhân lên tầng nói chuyện riêng một lát.”

"Mời tôi á?…" Thái Bạch đại nhân hơi híp mắt lại rồi đột nhiên trợn trừng, lạnh lùng đáp: “Lão đầu trọc kia, ông không thấy tôi đang bị người ta dùng đũa gắp như gắp thức ăn à? Tôi sắp chết rồi, sao mà lên tầng với ông được?"

Không Minh không hổ là cao tăng, nghe thấy Thái Bạch đại nhân gọi mình là lão đầu trọc cũng không hề tức giận, vẫn điềm tĩnh như cũ: "Nếu đã như vậy, mong thí chủ Liên tích thêm phúc đức, làm thêm việc thiện, tha cho Thái Bạch đại nhân. Để nó... đi với bần tăng một chuyến.”

Khóe môi Lăng Vũ Dương khẽ cong lên, anh lễ độ nói: "Phương trượng, tôi có thể lên cùng nó không?"

Cao tăng Không Minh thoáng sửng sốt, ông đơ ra một lúc rồi mới cúi đầu: “A di đà phật. Nếu thí chủ muốn lên cùng thì cùng lên đi."

Lăng Vũ Dương đứng dậy, vuốt nhẹ lưng tôi một cái, thân hình cao lớn liền đi theo Không Minh. Anh vẫn không hạ đôi đũa trên tay xuống, vẫn gắp chặt lấy cơ thể béo tròn của Thái Bạch đại nhân.

Tôi ngồi trên ghế, đột nhiên lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng muốn lên cùng xem kết quả thế nào. Nghĩ đến đây, tôi đã đoán ra, có lẽ cao tăng Không Minh cũng bắt đầu hoài nghi thân phận của Thái Bạch đại nhân có liên quan đến Quỷ Vực. Nếu đã như vậy Lăng Vũ Dương muốn đi theo là chuyện không còn gì để bàn cãi.

Tôi ngồi yên tại chỗ, cũng không ngăn cản Lăng Vũ Dương, chỉ âm thầm cúi đầu xuống ăn cơm. Từ lúc có bé con đến giờ, cái bụng không đáy của tôi có thể đói mọi lúc mọi nơi. Muốn ăn rất nhiều đồ, hơn nữa còn ăn mãi không no.

“Quả nhiên kiến thức bị thất truyền của Âm Minh phái vô cùng lợi hại. Liên Quân Thành, người nghĩ ra cách cứu Giản Tâm là Tô Mộng đúng không? Anh không cần kính rượu tôi, ly này là tôi tự phạt."

Không lâu sau, bên tai lại truyền đến giọng nói trong trẻo của Nam Cung Trường Mặc, tựa như đang muốn nói chuyện với tôi vậy. Tôi cũng thuận tiện quay đầu nhìn qua.

Nam Cung Trường Mặc thấy ánh nhìn của tôi thì chau nhẹ mày, phút chốc cậu ta lại nhìn vào túi quần tôi. Đúng vậy, cậu ta không nhìn người tôi, cũng không nhìn mặt tôi mà đang nhìn chằm chằm vào vị trí của Bắc Đẩu Huyền Ngư. Tựa như có con mắt nhìn thấu mọi sự vật vậy. Sao cậu ta lại biết Bắc Đẩu Huyền Ngư đang ở trong túi tôi?

Đối với một số người, Bắc Đẩu Huyền Ngư vô cùng quan trọng, lúc đấu giá còn lên đến hàng chục hàng trăm tỷ đồng, cũng có người quan tâm tìm hiểu đến nguồn gốc của nó. Nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ tác dụng của Bắc Đẩu Huyền Ngư là gì, chỉ thấy nó giống như tín vật mang trên người để người khác nhận ra tôi là người của Âm Minh phái mà thôi.

Nam Cung Trường Mặc như một người trưởng thành vậy, ngỏng cổ lên một hơi cạn sạch ly rượu, ngầu vô cùng. Nhưng mà dáng vẻ này không duy trì được quá ba giây, cả người Nam Cung Trường Mặc bắt đầu ngất ngưởng, xiêu xiêu vẹo vẹo, hai má đỏ bừng bừng, tựa như người con trai ngượng ngùng không nỡ xa người yêu vậy. Tuy là sau đó đã ngồi lại đàng hoàng ngay ngắn nhưng gương mặt tinh xảo kia vẫn mang vài phần mê hoặc, lông mi dài hơi rũ xuống, tựa như thạch anh đen che đi đôi mắt xinh đẹp, mái tóc bạch kim đẹp như ánh trăng sáng của cậu ta, giống như một nhân vật anime bước ra từ truyện tranh Nhật Bản vậy.

Liên Quân Thành quan tâm hỏi han: “Có phải đại sư Nam Cung uống say rồi không?"

Nam Cung Trường Mặc lắc đầu kiên quyết không chịu nhận mình đã say, mặt mày nhăn như khỉ ăn ớt: "Tôi chưa say! Cảm ơn Liên tổng đã quan tâm. Ban ngày tôi đã dùng dây dù bố trí một trận pháp ở bên ngoài. Tối nay những con quỷ khuyển kia không thoát được đâu. Hơn nữa tôi còn bắt được cả con quỷ khuyển cầm đầu rồi."

