Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 218: Ký ức của ma trẻ con



Bách Đẩu Huyền Ngư mà tôi đang cầm trên tay, lúc nghe tiếng cười của tôi, trong nháy mắt đã chui vào bên trong lòng bàn tay của tôi.

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh nhà xác này, tôi trầm giọng hỏi Liên Quân Thành: “Này anh… anh… anh có nghe thấy không? Tiếng cười của đứa trẻ…”

“Không có, xung quanh rất yên tĩnh.” Liên Quân Thành trầm giọng đáp, vẻ mặt biểu lộ không thấy không tin, cũng không hề có vẻ hoảng sợ. Biểu hiện của anh ấy rất bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh như nước nhẹ nhàng quét mắt nhìn tình huống xung quanh.

Bách Đẩu Huyền Ngư bơi vào cánh tay của tôi từ lòng bàn tay, cảm giác như thể có một con cá vàng rất nhỏ nhắn và đáng yêu đang bơi lội ở trong đó vậy. Xắn tay áo lên, còn có thể nhìn thấy một tia sáng màu hồng nhỏ nhắn mảnh mai xinh đẹp đang bơi lội tung tăng dưới làn da.

Sau khi thứ đó tiền vào trong cơ thể ai, ngũ quan của người đó sẽ trở nên rất nhạy bén.

Đặc biệt là đối với thị giác và thính giác, tất cả những đồ vật không sạch sẽ trong căn phòng đều có thể nhìn thấy rõ ràng, không bỏ sót một chút nào. Nhà xác được cảnh sát sử dụng để xử lý các vụ án vẫn còn rất bẩn, có đủ các loại cô hồn dã quỷ.

Cũng chính vì có những linh thể như vậy mà nơi này trông có vẻ u ám hơn nhiều so với những nơi khác.

Những linh hồn này đã ngây ngốc ở đây rất lâu rồi, bọn họ đã gần như bị chết lặng, tiếng cười này dường như đang chế giễu chúng tôi, và dường như cũng không phải đến từ những hồn ma này.

Theo như tôi được biết thì khi làm Kumanthong, thường thì bên trong mỗi một Kumanthong người ta sẽ để vào trong đó một linh hồn và linh hồn đó sẽ ở lại thân thể của Kumanthong để cố thủ. Tuy rằng trong linh hồn đó đã không còn chút lý trí nào nữa và chỉ còn lại sự tàn nhẫn cùng bạo lực.

Nhưng sau tất cả, nó cũng là con của Giản Tâm, và tôi nhất định phải cố gắng bảo vệ nó.

Tôi vẫn luôn cảm thấy rằng tiếng cười này là đến từ đứa trẻ mà Giản Tâm đã từng mang thai qua, nhưng linh hồn của những đứa trẻ đã chết ở trong căn phòng này lại có quá nhiều.

Có những linh hồn đã lên mười sáu, mười bảy tuổi, và có những linh hồn còn chưa kịp ra đời.

Thậm chí còn có cả những cặp song sinh dính liền với hình thù kỳ dị và những đứa trẻ kỳ dị với ruột và dạ dày thối rữa. Nói thật là tôi rất sợ khi phải mở đôi mắt âm dương nhìn khắp bên trong căn phòng này. Nói thật, tôi không muốn ở lại đây quá lâu dù chỉ là nửa phút, thực sự có một loại xúc động muốn chạy về nhà và chui vào trong chăn nằm ngay lập tức.

Thời gian cứ chậm rãi trôi theo tiếng cười, tôi rón ra rón rén đi qua.

Trong góc của nhà xác có để một chiếc hộp sắt màu đen, chiếc hộp sắt đó đã bị han gỉ rất nghiêm trọng. Nó tương tự như một chiếc hộp sắt mà chúng ta dùng để đựng đồ chơi khi còn nhỏ, ở mặt trước của hộp sắt còn có một ổ khóa đã bị rỉ sét loang lổ.

Tiếng cười đó dường như được phát ra từ trong chiếc hộp sắt này, chờ đến khi tôi tiến lại gần chiếc hộp đó hơn.

Tiếng cười đột ngột dừng lại,và xung quanh lại khôi phục sự tĩnh lặng.

Tôi thử đưa tay sờ vào chiếc hộp sắt, cảm xúc đầu tiên mà tôi cảm nhận được trên tay đó là một lớp sơn đã bị bong ra và rỉ sét hết cả. Tuy nhiên, chiếc hộp sắt lại không lạnh như băng như trong tưởng tượng, chỉ là khi chạm vào nó cảm giác giống như có thứ gì đó như kim đâm vào đầu.

Trong đầu bỗng nhớ lại một bức tranh sáng trắng như tuyết.

