Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 215: Kiếp sống chết



Tôi vừa mới nói xong.

Một tiếng “đoàng” cực lớn vang lên, đầu của Phương Nhất Trần bị một viên đạn bắn thủng giống như quả dưa hấu mục nát. Máu chảy ra từ trên huyệt thái dương, cơ thể của Phương Nhất Trần co giật khoảng bốn năm giây rồi mới trượt xuống khỏi người bác sĩ bị thương ở tai đó.

Người bác sĩ mặc chiếc áo blouse màu trắng đã hoảng sợ đến nỗi tè ra quần, ngôi bệt xuống mặt đất.

Ngay cả Liên Quân Thành cũng vô cùng nổi giận, anh ấy trầm giọng nói: “Anh cho anh giết anh ta?”

Người cảnh sát nhỏ đó cúi đầu, dáng vẻ như đang phạm sai lầm.

Mấy người cảnh sát lớn tuổi ở bên trái vội vàng đi ra hòa giải, nói rằng người cảnh sát nhỏ này mới đến cục cảnh sát thực tập nên vẫn chưa hiểu quy tắc. Huống hồ vừa nãy tên côn đồ đó thật sự đã kích động gây ra hành vi giết người, người cảnh sát nhỏ đó giết người cũng là giải cứu con tin, là phù hợp với quy định.

Những lời nói này khiến tôi vô cùng bực dọc, nhưng người cũng đã chết rồi, có tách người cảnh sát nhỏ đó cũng không có tác dụng gì. Tôi ngây người ra giống như một pho tượng mà nhìn về phía thi thể Phương Nhất Trần nằm dưới mặt đất, không nói lời nào.

Liên Quân Thành thấy người ta khôn khéo nói giọng trịnh thượng, đoán cũng không có cách nào đối phó nên cũng nghiêm mặt không nói lời nào giống như tôi.

Chuyện cuối cùng lại biến thành người bên phía cảnh sát mang thi thể của Phương Nhất Trần lên xe cảnh sát quay về. Xe cứu thương đến không mang Phương Nhất Trần đi, ngược lại lại đưa người bác sĩ bị cắt đứt tai đó quay về cấp cứu.

Mọi người đều tản đi, mặc dù trong lòng tôi rất buồn bực mà ôm lấy bí mật cái chết của Phương tả Nhất. Nhưng tôi thật sự quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút. Tôi dặn dò một tiếng với Liên Quân Thành, sau đó quay về phòng ngủ của mình.

Quay về phòng ngủ, tôi tắm rửa trong phòng tắm, cởi bộ quần áo dính đầy máu trên người xuống.

Cởi bộ quần hơi từ trên người xuống hơi khó khăn, máu trên người tôi dính chặt vào quần áo nên phải tốn sức lắm mới gỡ nó ra được. Sau khi mở vòi hoa sen trong phòng tắm, tâm trạng của tôi cũng hạ xuống theo dòng nước. Tôi đưa mắt nhìn từng đường nét của mình ở trong tấm gương đang có làn sương mù.

Tôi cứ như vậy, ngẩn ngơ hơn mười phút, trong đầu xuất hiện những chuyện xảy ra vào ngày hôm nay.

Phương Nhất Trần bảo con trai của mình là ma trẻ con giết Tống Tâm, có lẽ anh ta sợ năng lực Âm Dương Sư của Tống Tâm. Mà tôi chẳng qua chỉ là nửa thùng nước, không có gì đáng sợ cả.

Những đạo sĩ trong nhà họ Nam Cung lại dừng lại ở ngã tư đường để bắt quỷ.

Nhưng sau lần đó có quá nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra cùng một thời gian. Khi Phương Nhất Trần bảo ma trẻ con giết Tống Tâm, đạo sĩ của nhà họ Liên đã bắt quỷ ở ngã tư đường, đến một con cũng không còn nữa.

Nơi đó chỉ còn lại một số hòa thượng biết niệm kinh, nhưng tay lại trói gà không chặt.

Vệ sĩ trong nhà họ Liên chỉ còn lại Lưu Vũ Năng.

