Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 217: Nhận xác



Liên Quân Thành hình như đang nói gì đó, nhưng giọng khá nhỏ nên tôi không nghe rõ.

Tôi vừa muốn dỏng tai lên nghe ngóng, nụ cười trên mặt của Ác Nguyệt trở nên thâm sâu.

Cũng không biết nụ cười này có ý nghĩa gì, dù sao cũng là nhắc nhở Liên Quân Thành đang nói chuyện. Liên Quân Thành nhìn rồi cười, lập tức quay đầu qua phát hiện thấy tôi. Quầng thâm trên mặt đã mờ đi nhiều, râu ria xồm xoàm trên cằm cũng đã được cạo sạch.

Rõ ràng anh ấy đã nghỉ ngơi đủ, cũng biết chăm sóc bản thân lại.

Thấy Ác Nguyệt đưa máu của Thái Bạch đại nhân cho tôi, cũng đưa cho Liên Quân Thành, tôi cũng tự mình đa tình mà đem qua đây.

Nghĩ tới chuyện Liên Quân Thành biết linh hồn trong cơ thể của em trai mình không phải là linh hồn ban đầu, còn trò chuyện vui vẻ với Ác Nguyệt trong phòng của mình, tôi cũng say rồi.

Trong lòng có cảm giác bị lừa dối, tôi tiện tay giấu cái chai vào túi và không để Liên Quân Thành biết. Tôi đúng là một tên ngốc, tưởng Liên Quân Thành tới bây giờ vẫn chưa ngủ, đặc biệt đem máu của Thái Bạch đại nhân sang cho anh ấy.

Ác Nguyệt đứng dậy đi ra khỏi phòng, lúc ra cửa còn mỉm cười thần bí với tôi.

Lúc đầu óc tôi mơ hồ không hiểu gì, Liên Quân Thành hắng giọng trong phòng và nói: “Cô gái nhỏ, vào đi, anh có vài lời muốn nói với em.”

Tôi đành quay đầu đi vào, ngồi vào chỗ Ác Nguyệt đã ngồi lúc nãy.

Anh ấy bỏ tàn thuốc vào gạt tàn rồi dập tắt, sau vài lần ho khan, anh ấy nói: “Xin lỗi, anh biết em không thích mùi khói thuốc nhưng không ngờ em lại tỉnh dậy nhanh như vậy.”

“Anh… anh không phải cũng tỉnh nhanh sao?” Tôi cúi đầu lẩm bẩm.

Anh ấy hình như không để ý, giọng nói như ra lệnh: “Đưa bàn tay cho anh xem.”

“Không đâu.” Tôi kiên cường nói.

Tên xấu xa siêu cấp vô địch anh ấy bắt lấy cổ tay tôi, đưa tới trước mặt, anh ấy chau mày nhìn một lúc rồi trách mắng tôi: “Sau này bàn tay của em sẽ cầm dao phẫu thuật, em có ngốc không vậy? Lại đi nắm đằng lưỡi của Tam Lăng Đao. Nếu không phải… nếu không phải người đàn ông kia, đôi tay này của em đã bị phế rồi.”

Ơ.

Anh ấy gọi người đàn ông Ác Nguyệt kia, còn không biết thân phận của anh ta hay tên của anh ta sao?

Tôi nói: “Là dao giải phẫu, dao phẫu thuật cho con người dùng, em… những gì học được là chuyên đi đánh nhau với người chết.”

“Còn lắm lời. Tối qua, em ở trong phòng ngủ không bị anh ta động tay động chân gì chứ?” Liên Quân Thành lại dùng ánh mắt cưng chiều nhìn tôi, còn dùng tay xoa xoa tóc tôi. . Truyện Quân Sự

Tôi bị những lời của Liên Quân Thành doạ cho toát mồ hôi lạnh, rút tay về, giọng lạnh lùng nói với anh ấy: “Anh ta? Anh ta chê em không ngực không mông, sẽ không chạm vào em.”

Lúc này Liên Quân Thành vẫn duy trì sự lạnh lùng khi nói chuyện, khoé miệng giương lên lộ ra nụ cười: “Cô gái nhỏ, em chẳng qua là chưa dậy thì thôi…”

Tôi…

Tôi chẳng qua chưa dậy thì thôi…

Còn chưa dậy thì!