Trong đầu có thể phân biệt được đầy đủ nội dung của bức tranh, có vẻ là một người đàn ông trông giống Phương Nhất Trần, anh ta đang đổ xăng lên trên một thai nhi nhỏ đã có hình người rồi sau đó lấy bật lửa châm lửa đốt thai nhi.

Một ngọn lửa dữ dội bùng cháy trên người thai nhi, nó giãy dụa thút thít nỉ non ở bên trong đó.

Tiếng khóc đó khiến người ta chỉ cảm thấy tâm tê phế liệt, như thể một đứa trẻ muốn sống nhưng chỉ có thể khóc vì sắp phải rời xa cõi đời. Cơ thể nhỏ bé của nó không thể cử động, và linh hồn thì bị vặn vẹo dữ dội trong ngọn lửa, phải chịu từng đợt từng đợt đau đớn vì cơ thể bị thiêu đốt.

Người đàn ông đốt nó xong vẫn ngồi xổm xuống bên đống lửa, biến thái an ủi: “Con yêu của ba, ba là ba của con, con phải cố gắng kìm nén nỗi đau. Phải báo thù cho mẹ của con thật tốt, phải báo thù cho mẹ của con…”

Thai nhi trong ngọn lửa đã bị đốt cháy thành than đen, linh hồn bị vặn vẹo giống như bóng đen, mang theo sự ngây thơ và khờ khạo của một đứa trẻ bình thường, thì thầm với người đàn ông và nói: “Báo thù cho mẹ con sao? Hu hu hu… Con không muốn báo thù cho mẹ của con… con đau quá… Ba mau cứu con… con đau quá… “

“Đúng vậy, là vì báo thù cho mẹ của con. Bé con, đừng sợ đau, vì để báo thù cho mẹ, con phải không sợ bất luận cái gì! Chỉ có giết chết những người kia, những con chó khốn khiếp đã giết mẹ con, con mới có thể thật sự không đau.” Người đàn ông nói một cách tàn nhẫn.

Phôi thai màu đen như than, khóe miệng của nó nhẹ nhàng nhếch lên, đã không còn tiếng khóc thút thít nỉ non nữa, mà là cười rộ lên. Toàn bộ bầu không khí đều tràn ngập tiếng cười của một Kumanthong được luyện hóa nên từ một ngọn lửa, quỷ dị và đáng sợ, giống hệt như tiếng kêu của một con kỳ nhông vậy.

Trong đầu tôi chợt có một tiếng cười nhộn nhạo, cười đến mức khiến cho tôi nghe xong toàn thân đều nổi một tầng da gà, tôi vội ném chiếc hộp sắt đang cầm trên tay xuống mặt đất.

Hộp sắt tiếp xúc với mặt đất, phát ra âm thanh “Ầm” đầy giòn giã.

Lúc ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân của tôi đều run lên, trọng tâm có chút không ổn định, mấy lần thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.

“Chiếc hộp có vấn đề gì sao? Cô gái, em có sao không? Đừng quan tâm chiếc hộp đó nữa…” Liên Quân Thành đỡ lấy tôi từ phía sau, mặc dù anh ấy quan tâm đến tôi, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng như vậy.

Tôi lắc đầu, những gì vừa rộ hiện lên trong đầu tôi chính là một đoạn ký ức, có vẻ như đứa trẻ này có một chuyện quan trọng nào đó muốn chia sẻ với tôi.

Nếu như tôi không muốn thu nhận đứa trẻ này, để tránh về sau nó gây hại cho xã hội, tôi cần phải tiếp xúc tốt với nó nhiều hơn và hiểu mọi thứ về nó. Lúc đó mới biết được mình nên làm gì tiếp theo.

Tôi tránh thoát khỏi tay anh ấy, nhỏ giọng nói: “Anh cả, em không sao, anh có thể đứng sang một bên được không? Lúc Âm Dương sư làm việc, em hy vọng anh có thể đứng xa ra một chút.”

Đứa bé này, tôi nghĩ tốt nhất vẫn là nên mang theo nó bên người, chăm sóc dạy dỗ nó cho thật tốt mới được.

Sẽ không để một ngày nào đó nó bị một vị đạo sĩ cờ hiệu trừ ma vệ đạo nào đó bắt gặp, bị đánh đến mức chôn vùi thành tro bụi.

Tôi nhắm mắt lại và ấn ngón tay giữa tiếp nối với tâm mạch của tôi vào vị trí trung tâm của chiếc hộp. Chỉ cảm thấy ngón tay của mình như bị một thứ gì đó đâm xuyên qua, và một giọt tâm huyết từ trong ngón chảy ra thấm vào trong chiếc hộp.

