Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 219: Mở thiên nhãn



Không được, việc này thật đúng là không thể để cho Tống Tâm biết.

Nếu Tống Tâm biết tôi đi nhận thi thể mà không chịu dẫn theo cô ấy thì nhất định sẽ mắng chết tôi luôn.

Hiện giờ, nếu đã hạ quyết tâm muốn dẫn nó đi thì vấn đề mấu chốt nhất vẫn là thời gian còn đủ hay không.

“Chúng ta đã đi bao lâu rồi?” Tôi hỏi Liên Quân Thành, ngữ điệu hơi dồn dập.

Anh ấy nhìn tôi, nói: “Đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi, cô nhóc, chúng ta chỉ có thể ra ngoài chừng bốn tiếng, bằng không… Có thể sẽ gặp chút phiền toái đấy…”

Anh ấy đang nhắc nhở tôi, máu của Thái Bạch đại nhân chỉ có thể duy trì được bốn tiếng thôi. Mặc dù chúng tôi đang ở bên ngoài, tiếp tục bôi máu của Thái Bạch đại nhân lên trán thì cũng không thể ở lại bên ngoài lâu quá.

Máu chỉ có thể bảo vệ mình bình an trong thời gian ngắn, mặc dù tôi và Liên Quân Thành đều bôi máu lên đầu rồi nhưng chỗ an toàn nhất vẫn là trong nhà họ Liên. Bằng không, bất kể bôi bao nhiêu máu cũng không thể bảo đảm cho chúng tôi an toàn trăm phần trăm.

“Anh đi ra ngoài trước đi, anh cả, em còn có chút việc cần làm ở trong này. Đợi khi nào em xong xuôi, chúng ta lại… đưa thi thể Giản Tâm quay về. Mặc dù giờ đây cô ấy không còn là bà Liên nhưng cũng đã từng là dâu nhà họ Liên, không thể không có một tang lễ ra hồn.” Tôi đứng đó suy tư một hồi, quyết định tách Liên Quân Thành ra đã.

Tôi nhẩm tính thời gian trong đầu một lượt, nhưng bản thân không cách nào khống chế độ chính xác tuyệt đối, cho nên bèn bổ sung một câu: “Nếu trong vòng một giờ mà em chưa đi ra thì anh cứ về trước đi, chớ chờ em nhé.”

Cái hộp còn đang ở đây, nếu không mang nó về thì chẳng khác nào lại từ bỏ đứa nhỏ đáng thương này một lần nữa, làm như vậy tôi thật sự không đành lòng.

Nhưng muốn mang cái hộp này đi, tôi cần phải thương lượng với con ma trẻ con trong hộp trước đã.

Đợi nó đồng ý rồi, tôi mới có thể mang hộp đi.

Nếu không, tôi và Liên Quân Thành mang theo cái hộp này sẽ không thể về được nhà họ Liên. Có lẽ dọc đường đi đã bị con ma trẻ con trong hộp sử dụng phép quỷ che mắt, hoặc là quỷ bịt tai, khiến cho bị tai nạn xe cộ trên đường.

Liên Quân Thành nhướng mày, giọng nói vẫn lạnh lùng bình thản: “Muốn đuổi anh ra ngoài hả? Không có cửa đâu, cô nhóc, tuy anh không biết em định làm gì nhưng… trực giác của anh nói cho anh biết, chuyện em muốn làm cực kì nguy hiểm.”

Bởi quỹ thời gian chỉ có hạn, tôi chẳng muốn lằng nhằng với Liên Quân Thành, bèn nói thẳng luôn: “Đi đi, anh ra cửa đứng. Bất kể nghe thấy điều gì, hay nhìn thấy cái gì thì đều không được lên tiếng, không được động đậy, hiểu chưa? Nếu có nguy hiểm thì cứ chạy thẳng ra ngoài.”

Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Liên Thị, lại bị người ta sai ra gác cửa, đó là loại trải nghiệm thế nào nhỉ?