Lúc này anh ta đã để thời gian hành hung tốt nhất cho Phương Nhất Trần và cũng khiến cho Liên Quân Thành mất đi tất cả vệ sĩ. Thậm chí Phương Nhất Trần còn biết máu của Thái Bạch Đại nhân có thể bảo vệ tôi và Liên Quân Thành không bị làm phiền trong giấc mơ. Vì vậy anh ta đã dùng Tam Lăng Đao để làm thịt Thái Bạch đại nhân.

Một kế hoạch kín đáo như vậy khiến người ta cảm thấy vô cùng tinh tế ăn khớp, khó có thể biết rõ được manh mối.

Có một số vấn đề thật sự càng nghĩ càng mệt, trong khoảng thời gian dài tôi không được nghỉ ngơi tốt cho lắm nên cơ thể đã đến điểm giới hạn của sự mệt mỏi rồi. Cơn buồn ngủ ập đến khiến tôi đứng thôi cũng có thể ngủ được.

Nhưng tôi biết mình không thể ngủ, một khi đã ngủ rồi thì sẽ phải gặp mặt cậu thiếu niên áo trắng đó trong giấc mơ.

Hơn nữa còn phải cưới con chó của người giấy đó ở trong thôn Huyền Đăng.

Mặc dù tôi không biết sự kiên trì này có thể kéo dài được bao lâu, con người không thể nào không ngủ được. Mỗi lần buồn ngủ tôi chỉ có thể tự nói với mình rằng, có thể kiên trì được giây nào hay giây đó.

Sau khi tắm xong, tôi thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Tôi cảm thấy cả người mình đều nhẹ nhàng khoan thái. Tôi lấy cái điều khiển ti vi rồi mở lên xem ti vi, trên ti vi đang đưa tin về vụ tai nạn xe đâm liên hoàn ba lần vào chiều ngày hôm nay.

Trên mặt đất ở hiện trường toàn là máu khiến người nhìn cũng choáng váng, tôi khó chịu lại tắt ti vi đi.

Tôi thật sự muốn nhốt mình ở trong rừng núi sâu thăm thẳm, cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, để cho mình không phải đối mặt với những chuyện đẫm mùi máu đó nữa. Tính cách của tôi vốn thích trốn tránh và rất hèn yếu nhút nhát.

Nếu như không phải Lăng Vũ Dương nhập vào trong mạng sống của tôi thì tôi vốn không thể nào giữ vững lòng mà đối mặt với những chuyện không thể nào ngờ được hết lần này đến lần khác.

“Cộc cộc cộc…” Dường như có người đang gõ cửa.

Tôi nằm trên giường, đứng lên một cách uể oải, cả người đều choáng váng giống như bất cứ lúc nào cũng như đang đi trên mây. Tôi thuận miệng kéo dài thanh âm mà nói: “Vào đi.”

“Tô Mộng, là tôi, tôi đến rồi.” Giọng nói đó là giọng nói chất phác mộc mạc của Lưu Vũ Năng.

Cơ thể tôi choàng bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy: “Lưu Vũ Năng, anh… anh không sao chứ… để tôi nhìn cổ của anh. Đúng rồi, Tống Tâm đâu? Cô ấy đâu rồi?”

Nhìn thấy Lưu Vũ Năng vẫn còn sống, trong lòng tôi vô cùng kích động nhưng vẫn có chút cảm kích biết ơn Ác Nguyệt.

“Tống Tâm cái gì, là cô bạn thân đó của cô sao? Tôi không nhìn thấy cô ấy… Khi tôi tỉnh lại thì đến tìm cô luôn. Tôi đến đây để hỏi cô.” Anh ta quỳ một gối xuống mặt đất bên cạnh tôi, cúi người xuống rồi khẽ nói hỏi vào tai tôi: “Tôi muốn hỏi cô, tại sao đầu vẫn còn trên cổ tôi?”

Tôi ngẩn người, Lưu Vũ Năng không biết Tống Tâm.