Lời này nói ra như là để giữ tỉnh táo cho bản thân vậy mà thôi, nói đến đoạn cuối thì đã như người hết hơi.

Liên Quân Thành cũng không nói gì thêm, tuy anh ta không bắt bẻ Nam Cung Trường Mặc khiến cậu ta xấu mặt, nhưng trong đôi mắt kia chứa toàn là sự lạnh lẽo, không thèm trông mong gì thêm vào Nam Cung Trường Mặc.

Bấy giờ trên bàn ăn chỉ còn lại ba người chúng tôi.

Cái tên Nam Cung Trường Mặc này uống rượu mãi mới ngấm say, hơn mười phút sau thì không chịu được tác dụng của rượu, đang ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, mắt đỏ bừng bừng thì đột nhiên lại nằm bò ra bàn, bất tỉnh nhân sự.

Dì Trương cũng không có ở đây nên không có ai dìu tên này đi, chỉ đành để cậu ta nằm bò lên bàn vậy.

Lúc này tôi ngại vô cùng, định cúi đầu nhanh chóng ăn no rồi nhanh chân chạy trước. Nhưng khi cảm nhận được ánh mắt làng lùng bắn ra băng kia đang nhìn mình chằm chằm thì tôi mới bắt đầu xỉ vả cái tính tham ăn của mình. Chỉ vì muốn gặm thêm vài miếng thịt mà giờ phải rơi vào hoàn cảnh mặt đối mặt với anh ta. Ngại quá đi!

Như có kim đâm ở dưới mông, tuy rằng tôi mới chỉ hơi no thôi, nhưng vẫn đành phải hạ đũa xuống, nói: “Anh hai anh hai, em ăn no rồi ạ. Em về phòng đây. Anh... anh ăn tiếp đi nhé."

“Đợi đã, em ngồi xuống đây nói chuyện với anh. Em dâu, em quê ở đâu, sao anh thấy giọng em không giống giọng gốc Ngọc Lan nhỉ?" Đôi mắt lạnh băng của Liên Quân Thành vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, tay thì đang nghịch chiếc bật lửa bằng vàng. Chiếc bật lửa trong tay anh ta như bánh xe vậy, các góc xoay tròn, đập vào mặt bàn tạo thành âm thanh "cạch, cạch cạch".

Tim tôi như đang co rút lại, thấy hơi chột dạ, mới xách mông đứng lên đã phải ngồi vào chỗ cũ: "Em... quê em ở một thôn nhỏ phía nam thành phố. Lúc trước em... nhà em với nhà chị dâu có chung một cái sân."

“Sau này cô ta không phải chị dâu của em nữa." Liên Quân Thành lạnh lùng nhìn tôi, tôi còn nhìn thấy trong đôi mắt vô tình ấy còn có hình ảnh phản chiếu của mình. Có vẻ như anh ta không hề lưu luyến gì cuộc hôn nhân này, cũng không thèm tức giận vì bị Giản Tâm phản bội. Người như này giống như một con robot, không có bất cứ việc gì có thể khiến anh ta yêu thích, buồn bã, hay tức giận cả. Nhưng mà, quan hệ hôn nhân của anh ta và Giản Tâm thế nào cũng không liên quan trực tiếp đến tôi.

Tôi cũng chẳng có tư cách bình luận, khuyên giải gì. Tôi chỉ cúi gầu, nhỏ giọng đáp: "Vâng."

Cũng không rõ là anh ta đang nói chuyện với tôi hay đang độc thoại nữa: “Quê Giản Tâm cũng ở phía nam thành phố, giọng cô ta rất nặng, nhưng anh không hề nghe thấy giọng em nặng chút nào... chỉ là giống ngữ điệu thôi. Còn từ nhỏ cô ta đã nói sõi giọng Ngọc Lan rồi."

"Cô ta" ở đây, chắc là tôi của năm bảy tuổi đây mà.

Không hiểu sao cứ ở trước mặt Liên Quân Thành là tôi lại chột dạ, cảm giác mình không còn chỗ trốn. Nhưng tôi vẫn chưa thể để lộ ra sơ hở khiến anh ta nhận ra thân phận của tôi vào lúc này được, nên đành đè giọng đáp: “Em đã vượt qua bài thi tiếng phổ thông, nên... nên em không thường dùng tiếng địa phương."

"Nghe thấy tiếng chó sủa ngoài kia em có sợ không?" Anh ta rũ mắt xem xét chiếc bật lửa trong tay rồi châm một điều thuốc, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ mà đổi đề tài. Thế nhưng giọng nói phát ra lại có chút ngọt ngào của xì gà. Giọng điệu này có vẻ là đang quan tâm tôi thì phải, tôi không thể hiểu nổi anh ta đang nghĩ gì nữa.

