Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 216: Ngón tay xinh đẹp



Lúc này, tôi mới có phát hiện đáng buồn là ngay cả chỗ ngủ cũng không có.

Một người trong trạng thái không ngủ đủ kéo dài, khó tránh tính khí trở nên nóng nảy, nhất là khi gặp loại người như Ác Nguyệt, ngay cả một chút nhẫn nại tôi cũng không có.

Tôi ôm gối bước ra khỏi phòng ngủ.

Tôi cảm thấy mình giống như một quả bom hẹn giờ, chỉ cần có một đóm lửa nhỏ là tôi sẽ tan vỡ và phát nổ.

“Quay lại!” Giọng mê hoặc của Ác Nguyệt phía sau lưng tôi, nghe có vẻ có chút phẫn nộ. Anh ta lớn tiếng gọi tôi quay lại, hơn nữa cũng rất kiêu ngạo: “Tô Mộng, tôi gọi cô quay lại cô có nghe không. Tôi sẽ không động vào cô, cô ở lại phòng này cũng không được sao?”

Anh ta có động vào tôi không, với chuyện tôi ở lại phòng này thì có gì liên quan nhau?

Cả người tôi ngớ ra, không để ý Ác Nguyệt, vẫn chậm rãi đi khỏi phòng. Đột nhiên tôi bị ôm từ phía sau, vòng tay ôm lấy tôi lạnh như băng.

Ngay lúc đó, tôi giật mình run cả người, trạng thái tiêu cực ngu ngơ cũng dần biến mất.

Tôi bất đắc dĩ nói: “Ác Nguyệt, anh… Anh ở nhà họ Liên rốt cuộc là có mục đích gì? Nếu như muốn giết tôi, anh mau chóng ra tay đi, cho dứt khoát vào. Dù sao tôi cũng không đánh lại anh, nhưng tôi xin anh đừng có làm mấy chuyện như vầy, tôi rất mệt.”

Tiềm thức của tôi rối loạn, có những mảng ký ức đứt đoạn ở giữa.

Tôi không nhớ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy Ác Nguyệt bế tôi lên và ôm tôi vào lòng. Anh ta ngồi trên ghế sofa trong phòng, cái ôm lạnh giá vây quanh người tôi: “Đừng giãy giụa, cô chỉ muốn nghỉ ngơi thôi. Tôi có cách, có thể khiến cô yên tâm mà ngủ.”

Đầu ngón tay của anh ta đặt trên trán tôi, sau đó lấy ra một chiếc gương nhỏ và lắc nó trước mặt tôi.

Tôi nhìn thấy mình trong gương, trên trán giống như có vết bầm, có hơi đỏ như dấu vết của chu sa điểm lên đó, chiếc đinh kim cương trên dái tai vẫn còn đó. Tôi không biết chấm đỏ trên trán là gì nên hỏi anh ta: “Anh điểm gì vậy?”

“Máu của Thái Bạch, con người các cô không cách nào làm máu đông trở thành chất lỏng, không có nghĩa là tôi không thể.” Ác Nguyệt nói như thôi miên bên tai tôi, giọng giống như đồ uống nhẹ, vô cùng quyến rũ: “Chỉ cần cô ngủ ngon thì ở trong phòng này, tôi sẽ để Liên Quân Thành cũng có cơ hội ngủ. Cô yên tâm, dáng người không ngực không mông như cô, tôi không thèm động vào đâu.”

“Nhưng đây là anh nói, nếu anh động vào tôi thì sẽ chặt tay!” Cuối cùng tôi cũng ngẩng đầu nhìn Ác Nguyệt.

Tôi quá hiểu tính cách của Ác Nguyệt. Anh ta là tên có thù tất báo. Lăng Vũ Dương vì tôi mà chặt ngón tay anh ta, tên thù dai này chắc chắn sẽ nhớ cả đời, tôi chỉ cần nhắc chuyện đại loại vậy thì có thể chọc tức anh ta.

Quả nhiên anh ta thẹn quá hoá giận, cả khuôn mặt quyến rũ không gò bó cũng tái méc vì tức giận: “Cô còn dám nhắc chuyện chặt tay, tên mặt dày Lăng Vũ Dương dám chặt ngón tay xinh đẹp của tôi. Nếu tôi gặp lại anh ta, tôi sẽ đánh anh ta tan thành tro bụi, cũng không thể trút giận nổi.”

“Anh được rồi đó. Nếu không phải anh ấy cứu anh, người nên tan thành tro bụi chính là anh đó.” Tôi phát hiện Ác Nguyệt chính là tên miệng mồm nhanh nhảu, tôi bị anh ta ôm trong lòng, trừ cảm nhận cái ôm lạnh giá của anh ta, thì không phát hiện tên này có động tay động chân gì không.

Chắc giống như anh ta nói, loại phụ nữ không ngực không mông như tôi, anh ta sẽ không thấy hứng thú.