Mấy chữ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, cảm giác có vô số vạch đen phía sau đầu. Nắm chặt cái chai trong tay, tôi hận không thể lập tức rời khỏi nơi này.

Nhưng nghĩ tới chuyện Phương Nhất Trần bên cạnh anh ấy còn chưa hỏi thăm thì tôi cũng đành nhẫn nhịn.

Từ khi Liên Quân Thành biết thân phận lúc trước của tôi, cả người cũng thay đổi, khiến người khác thật sự không chịu nổi. Tôi giả bộ nghe không hiểu nên không trả lời.

“Hôm qua em nói với anh, em nhớ ra chuyện trước năm 7 tuổi.” Liên Quân Thành hơi cúi đầu, ánh mắt hình như có chút gợn sóng lấp lánh.

Anh ấy vẫn ngồi nho nhã như thế, ngón trỏ và ngón giữa gõ nhẹ vào tay vịn của ghế sofa.

“Em…” Tôi hơi cà lăm một chút rồi nói ra sự thật: “Em chỉ nhớ, anh lấy một quả táo làm phần thưởng, kêu em đứng dậy nếu bị ngã. Những chuyện khác… có lẽ… có lẽ sẽ cần thời gian.”

Vì đoạn ký ức này thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, cũng không phải lời thề non hẹn biển gì. Tôi tin đứa bé 6 7 tuổi thì cũng không nói ra lời thề khắc cốt ghi tâm gì đâu.

Thật ra ký ức trước năm 7 tuổi có thể không nhớ ra, theo tôi thấy, chắc cũng không ảnh hưởng tới ấn tượng tôi dành cho Liên Quân Thành.

Nụ cười trên mặt anh ấy bỗng dưng thu lại, anh ấy khôi phục dáng vẻ lạnh lùng bình thường: “Anh sẽ mời bác sĩ chuyên khoa não khám cho em, hồi phục trí nhớ chỉ là vấn đề thời gian. Tô Mộng, anh thật sự tò mò, làm sao em biết Phương Nhất Trầnra tay với anh?”

“Là Tống Tâm đoán ra, cậu ấy… thừa kế bản lĩnh đoán số mệnh của ông cụ, có thể tính được hoạ phúc của chủ nhân ngôi nhà này.” Tôi tuỳ tiện trả lời Liên Quân Thành, không hề nhắc đến chuyện của quỷ liên tử.

Thao túng thứ tà vật như quỷ liên tử, dù gì cũng không phải sự tồn tại chính thống. Hơn nữa còn dễ bị người khác coi là tà thuật, cho nên tốt nhất vẫn không nói ra thì hơn.

Vốn dĩ muốn tới chỗ Liên Quân Thành là có chuyện muốn hỏi anh ấy, bây giờ đổi lại anh ấy thẩm vấn tôi rồi.

Tâm trạng của anh ấy vẫn lạnh lùng, ánh mắt khẽ động, trở nên rất uy nghiêm: “Cho dù em có biết trước, cũng không cần phải dũng cảm quên mình mà cứu anh. Cô gái nhỏ, em nói em hoàn toàn không nhớ chuyện của quá khứ, anh không tin đâu.”

“Thích hay không thì tùy anh.” Tôi hơi lạnh lùng nhìn sang Liên Quân Thành, anh ấy thật sự là suy nghĩ nhiều quá rồi.

Cứu anh ấy, chỉ vì anh ấy là người thân của Lăng Vũ Dương.

Còn lúc đó tôi cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ tại sao phải cứu anh ấy, càng khó khi suy nghĩ hậu quả cứu anh ấy là như thế nào, mọi chuyện đều là phản xạ có điều kiện thôi.

Rất nhiều người dám làm việc nghĩa, chắc cũng là loại phản ứng này.

Có thời gian suy nghĩ việc lợi và hại khi cứu người, bình thường chưa kịp cứu thì người ta đã dứt khoát rồi.

Liên Quân Thành rõ ràng không vui với giọng nói của tôi, anh ấy dùng giọng lạnh lùng quở trách tôi: “Sao lại nói với anh như vậy chứ cô gái nhỏ?”