Do số lượng quá ít, cho nên ở đây chỉ mình tôi có thể cảm nhận được, Liên Quân Thành căn bản hoàn toàn không thể nhìn ra chút manh mối nào, chứ đừng nói đến việc tiến lên ngăn cản.

Hình ảnh ùa về trong tâm trí tôi một lần nữa lại càng trở nên kỳ lạ hơn, hình ảnh đó là lúc này Phương Nhất Trần đã đưa thi thể của Giản Tâm trong một chiếc quan tài bằng băng ra và đặt nó trên chiếc bàn trong một căn phòng.

Nhìn chung cách trang trí trong căn nhà rất thô sơ, giống như là một căn nhà cho thuê.

Trên chiếc bàn màu xanh lá cây có nước tương, dưa muối và một vài đồ vật khác, đây rõ ràng là một bàn ăn của người bình thường. Đặt thi thể lên trên bàn ăn, người sống không cảm thấy buồn nôn, đối với người chết đây cũng là một loại không tôn trọng.

Nhưng đối với sự biến thái của Phương Nhất Trần mà nói, điểm mấu chốt cơ bản nhất đã không còn, chứ đừng nói gì đến tôn trọng hay thiếu tôn trọng. Chỉ thấy anh ta lấy một con dao phay từ trong nhà bếp ra và bắt đầu mổ bụng của thi thể nữ đang trần truồng. Sau đó anh ta lấy thai nhi từ trong bụng của nữ thi ra, lúc mà thai kia được lấy ra vẫn còn rất ẩm ướt, trong nháy mắt đã bị anh ta ném vào trong đống lửa.

Thi thể nữ kia cũng bị anh ta ngâm vào trong thùng nước, sau đó rót nước thuốc vào thùng.

Nước thuốc kia trông không màu và không vị, nhưng theo phản xạ có điều kiện trong nghề của tôi, tôi có thể nhận thấy rõ ràng đó là formol. Sau khi phôi thai bị ném vào trong lửa đã cháy thành tro bụi, anh ta dùng nến đốt cháy phần cằm của nữ thi.

Chỉ sau vài phút đốt, dầu mỡ trong suốt đã chảy ra từ đầu cằm.

Người đàn ông lấy một chiếc bình thủy tinh trong suốt đựng dầu mỡ, nhưng ngược lại phần cằm của thi thể nữ đã bị ngọn nến đốt đến mức bốc lên khói đen như mực.

Toàn bộ quá trình đều cực kỳ biến thái,, người bình thường nếu nhìn thấy đều sẽ nôn một trận ngay lập tức.

Sau đó, hình ảnh liền thay đổi.

Đó là hình ảnh gia đình Giản Tâm đến nhà xác để nhận ra cái xác, một vật thể đen như một thai nhi bị đốt thành than bò về phía bọn họ với hàm răng dài và năm móng vuốt, khóe miệng cũng nhếch lên đầy nham hiểm.

Trong gia đình của Giản Tâm, chỉ có Tư Mã Thanh là vẫn giữ tỉnh táo, những người còn lại đều đã chạy té khói vì vì sợ hãi.

Thì ra tất cả mọi người trong gia đình bọn họ đều có đôi mắt âm dương.

Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ!

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán của tôi, ánh mắt tôi có chút hoảng hốt nhìn về phía hộp sắt kia. Tôi cảm thấy trước mắt mình hơi choáng váng, giống như là bị tụt huyết áp, vì vậy tôi bèn đứng dậy và đi chậm lại.

“Tô Mộng, em cố chấp như vậy, mẹ của em có biết không? Tại sao cứ nhất định phải kiên trì làm những chuyện tự tổn thương đến chính mình!” Đôi lông mày của Liên Quân Thành đã cau lại thành một đoàn, lúc anh ấy đưa tay ra nắm lấy cổ tay của tôi, muốn tách tôi ra khỏi chiếc hộp sắt.

Đột nhiên tôi nhìn thấy ngón tay của mình giống như bị nhuộm thêm một lớp mực và dần trở nên đen kịt thành một mảnh.

Anh ấy lạnh lùng hỏi tôi: “Sao lại như thế này?”

Ngay từ đầu tôi cũng không hề nhận ra đầu ngón tay tôi có sự thay đổi, thế nhưng bây giờ nhìn lại tôi mới biết được rằng chính là tà khí trong chiếc hộp này đang cuốn lấy tôi mới có thể làm cho ngón tay của tôi biến thành màu đen. Sự oán hận của ma trẻ con trong chiếc hộp này quá lớn, ai dính vào cũng sẽ rất xui xẻo.

Vào ban đêm, ma trẻ con trong chiếc hộp sẽ đi tìm kiếm anh ta.