Trước khi Tống Tâm đã gọi anh ta đến, giúp anh ta đối phó với tên biến thái độc ác Phương Nhất Trần, vậy mà anh ta lại không quen biết Tống Tâm. Nhưng chuyện trong thời gian ngắn ngủi như vậy, nếu như muốn quen biết một người thì anh ta cũng không đồng ý.

Tôi không thể trả lời câu hỏi mà Lưu Vũ Năng hỏi tôi.

Tôi cũng không thể nói cho anh ta biết Ác Nguyệt đã dùng kiếp sau chết không yên lành của mình để đổi lại cho Lưu Vũ Năng chết đi sống lại như ngày hôm nay, tôi chỉ có thể hỏi anh ta với vẻ quan tâm: “Khi tỉnh lại anh còn chỗ nào khó chịu không? Anh… Cổ của anh chỉ bị thương một chút thôi.”

“Hừ, ông đây… Ông đây nhớ rõ đầu và cổ cả mình đã rời khỏi nhau.” Lưu Vũ Năng sờ lên cổ của mình, nghĩ vẫn còn hoảng sợ. Sau đó anh ta ngẩng đầ lên chỉ vào cái cổ trắng nõn của mình rồi nói với tôi: “Mẹ nó, cô xem này, Tô Mộng, cô xem thử đi. Có phải có một đường máu không đều nhau không? Đâu chính là vết cắt của Tam Lăng Đao. Bây giờ cổ của cô vẫn còn đây, cô đừng giấu diếm tôi nữa, có phải bây giờ tôi đã biến thành cương thi rồi không?”

Trời đất ơi!

“Trí nhớ của Lưu Đại năng còn lớn hơn cả tôi…”

Tôi nhíu mày nhìn tỉ mỉ cái cổ trắng nõn của Lưu Vũ Năng, quả thật chỗ giao nhau của đầu và cổ trước kia có một đường máu mờ nhạt.

Nhưng như vậy lại có thể thấy cách làm việc của Ác Nguyệt vẫn đáng tin cậy.

Phần đầu và cổ của anh ta chỉ là không được liền mạch cho lắm, nhưng cũng không hề chênh lệch chút nào. Nếu như đổi lại là tôi, cho dù đã chuẩn bị sẵn thâm niên làm nghề giải phẫu mổ xẻ nhất định thì thứ tôi xử lý cũng là một cái xác.

Chuyên ngành của chúng tôi không cần quá tỉ mỉ chính xác, nói thật tôi không thể bảo đảm một mình mình có thể xử lý đầu và cổ của anh ta hoàn mỹ như vậy. Tôi không thể khiến cho đầu và cổ của anh ta liên kết liền mạch, hơn nữa còn không hề có chênh lệch gì.

Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ Ác Nguyệt là người chưa được khai thác mới đúng..

Tôi không có cách nào để trả lời câu hỏi cao siêu như vậy của Lưu Vũ Năng, vì vậy tôi cố tình giả vờ làm dáng vẻ sốt sắng mà khuyên bảo anh ta: “Nếu như đã sống rồi thì anh so đo sống như thế nào làm gì mà phải trân trọng tính mạng của mình mới đúng. Anh có phải là cương thi hay không, anh có thể tự sờ lên mạch của mình, xem xem tim mình có đập hay không. Vấn đề này mà cũng phải đến làm phiền tôi.”

“Cũng đúng nhỉ… Sống là được rồi.” Lưu Đại năng sờ lên mạch của mình, sau đó xoa xoa phần não bộ trước rồi nở nụ cười thật thà.

Lại có một người khác đi từ bên ngoài vào, là một bóng dáng uyển chuyển cao gầy. Trên gương mặt của cô gái đó hơi ửng hồng, hốc mắt đã ươn ướt: “Anh vừa mới tỉnh lại đã chạy lung tung cái gì hả? Tôi… Tôi đi vào nhà vệ sinh một chút là đã không thấy anh nữa rồi, dọa tôi sợ quá.”