Tôi hơi bất lực, đành dùng tuyệt chiêu ánh mắt chân thành nhìn Liên Quân Thành. Sau đó nói ra từng chữ: “Anh cả, anh là anh trai của Quân Dương, chính là anh trai của em. Em coi anh là người thân mà đối đãi. Em tới nơi này… thật ra… thật ra là muốn hiểu chuyện của Phương Nhất Tả. Em tin mọi chuyện Phương Nhất Trần làm chắc là có người đứng phía sau chỉ huy và lên kế hoạch.”

“Người thân?” Anh ấy lặp lại lời tôi nói. Sau đó xụ mặt ngồi im lặng trên ghế sofa một lúc rồi lên tiếng: “Sao em lại đột nhiên muốn điều tra chuyện này?”

Tôi khựng lại, rồi thấp giọng nói: “Em chỉ cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ, nghĩ mấy chuyện Phương Nhất Trần làm chắc là có người đứng sau giật dây. Hơn nữa, anh cả, em chỉ có vài vấn đề đơn giản muốn hỏi anh thôi.”

Chuyện này có thể có liên quan tới nhà họ Liên. Mà ba mẹ của tôi mất tích lại càng có liên quan mật thiết tới nhà họ Giản.

Tôi cảm thấy, nhà họ Giản cơ bản không đơn giản như vẻ ngoài.

“Hỏi đi.” Liên Quân Thành rút ra một điếu từ trong hộp thuốc nhưng không châm thuốc ngay, chỉ kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay.

Tôi liếc mắt thấy tên bảo vệ đeo kính râm và vẻ mặt vô cùng lạnh lùng đứng trước cửa. Bây giờ bên cạnh Liên Quân Thành đều là bảo vệ, tình hình của hôm qua thì hoàn toàn khác.

Tôi mới hỏi ra chuyện tôi muốn hỏi Liên Quân Thành: “Hôm qua ở biệt thự, bình thường đám bảo vệ sự an toàn cho nhà họ Liên đâu ạ? Sao lúc Phương Nhất Trần đối phó anh thì chỉ có Lưu Vũ Năng xông ra… cứu chúng ta?”

“Người bị Phương Nhất Trần điều tới công ty. Anh ta gạt họ nói là hôm nay anh sẽ tới công ty.” Lúc Liên Quân Thành trả lời thì cúi đầu nhìn vào hai ngón cái, hai ngón cái đang xoay vòng, đột nhiên dáng vẻ anh ấy thấp thỏm không yên.

Nhưng có thể nhìn ra được.

Liên Quân Thành chắc là rất bận tân về lần sơ xuất này, nếu không bên ngoài sẽ không có nhiều bảo vệ như thế.

Không ngờ Phương Nhất Trần lên kế hoạch mưu sát Liên Quân Thành, điều hết các bảo vệ trong biệt thự, lại dùng thủ đoạn đê hèn như thế. Những bảo vệ khác cũng đều tin mà đi tới công ty.

Có lẽ, sự thật không phức tạp như trong tưởng tượng.

Tôi suy nghĩ rồi lại hỏi: “Anh biết chuyện của Phương Nhất Trần và chị… Giản Tâm… Anh còn cử người truy sát anh ta, sao lại dùng anh ta, còn để anh ta ở bên cạnh mình.”

“Cử người truy sát anh ta là anh, ai kêu anh ta không yên phận, nhưng…” Liên Quân Thành hơi nhíu mày, hình như đang suy nghĩ chuyện gì. Vài phút sau, anh ấy không giải thích cụ thể, chỉ nhẹ nhàng nói: “Khoảng thời gian trước, anh ta từng cứu anh. Hơn nữa, nói muốn ở lại bên anh để lấy công chuộc tội.”

Thì ra là vậy, Phương Nhất Trần cứu Liên Quân Thành rồi mới được trọng dụng lại.

Nỗi băn khoăn trong lòng tôi đã có đáp án, hơn nữa hình như cũng không giống những gì tôi nghĩ. Nghe Liên Quân Thành nói vậy, chuyện này cũng do một mình Phương Nhất Trần hành động, tạm thời không nói rõ có liên quan tới nhà họ Giản hay không.

Tôi cảm giác không cần phải ở lại căn phòng này nữa nên đứng dậy chào anh ấy.