Vì đã có kinh nghiệm nên khi nghe thấy tiếng quỷ khuyển tôi không hề sợ hãi, ngược lại còn hơi buông lỏng cảnh giác: "Em không sợ, em là truyền nhân của Âm Minh phái, hiểu rất rõ về âm dương dịch thuật. Hơn nữa, ngoài kia còn ở trận pháp của Nam Cung Trường Mặc, mấy con quỷ khuyển này bị khống chế rồi, không có gì phải sợ cả."

“Nam Cung Trường Mặc?" Liên Quân Thành khẽ cong khóe miệng khẽ cười, liếc cái tên đang say quắc cần câu nằm bò ra bàn kia, nụ cười như sen tuyết nở rộ vậy: "Chỉ là tên nhóc còn hôi miệng sữa thôi. Tuy là có chút kiến thức, nhưng lại quá tự phụ. Thôi cũng muộn rồi, em về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”

Câu nói này như lệnh ân xá vậy, tôi như người chết đuối vớ được cọc mừng thầm trong lòng. Quá trình nói chuyện với Liên Quân thành khiến tôi bí bức muốn chết.

“Anh hai, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi." Nhận được đặc xá, tôi vội vã chạy về phòng.

Nhưng còn chưa đi được bao lâu, sau lưng lại truyền đến giọng nói của Liên Quân Thành: "Đợi đã!"

Tôi bất động tại chỗ, cảm giác được ánh mắt sau lưng khiến lòng tôi như lửa đốt, căng thẳng đến cả người đều cứng đờ.

Ngay sau đó, anh ta lại trầm giọng: “Thôi em đi đi. Vừa nãy thấy bóng lưng của em rất giống một người quen cũ."

Nội tâm tôi sắp sụp đổ luôn rồi, khắp người đều là mồ hôi lạnh. Cái tên Liên Quân Thành này đáng sợ thật đấy, bóng lưng của một cô bé tám tuổi làm sao có thể giống bóng lưng của tôi cơ chứ. Rõ ràng là không thể nào, trẻ con với người lớn khác nhau hoàn toàn. Bây giờ tôi đã lớn rồi làm sao còn có thể giống mấy bé loli được.

Liên Quân Thành... Đúng là một tên kì lạ!

Tôi bước lên tầng, trên tầng tối đen như mực, chỉ nghe thấy tiếng khóc thảm thương của một người phụ nữa. Khóc nấc lên đứt đoạn, trong tiếng khóc yếu ớt còn nghe ra chất giọng khàn khàn.

Tiếng khóc này thật sự khiến người khác không đành lòng. Tôi vốn định về phòng đợi Lăng Vũ Dương và Thái Bạch đại nhân, nhưng không kiềm chế được mà dừng lại trước cửa phòng Giản Tâm. Người giúp việc đều ngủ hết rồi, nên không có ai bật đèn, cũng chẳng có ai chăm sóc cho Giản Tâm nữa.

Tôi tự cổ vũ mình, sau đó cẩn thận đẩy cửa. Bây giờ lông chó trên mặt Giản Tầm đã gần hết, chỉ còn lại một chút trên mũi. Cô ta co ro trên ghế, cơ thể gầy gò đang run rẩy. Ánh trăng lạnh chiếu lên cô ta, gợi lên một cảm giác thê lương khó tả.

Nỗi đau này khiến cho các giác quan như mất đi tác dụng, cô ta không hề phát hiện tôi đang đứng bên cạnh, vẫn ngồi đó rơi lệ. Lớp trang điểm trên mặt đã bị nước mắt rửa sạch từ lâu, lúc này bị ánh trăng chiếu lên làn da trở lên trong suốt như người bệnh vậy.

Thường ngày, cô ta là một người rất cầu toàn, lớp trang điểm trên mặt không bao giờ có thể tìm thấy một gợn nào cả, quần áo cũng không bao giờ nhăn nhúm, lộn xộn, luôn luôn là một cô gái tự tin xinh đẹp. Không hề giống lúc ở biệt thự chế giễu xem thường tôi và Lăng vũ Dương một chút nào. Nhưng nghĩ lại thì tôi thà gặp một Giản Tâm như thế mặc cho cô ta mắng chửi cũng không muốn nhìn thấy người chị chăm sóc mình từ nhỏ lại có ngày hôm nay.

Tôi tìm tạm trong phòng một chiếc áo choàng nhẹ nhàng khoác lên bờ vai gầy guộc, cô ta vẫn ngây ngốc không động đậy, tựa như đây chỉ là một bức tượng xinh đẹp, lạnh băng, không có sức sống, không có linh hồn.

Bấy giờ, ngay cả lời an ủi tôi cũng không thốt lên nổi, mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa. Trừ khi Liên Quân Thành đổi ý. Nếu không, trong thời gian ngắn, nỗi đau của Giản Tâm chưa thể nguôi đi ngay được.

Tôi vừa muốn rời đi thì thấy Giản Tâm đang chầm chậm ngẩng đầu, cô ta khóc sưng cả hai mắt trông giống như bị đau mắt đỏ vậy, tròng mắt toàn là tơ máu: “Xin lỗi, Mộng Mộng. Lúc trước chị không nên đối xử với em như vậy."

Cô ta chậm rãi mấp máy môi, toàn thân toát lên vẻ yếu ớt, đáng thương vô cùng.

- ---------------------------