Khi Tống Tâm không tìm thấy Lưu Vũ Năng, dáng vẻ lo lắng sốt ruột của cô ấy giống như sắp khóc đến nơi và rất điềm đạm đáng yêu.

Tôi hiểu cô ấy lo lắng cho Lưu Vũ Năng, dù sao chuyện chết đi sống lại rất ít khi gặp trong thực tế. Có lẽ cô ấy cũng sợ bên trong xảy ra chuyện không may là Lưu Vũ Năng vẫn chưa sống ljai, cho nên trong lúc không tìm thấy bóng dáng của anh ta, cô ấy mới sốt ruột lo lắng như vậy.

“Cô chính là mỹ nữ Tống Tâm sao. Tôi… Tôi là Lưu Vũ Năng, người ta hay gọi tôi là Ngô Ngạn Tổ của thành phố Ngọc Lan… Mặc dù vóc dáng tôi giống Ngô Ngạn Tổ, nhưng cũng là người rất bình bị gần gũi. Nếu như tôi biết một người đẹp như cô chăm sóc cho mình thì tôi chắc chắn sẽ không chạy ra, rồi để cho cô lo lắng như vậy.” Cái người Lưu Vũ Năng này còn chưa rửa tay mà chạy vào trong phòng tôi, để lộ ra hàm răng trắng tinh.

Sau đó anh ta còn giơ một bàn tay khác còn đang dính đầy máu ra, muốn bắt tay với Tống Tâm.

Giọt nước mắt của Tống Tâm vừa mới rơi ra một giọt từ khóe mắt, nghe thấy câu nói Ngô Ngạn Tổ của thành phố Ngọc Lan thì hoàn toàn trợn tròn mắt. Cô ấy quan sát kỹ cái người Lưu Vũ Năng kỳ lạ này, một lúc sau mới bật cười “phì” một tiếng: “Tôi là Tống Tâm… Cái này… Sao tôi lại cảm thấy… Anh không giống Ngô Ngạn Tổ nhỉ?”

“Cô nói không giống thì chính là không giống. Từ hôm nay trở đi, cho dù anh nói tôi giống Ngô Ngạn Tổ thì tôi sẽ không thừa nhận điều đó.” Cái người Lưu Vũ Năng - Ngô Ngạn Tổ của thành phố Ngọc Lan tiếp tục ngớ nga ngớ ngẩn mà gãi đầu.

Tôi cũng ngẩn cả người, trước kia Lưu Vũ Năng không có nói như vậy với tôi.

Tại sao vừa nhìn thấy Tống Tâm, anh ta lại trở nên nói năng ngọt xớt như vậy?

Tống Tâm lại cảm thấy hơi xấu hổ lúng túng trước phản ứng của Lưu Vũ Năng, không biết nên trả lời thế nào mà chỉ thúc giục anh ta: “Anh vẫn chưa tắm rửa thay quần áo đâu. Trước kia anh bị thương nghiêm trọng như vậy, trước tiên phải xem thử… Trước tiên phải xem vết thương đó cò cần phải chữa trị hay không.”

Tốc độ chạy của Lưu Vũ Năng giống như con khỉ, động tác cô cùng uyển chuyển đầy sức sống, chẳng có chỗ nào giống như cần phải chữa trị cả.

Nếu như nhất định phải chữa trị, vậy cái đầu của anh ta mới cần phải chữa trị.

Nhìn thấy dáng vẻ sau khi gặp Tống Tâm của anh ta giống như bóng đèn bị chập điện, còn đâu là Ngô Ngạn Tổ của thành phố Ngọc Lan. Anh ta nói mình giống như Ngô Ngạn Tổ, vậy người hâm mộ Ngô Ngạn Tổ có nhận ra không?

Tống Tâm đưa Lưu Vũ Năng quay về phòng ngủ, sau đó đi đến bên cạnh rồi.

Nhân tiện cô ấy nghiên cứu cùng với tôi, cô ấy nhớ nội dung trong tờ giấy A4 đó. Hai phần ba nội dung được viết trên đó thứ nhất là các thủ thuật về vẽ bùa chú, thứ hai là các thần chú của đạo giáo để thúc đẩy dùng bùa chú, thứ ba là thuật Ky Quan Phong Thủy.