Liên Quân Thành đột nhiên đứng dậy chặn trước mặt tôi: “Tô Mộng, em vì cảm thấy chuyện này có liên quan tới nhà họ Giản nên mới muốn điều tra sao?”

“Đương nhiên rồi!” Tôi dừng bước, rất kiên định mà trả lời.

Lý do tại sao tôi muốn điều tra vụ. Phương Nhất Trần mưu sát Liên Quân Thành, có liên quan đến nhà họ Giản hay không, hay vì nhà họ Giản và sự mất tích của gia đình tôi có mối liên hệ chặt chẽ với nhau. Vì vậy, tôi muốn tiếp tục điều tra, nói không chừng tôi có thể tìm hiểu cội nguồn, tìm được họ.

“Chuyện này chắc có liên quan tới nhà họ Giản. Sau khi anh rời khỏi nhà họ Giản, đột nhiên gặp phải tập kích. Phương Nhất Trần cũng xuất hiện quanh nhà họ Giản. Còn là cha của Giản Dương giới thiệu Phương Nhất Trần ở lại bên cạnh anh.” Liên Quân Thành chậm rãi nói.

Người tôi đứng yên tại chỗ, tuy biểu cảm trên mặt không thay đổi nhưng cảm xúc dâng trào trong lòng.

Giống như có sóng lớn luôn vỗ vào linh hồn vậy.

Nhà họ Giản có tham gia vào toàn bộ quá trình của Phương Nhất Trần từ tiếp cận đến mưu sát Liên Quân Thành sao?

Họ chỉ vì báo thù cho Giản Tâm ư?

Chuyện có lẽ không đơn giản như vậy.

Lúc đầu nhà họ Giản còn làm việc cho Ác Nguyệt, xém chút hại chết Lăng Vũ Dương.

Vậy mục đích thật sự khi họ làm mấy chuyện này là gì?

Bây giờ tôi nhanh chóng về tìm Ác Nguyệt, chất vấn anh ta có thể sẽ tìm ra được âm mưu phía sau chuyện này hay không?

Trong đầu hiện đang rối tung, giống như bị hồ dán dính lại, trên mặt hiện có nhiều câu hỏi, xém chút là bản thân ngất ngay tại đây.

Đầu ngón tay xinh đẹp của Liên Quân Thành quơ nhẹ trước mặt tôi và hỏi: “Cô gái nhỏ, đứng ngây ra đó làm gì? Có phải nghĩ tới điểm nghi ngờ gì không?”

“Không…” Tôi vô thức trả lời rồi hỏi lại: “Vậy… Phương Nhất Trần chết rồi, cảnh sát có tiếp tục điều tra chuyện này không? Sẽ vì cái chết của anh ta mà kết án sao?”

Cái chết của nghi phạm có thể dễ dàng dẫn đến kết thúc của toàn bộ vụ án.

Súng bắn vào đầu của Phương Nhất Trần cũng rất lạ.

“Có. Đương nhiên có. Họ lục soát ngôi nhà cho thuê tạm thời của Phương Nhất Trần. Xác chết của Giản Tâm ở… tìm thấy ở căn phòng Phương Nhất Trần thuê. Nhưng sau khi nhà họ Giản tới đồn cảnh sát, nhìn thấy xác chết thì… thì từ chối nhận xác. Hơn nữa… giống như chịu sự kinh ngạc lớn nên bỏ chạy ra ngoài.” Liên Quân Thành liếc nhìn đồng hồ treo tường rồi mới thờ ơ đáp lại.

“Không chịu nhận xác? Là chột dạ sao? Hay là xác chết đã lừa gạt khiến họ bị doạ một phen?” Trái tim tôi bị treo lơ lừng sau vài câu nói của Liên Quân Thành, tôi lập tức thấy lo cho xương cốt của Giản Tâm: “Vậy xác của chị Giản Tâm phải làm sao? Nếu không ai nhận thì họ sẽ xử lý xác của chị ấy ra sao…”

Liên Quân Thành lắc đầu: “Anh không biết tại sao nhà họ Giản không chịu nhận xác của Giản Tâm. Anh chỉ biết, đồn cảnh sát yêu cầu người nhà đi nhận trước ngày mai, nếu không thì đem đi hoả táng. Nếu em bằng lòng thì anh có thể đưa em đi xem thử, tiện thể nhận xác của cô ta về.”