Ác Nguyệt khẽ nheo mắt, như đang quan sát tôi, cả người giống như tạc tượng đứng yên không nói lời nào. Theo tôi thấy, Ác Nguyệt chắc đang tự ngẩm chuyện mình làm sai, nếu không phải Lâm Vũ Dương luôn vô tư cứu anh ta, cái tên Ác Nguyệt đáng ghét này chắc đã chết từ lâu rồi.

Tôi giãy giụa trong lòng anh ta một lúc rồi nói: “Đưa tôi về giường ngủ, người như xác chết như anh quá lạnh, bệnh viêm khớp dạng thấp của tôi sẽ tái phát. Tới lúc đó nửa đời sau sẽ bị liệt nửa người, anh sẽ đổ phân đổ nước tiểu và chăm sóc tôi à.”

Vẻ mặt duyên dáng và nho nhã của Ác Nguyệt từ màu xanh chuyển sang màu tím, khoé miệng giật giật điên cuồng. Anh ta đơ ra một hồi thì mới hung hăng ném tôi trở lại giường: “Cô chê người tôi lạnh ư? Sao cô không chê người của cái tên Lang Vũ Dương kia lạnh?”

“Người của anh ấy không lạnh, anh thì lạnh.” Tôi bị ngã xuống chiếc giường êm ái, cả người đều thoải mái, chọc cái tên lạnh thấu xương Ác Nguyệt kia tức chết, tôi vẫn không quên thêm mắm thêm muối và nói: “Anh tính ánh lửa không đủ lạnh, muốn duy trì trạng thái tắm nắng để cơ thể sẽ không lạnh. Anh biết không? Nếu không, cho dù anh có cơ thể sống này, người ta cũng sẽ coi anh là cương thi thôi.”

Bản thân Ác Nguyệt là tên ngoài miệng thì không tha cho ai, gặp phải tôi mồm miệng còn chanh chua hơn anh ta, anh ta bắt đầu tức tới thở hổn hển: “Nếu không phải… Nếu không phải cô thắng cược, tôi không thèm lo cô sống chết ra sao. Cô… cô lại ăn nói với tôi vậy à.”

“Anh biết tôi thắng cược đó hả?” Tôi mỉm cười, phát hiện tên Ác Nguyệt này thật sự cũng có chút đáng yêu. Bị cơn buồn ngủ thúc đẩy, giống như người say, thần kinh rối loạn, tôi mới dám nằm nghiêng ở trên giường: “Anh nói thử xem… anh muốn ba sợi tóc của tôi làm gì… hửm?”

“Cô muốn biết à. Được thôi, tôi gắng gượng nói cô nghe vậy. Người xưa có mây, kết tóc làm vợ chồng, tóc của cô trên gối kết vào tóc của tôi, cô vui không? Bảo bối?” Dáng vẻ Ác Nguyệt háo hức sung sướng khi kế gian thành công.

Tôi chau mày, lúc đó tôi đưa tóc cho anh ta, sao lại quên mất câu danh ngôn thời xưa này.

Kết tóc vợ chồng?

Ý là kết tóc se tơ, chính là vợ chồng tôn trọng nhau, đầu gối má kề.

Theo nhân duyên, tóc cũng là tín vật vô cùng quan trọng.

Tôi thấy ớn lạnh, hình như hối hận lúc đầu đưa tóc cho anh ta, nhưng suy nghĩ một hồi thì tôi lập tức trở nên bình tĩnh: “Anh từng nói, chỉ cần tôi thắng cược, anh sẽ không làm chuyện không có lợi cho tôi.”

“Tôi nuốt lời, không được sao?” Ác Nguyệt chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.

Tôi lui về sau và cười mỉa, tay bắt lấy dao găm trên bàn: “Ác Nguyệt, anh có bản lĩnh thì ở lại nhà họ Liên đừng đi. Chỉ cần anh dám làm gì, tôi cũng có cách khiến anh không cách nào tiếp tục sinh tồn trong cơ thể này, anh có tin không.”

Trong nháy mắt, tâm trạng tôi hình như là tuyệt vọng.

Tôi không hy vọng lập hợp đồng hôn nhân đen tối với bất kỳ ai ngoài Lăng Vũ Dương, chuyện này còn khó chịu hơn cả việc giết tôi nữa.

“Đúng là không thể nói đùa được mà. Kêu tôi và cái đồ không ngực không mông như cô kết tóc, cũng không xem thử tôi có bằng lòng không đã. Nếu cô muốn biết tóc của mình có tác dụng gì, vậy thì cho cô xem thử…” Khoé miệng của Ác Nguyệt giương lên nụ cười xảo quyệt, hình như có thứ gì đáng sợ muốn cho tôi xem.

Tôi vừa nghe thì bỏ cây dao găm xuống, nằm lại giường, trong lòng không hề lo lắng.

Thì ra tên này thật sự phô trương thanh thế, tôi khép mắt hờ và nói: “Muốn tiến hành thì mau đi, tôi buồn ngủ, muốn ngủ rồi.”

Nói xong, tôi thật sự đã để ý thức của mình đi vào giấc ngủ, trạng thái đã chuyển sang nửa tỉnh nửa mơ. Tôi nheo mắt, chỉ nhìn qua loa, tầm nhìn mơ hồ, hình như anh ta đã xé toạc cúc áo sơ mi, lộ ra đường nét cơ ngực hoàn mỹ.