Những thứ khiến cho tôi đau đầu nhất chính là “thế nào là Sơn Xuyên Tụ Khí, Hà Mạch Tàng Phong, nguồn gốc động vật trong vũ trụ nguyên thủy…” Tôi không hề có nền tảng phong thủy về những thứ đồ chơi này. Nhìn thì thật sự là rơi vào trong sương mù, cộng thêm việc tờ giấy A4 rất nhỏ và có lẽ kiến thức về phương diện này rất tinh giản rút gọn.

Điều quan trọng chính là phải xem PDF mà ông cụ gửi cho tôi. Nếu như trong PDF này có những chuyện liên quan đến Ky Quan Tàng Huyệt, Phong Thủy Dị Thuật mà ông cụ âm thầm phái người trước kia, như vậy tôi có thể từ từ tìm cơ hội nghiên cứu sâu hơn và cũng sẽ không xin chỉ bảo ông cụ như vậy.

Tôi thiếu ngủ và chỉ đọc thuộc các thần chú của đạo giáo để thúc đẩy bùa chú. Còn chưa đợi tôi ngả lưng xuống hoàn toàn, trong đầu giống như máy móc đã rỉ sắt mà bắt đầu kêu ù ù, khiến trước mắt tôi đều hoa hết cả lên.

Sau đó, hàng chữ chi chít trên tờ giấy giống như con kiến, tôi không thể nào nhìn rõ chữ nào trong đó.

Tôi chỉ có thể lắc đầu, hạ thấp giọng nói với Tống Tâm: “Sau này đọc tiếp, tớ hơi đau đầu.”

Tống Tâm nhìn thấy tôi vô cùng uể oải, căn bản không thích hợp để tiếp cận kiến thức mới. Vì vậy cô ấy cũng không ép tôi mà yên lặng đi bên cạnh tôi.

Tôi tiến vào trong trạng thái mơ mơ màng màng, nhưng vẫn nhớ rõ chuyện của Nam Cung Trường Mặc. Tôi xoa xoa thái dương, hỏi Tống Tâm: “Trước kia tớ hỏi cậu về tuổi thọ của Nam Cung Trường Mặc, cậu giương ba ngón tay lên. Làm như vậy là ý gì?”

“Tô Mộng à, cậu bị ngớ ngẩn rồi sao? Bản thân cậu sắp chết đến nơi rồi mà còn nhớ đến sự sống chết của tên tiểu quỷ đó. Cậu thân với cậu ta lắm à?” Tống Tâm hỏi ngược lại tôi, nhưng thật ra cô ấy là người hiểu tôi nhất. Tôi và Nam Cung Trường Mặc quen biết nhau chưa được bao lâu, lần đầu tiên gặp mặt cũng là ở chỗ Tống Tâm.

Tôi nhíu mày, không nói lời nào.

Đối với tôi mà nói Nam Cung Trường Mặc rất quan trọng, vào giây phút này không còn bất kỳ lời nào để có thể diễn tả ra được.

Sau một hồi chán nản, Tống Tâm chỉ có thể mềm giọng nói chuyện với tôi: “Thôi được rồi, tớ nói cho cậu biết tuổi thọ của tên tiểu quỷ đó là được rồi, nếu không với tính cách của cậu thì chắc chắn cậu sẽ hận tớ. Tên tiểu quỷ đó còn có thể sống được ba tháng, ông nội nói chi bằng… Chi bằng để cho cậu ta đi. Đừng trọc đến quỷ thần, thứ thiếu trong Ngũ Tệ Tam Khiết chính là mạng, cậu ta đã được định trước là không sống qua mười tám tuổi rồi.”

Trước kia cô ấy đã từng nói Ngũ Tệ Tam Khuyết chẳng qua chỉ là một kẻ góa bụa cô đơn thiếu thốn, chẳng qua chỉ là tiền quyền và mệnh.