Tôi rũ bỏ cánh tay của Liên Quân Thành đang nắm lấy tay tôi xuống, dùng ống tay áo lau lung tung lên trán mồ hôi và nói, “Em từ khi còn nhỏ đã rất cố chấp, mẹ em biết điều đó, Quân Dương cũng biết, anh không biết lại còn rất thích ngăn cản em. Chiếc hộp này đã rất lâu không có ai lau chùi, ngón tay của em chẳng qua chỉ là bị dính bụi bẩn mà thôi, anh ngạc nhiên cái gì? “

Lại là cái chiêu nắm lấy cổ tay này, tôi vốn đã cảm thấy rất không thích sự kiểm soát này của anh ấy. Chờ sau này tôi nắm được những lá bùa có công dụng với con người trong lòng bàn tay, xem xem Liên Quân Thành anh còn có thể kiêu ngạo được như vậy nữa hay không!

Hộp sắt tìm được lần này là một điềm xấu, nếu không làm rõ ràng, vạn nhất sau này lỡ có chuyện gì xảy ra thì không ai có thể tha thứ được. Nhất là đối với người cảnh sát đã xảy ra chuyện, ma trẻ con nho nhỏ trong chiếc hộp này, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.

Nhưng lúc này cũng không phải là lúc để bực bội với Liên Quân Thành, sau khi phát nóng nảy xong, tôi liền thay đổi thái độ hỏi anh ấy: “Cảnh sát bên kia có nhắc tới… lúc bọn họ đến nhà Phương Nhất Trần có tìm được chiếc hộp này phải không?”

“Đúng, chính là chiếc hộp ở đây. Bọn họ nói rằng Phương Nhất Trần đã chết và bọn họ bên kia sẽ khép lại vụ án, chúng ta có thể mang chiếc hộp này đi cũng được hoặc để lại đây cũng được.” Liên Quân Thành trả lời một cách quyết đoán, trên khuôn mặt tuấn tú còn mang theo vài tia tức giận.

Anh ấy lại nắm lấy cổ tay tôi, dùng khăn giấy ướt mang theo lau tay cho tộ và ra lệnh: “Không được trốn.”

Anh ấy càng lau thì màu đen trên đầu ngón tay của tôi lại càng đậm hơn, cuối cùng cả khuôn mặt của anh ấy đều trở nên âm trầm, ném khăn ướt xuống dưới đất: “Bọn họ đã mở chiếc hộp này ra, bên trong nó có một vật đã bị đốt cháy đen, đưa nó cho bác sĩ pháp y thì được xác định, đó là cacbohidrat của bào thai sau khi bị cháy. “

Đó sao có thể là cacbohidrat gì đó, đó chính là…

Đó chính là thai nhi trong bụng của Giản Tâm, là phần thi thể còn sót lại sau khi bị ngọn lửa thiêu rụi!

Liên Quân Thành tiếp tục nói: “Không muốn nói với em là vì tôi không muốn làm em phải buồn, nhưng bây giờ em cũng đã nhìn thấy tất cả, có dấu giếm cũng không được ích gì nữa.”

Tâm trạng của tôi rất buồn bã, nói chuyện cũng trở nên hơi lắp bắp nói nhỏ: “Vậy thì… bọn họ nhà Phương Nhất Trần, họ còn phát hiện ra chuyện gì nữa. Phương Nhất Trần… thực sự đang luyện ma nhỏ ở trong nhà và chế tạo Kumanthong sao?”

“Khi anh tìm thấy Giản Tâm ở trong nhà của Phương Nhất Trần. Cô ấy đã bị ngâm trong nước có chứa formol, cằm của cô ấy bị đốt và có thi dầu chảy ra, nó giống hệt với việc luyện ma nhỏ mà em mô tả. Tôi đã từng làm loại việc này, chuyên thế này anh từ trước đến nay đều chưa từng gặp qua, và loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa trong tương lai.” Liên Quân Thành nói cực kỳ chắc chắn, đôi mắt trong veo của anh ấy đối mặt với đôi mắt còn mơ màng của tôi.

Sau nửa ngày, tôi mới hồi phục lại tinh thần sau cú sốc.

Cả người đều cảm thấy có chút mệt mỏi, những gì mà con ma nhỏ trong chiếc hộp kia cho tôi thấy quả thực là sự thật. Suy nghĩ trong đầu tôi vốn dĩ đã không rõ ràng, bây giờ lại càng khó hơn, quỷ nhỏ kia đã luyện hóa qua rồi, căn bản không thể nào siêu độ được nữa, khả năng ra ngoài hai người bốn phía càng cao hơn.

Vậy tôi phải làm gì bây giờ?

Là đem chiếc hộp kỳ lạ này về hay là để lại chiếc hộp ở đây?

Tôi có cần gọi điện thoại cho Tống Tâm và hỏi cô ấy tôi nên làm gì bây giờ không?