Ánh sáng dịu nhẹ trong phòng chiếu sáng, dáng vẻ cường tráng tới mức kiều diễm, khiến người ta muốn đưa tay ra chạm vào.

Cúc áo tròn rơi xuống đất phát ra tiếng động giòn tan. Tay của anh ta lại nhẹ nhàng mở toang da thịt trước lồng ngực. Cho tôi xem thứ màu đỏ trong lồng ngực của anh ta, tim anh ta đang đập theo nhịp.

Trái tim liên tiếp lại không phải động mạch chủ gì, mà là 6 sợi tóc đen.

Trong đó có ba sợi tóc có vẻ rất dài, nhìn thì biết là tóc của tôi.

Tóc của tôi nối liền vị trí động mạch chủ của tim, đầu kia thì nối với mạch máu khác, khiến người ta nhìn cũng có thể hiểu rõ.

Ồ!

Là tóc của 6 người thân quan trọng nhất đã khuất, thay thế các mạch máu và động mạch xung quanh tim, duy trì toàn bộ mạng sống của anh ta. Nếu thiếu đi vài sợi tóc này, rất có thể Ác Nguyệt sẽ không thể tiếp tục tồn tại.

Giống như cũng không phải chuyện gì rất nghiêm trọng…

Tôi chỉ hơi nhìn thoáng qua, cảm thấy chuyện mình lo lắng nhất đã giải quyết. Mí mắt hoàn toàn sụp xuống trong một thời gian ngắn, sợi dây thắt chặt trong tim tôi cũng được nới lỏng.

Trong lòng nghĩ Ác Nguyệt trở thành con người, cũng khá khó, tôi thật sự không cần phải ngăn cản anh ta trải nghiệm cảm giác làm con người. Dù gì anh ta vì có được cơ thể của Lăng Vũ Dương thì chắc chắn tính toán mọi cách mới chờ được cơ hội này.

Sau đó, không tiếc mọi giá mà lấy sợi tóc của tôi để duy trì mạng sống.

Cuối cùng, vì cá cược thất bại, còn phải vất vả mở khoang ngực, chứng minh cho tôi thấy chức năng của 3 sợi tóc đó…

“Người phụ nữ như cô, em gái à… Tôi vất vả mở khoang ngực, cô vừa nhìn thì đã ngủ mất, tỉnh dậy xem đi! Cô tưởng tôi mở khoang ngực rồi đóng lại sẽ dễ dàng sao?” Cũng không biết nằm mơ có chuyện gì nữa, bên tai cứ nghe giọng nói kiêu ngạo.

Ngủ tới chiều hôm sau mới tỉnh lại, đầu giường có một chai thủy tinh.

Có thứ chất lỏng trong chai thuỷ tinh đó, màu đỏ và có vẻ hơi bếch, giống như máu của người. Nhưng máu của người có tiểu cầu, thời gian lâu thì sẽ ngưng tụ.

Máu trong bình này hình như đều chưa có dấu hiệu ngưng tụ.

Tôi siết chặt chai thuỷ tinh này trong lòng bàn tay, đây là máu của Thái Bạch đại nhân, trong lòng nhớ tới cái chết của Thái Bạch đại nhân. Chính đối phương căm hận lại muốn Phương Nhất Trần cũng chết, ngay cả người tôi hận cũng không có.

Máu trong bình chắc là thứ mà Ác Nguyệt rút ra từ xác của Thái Bạch đại nhân mới làm thành thể lỏng như vầy.

Anh ta đang giúp chúng tôi sao?

Ác Nguyệt trước nay đều đối đầu với tôi và Lăng Vũ Dương. Bây giờ lại giở trò gì nữa đây?

Tôi xoa xoa huyệt thái dương, hơi chóng mặt bắt lấy chai thuỷ tinh rồi đưa qua cho Liên Quân Thành. Tôi nghĩ thời gian Liên Quân Thành ngủ không nhiều như tôi, chắc cần máu trong bình này hơn tôi.

Chắc là vấp một lần nên không lên một chút, trên đường đi đều có bảo vệ khắp nơi.

Ngay cả các góc cầu thang, cũng phân bố những người đàn ông to lớn mặc vest đen và đeo kính râm. Tôi vốn không được tỉnh táo mấy. Nhìn đám bảo vệ được bố trí khắp nơi coi như cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Tới trước cửa phòng của Liên Quân Thành, tôi ngửi thấy mùi khói nồng nặc bay khắp phòng anh ấy.

Cửa không đóng, hai người đàn ông bên trong đang hút thuốc và trò chuyện.

Tôi tưởng mình bị hoa mắt, là Ác Nguyệt nghiêng đôi chân nho nhã, người cao to ngả dựa vào ghế sofa trong phòng ngủ của Liên Quân Thành, anh ta cười hài lòng: “Liên Quân Thành, ghế sofa của nhà anh đúng là thoải mái. Con người các anh đúng là biết hưởng thụ.”