Một người chiếm lấy toàn bộ, ngoại trừ tạo ra nghiệt lớn ra, nếu không dường như không thể nào chiếm lấy hết được. Giống như người tu đạo, người bói toán đoán mệnh mà nói thì chiếm được Ngũ Tệ Tam Khuyết cũng là quá đủ rồi.

Sự tổn thất về số mệnh trong vận mệnh, sống không đến mười tám tuổi.

Tôi nghe thấy những lời nói này, trong lòng hơi chua xót. Chẳng trách cậu ta tình nguyện lấy tuổi thọ của mình để đổi lấy cơ hội triệu hồi Thủ Vệ U Đô, hóa ra có lẽ cậu ta cũng biết được vận mệnh của mình từ trước nên mới hờ hững với cái chết của mình như vậy.

Tôi hỏi Tống Tâm: “Có phải cho dù lần này cậu ta trốn khỏi vận mệnh tổn hại của ngũ tạng, nhưng đến khi mười tám tuổi, cậu ấy… cậu ấy vẫn sẽ đối mặt với sinh tử của mình sao?”

“Đương nhiên rồi, không thể chạy trốn khỏi vận mệnh của Ngũ Tệ Tam Khuyết được.” Tống Tình hạ thấp giọng, nhưng trong giọng nói của cô ấy vẫn hơi run rẩy. Dường như cô ấy cũng đang sợ hãi.

Tôi nói: “Vậy ông nội của cậu đâu? Ông nội của cậu cũng là người tu đạo, có lẽ… có lẽ cũng là mệnh Ngũ Tệ Tam Khuyết nhỉ?”

Cơ thể của cô ấy rõ ràng hơi run lên, sau đó cúi đầu xuống: “Thứ ông nội thiếu, người bình thường không thể nhìn thấy được… Có thể chính là những loại như tiền quyền. Cả đời ông nội thanh liêm trong sạch, chưa từng dính dáng gì đến hai thứ đó.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi mới hỏi: “Có cách để phá giải Ngũ Tệ Tam Khuyết không?”

“Cậu đang đùa tớo sa? Số mệnh của con người chính là mệnh trời, sao có thể trái với ý trời mà thay đổi số mệnh được…” Tống Tâm nói với vẻ không thể tin được.

Nhưng tôi lại lắc đầu: “Con người có thể trái với ý trời mà thay đổi vận mệnh.”

Vận mệnh của tôi đã bị Lăng Vũ Dương thay đổi, vì vậy tôi mới tránh được một kiếp vào lúc đó và bị ba mẹ nuôi ngứa mắt. Cũng không biết tại sao mà trong đầu tôi lại đột nhiên rất tỉnh táo, giống như tôi chưa từng mệt mỏi gì cả.

Tôi lật giở tờ giấy A4 và xem lại nội dung trên đó lần nữa, dưới sự thúc ép của một sức mạnh nào đó, nhưng thứ này đã thúc giục tôi ghi nhớ hết tất cả nội dung được ghi trên đó.

Vào buổi tối lúc đi ngủ, Tống Tâm đã buồn ngủ không thể chịu được nữa nhưng cô ấy không ngủ cùng với tôi ở trong phòng.

Tôi nhốt cô ấy ở trong cửa phòng ngủ, còn mình thì ngồi ngẩn ra ở trên giường. Trong đầu tôi đều xuất hiện những chuyện đã xảy ra cùng với Lăng Vũ Dương ở trong phòng này.

Trái tim tôi hơi run rẩy, đưa tay ra sờ.

Lúc này tôi mới nhớ ra bây giờ thứ đang đập trong lồng ngực tôi là trái tim của Lăng Vũ Dương, nhưng tôi lại cảm thấy hơi ấm áp.

Anh luôn ở bên cạnh tôi, Lăng Vũ Dương… Luôn ở bên cạnh tôi.

“Sao lại muốn ở cùng phòng với tôi? Cục cưng à, tôi không ngờ rằng cô lại nhung nhớ tôi như vậy.” Đột nhiên có một giọng nói lẳng lơ vang lên phá ta sự yên tĩnh trong căn phòng.