“Đương nhiên em đồng ý rồi.” Tôi trả lời chắc như đinh đóng cột.

Không ngờ nhà họ Giản lại từ bỏ xác của Giản Tâm, thậm chí còn giao cô ta cho Phương Nhất Trần. Nhưng Liên Quân Thành tàn nhẫn ly hôn với Giản Tâm, vào lúc này lại bằng lòng nhận xác của cô ta.

Anh ấy nhún vai, khoác lên người tôi một chiếc áo khoác trắng: “Bên ngoài không ấm như trong nhà, mặc thêm quần áo rồi đi.”

Nói thật, ở trong nhà một thời gian dài thì lại quên mất bên ngoài đã rất lạnh.

Những hạt tuyết nhỏ trong mùa đông từ trên trời rơi xuống, rơi xuống người như những mảnh giấy trắng.

Gió lạnh thấu xương thổi qua như dao cắt, cả người lạnh run cầm cập. Khi tôi vào trong xe của Liên Thần Quân, hệ thống sưởi được bật lên thì tôi mới cảm thấy đỡ hơn, bên ngoài có rất ít người và xe cộ qua lại.

Có vẻ như ngã tư nơi mà việc gọi hồn được thực hiện trước đây không cho người đi, cũng không biết liệu Nam Cung Trường Mặc và nhóm đạo sĩ từ nhà Nam Cung cuối cùng đã tìm được linh hồn đến từ U Đô hay chưa.

Liên Quân Thành đi vòng đồn cảnh sát, lúc tiến vào nhà xác, Một cơn lạnh u ám lao về phía anh ấy.

Nhà xác thật sự quả thật không hề giống trên TV.

Bên trong rất nhỏ, hơn nữa chỉ có một chiếc giường, Trên giường không trải vải trắng gì cả, chỉ là chiếc giường bằng thép không gỉ, trên đó có xác người phụ nữ không mặc quần áo.

Tóc của xác người phụ nữ bện lại với nhau từ đầu giường thẳng tới xuống dưới đất.

Bụng dưới của cô ấy hơi nhô lên, lại bị người ta dùng dao rạch một vết rất dài, vết rạch bây giờ đã được khâu lại. Nhưng kỹ thuật khâu còn tệ hơn so với thực tập chuyên ngành pháp y chúng tôi, khâu thô ráp bằng những mũi khâu thông thường, khiến nó trông giống như một con búp bê ma.

Phôi thai trong bụng xác chết lẽ ra phải được lấy ra ngoài, chỉ vì ban đầu bụng đã căng ra.

Vì vậy, sau khi lấy phôi thai ra, thì sẽ không giống người ta tưởng tượng mà xẹp hẳn hoàn toàn. Tuy xác chết vào mùa đông, trong nhà xác vừa âm u vừa lạnh lẽo, nhưng vẫn có mức độ sưng tấy nhất định.

Mặt trở nên sưng phù, tay chân cũng chung hiện trạng đó.

Vị trí chiếc cằm có màu đen, giống như bị một thứ gì đó nướng trong đó. Trên cằm nhọn còn có vật đông đặc hình giọt nước, dùng tay chạm nhẹ, là sản phẩm của dầu hoá rắn cho xác chết.

Tôi dùng tay chạm vào xác người phụ nữ lạnh lẽo, phải mất một lúc sau tôi mới thốt nên lời: “Đây… Đây là tìm thấy từ nhà của Phương Nhất Trần… sao?”

“Chắc là vậy.” Giọng của Liên Quân Thành bình thản trả lời tôi.

Tôi có chút không dám tin vào mắt mình. Người phụ nữ mặt sưng phù đáng sợ này, nhìn có vẻ như được vớt từ dưới nước lên, sao lại là chị Giản Tâm của tôi chứ?

Cũng may Tống Tâm không đi qua, nếu không cô ấy sẽ khóc bù lu bù loa lên mất.

“A a a a a a…” Bên tai đột nhiên trống trơn, hình như có tiếng cười của trẻ con. Nhưng tiếng cười như vậy quá khủng khiếp và kỳ quặc, giống như đờm vướng trong cổ họng, khạc không ra mà cũng nuốt không trôi.