Tóm lại, nghe tôi nói thế, mặt Liên Quân Thành đã tái cả đi rồi, anh ấy lườm tôi một cái lạnh như băng, sau đó một tay tóm lấy gáy tôi, giọng nói tràn đầy từ tính đột nhiên trở nên mờ ám hẳn: “Giờ đây anh nghe không được, cũng nhìn không thấy, cho nên mới lo lắng. Trước đây khi có Nam Cung Trường Mặc, thằng nhóc đó thường lấy lá cây mở thiên nhãn cho anh, hiện tại em làm việc đó đi.”

Anh ấy nói không nghe được, không thấy được, người bình thường có lẽ không thể hiểu nổi.

Liên Quân Thành không mù cũng không điếc, tại sao lại nói thế?

Anh ấy đây là không nghe được việc âm dương, không thấy được vật âm dương, muốn tôi mở minh đồ cho anh ấy, để phân biệt âm dương đó.

“Mở thiên nhãn ư?” Tôi lặp lại lời Liên Quân Thành, rồi lắc đầu, “Em không biết mở thiên nhãn.”

Đối với tôi, tuy cũng đã biết vẽ chút bùa Chưởng Tâm có uy lực mạnh mẽ, nhưng dù sao tôi cũng chỉ là một Âm Dương sư nghiệp dư nửa mùa, không giống như những Âm Dương sư từ nhỏ đã có Đồng Tử Công, rất nhiều kiến thức trụ cột tôi đều không biết, mà cũng chưa từng tiếp xúc lần nào.

Mở minh đồ cho người thường trong một thời gian ngắn, giúp người thường có thể thấy được quỷ thần, đây chỉ là việc quá đơn giản đối với những Âm Dương sư khác.

Nhưng tôi đây lại khác, mãi về sau, khi được theo học ông cụ thì tôi mới biết được. Sau đấy tôi cũng có thể làm được việc này, chỉ cần lợi dụng Bắc Đẩu Huyền Ngư vẽ một lá bùa ngũ hành Âm Dương Luân Hồi, ấn lên người Liên Quân Thành là năm giác quan của anh ấy có thể tương thông âm dương được rồi.

Lúc này thì tôi vẫn chưa hiểu được nên giúp Liên Quân Thành mở thiên nhãn ra sao.

Liên Quân Thành hiển nhiên đã hoàn toàn bó tay với kiến thức chuyên nghiệp của tôi rồi, anh ấy đi tới bên cạnh chiếc hộp sắt, vươn đầu ngón tay chạm nhẹ vào bên ngoài hộp, lập tức bên trong hộp truyền ra những tiếng cười cực kì quỷ quái, nghe hệt như tiếng cóc già kêu xuân vậy đó.

Tôi nghe thấy tiếng cười đó mà sởn da gà, ánh mắt lại nhìn chăm chăm vào động tác của Liên Quân Thành.

Nhìn anh ấy, tôi thầm nghĩ, cái tay tổng giám đốc bá đạo này không biết có phải đầu bị nước vào không nữa, bảo anh ấy ra cửa đợi đi thì tự dưng lại chủ động sờ mó cái hộp sắt kia.

Anh ấy vừa sờ vào hộp sắt vừa lấy ngón giữa ấn vào giữa hai chân mày của mình, nói: “Này cô nhóc, anh đã điều tra em một chút, em đi theo ông cụ Tống bao nhiêu năm như vậy mà không học được một chút bản lĩnh nào. Truyền nhân của Âm Phái hả? Đấy chỉ là cái tiếng để nói cho người ta nghe thôi, chứ trình độ em cỡ nào, anh biết hết.”

Mẹ kiếp…

Liên Quân Thành đang cố tình chế nhào tôi đây mà, tôi tức đến đỏ bừng hai má, nhưng lại không cách nào phản bác được.

Bởi vì…

Anh ấy nói rất đúng, nếu không phải năm ấy vì chẳng tin việc âm dương quỷ thần nên chỉ coi việc ông nội Tống Tình muốn dạy tôi kĩ năng này như một trò đùa thì ngày hôm nay cũng đã không trở thành hạng người vô năng thế này, sẽ không phải hàng nghiệp dư nửa mùa, không cứu được chính mình còn làm liên lụy đến người khác.

Đương nhiên, trên thế giới này không có thuốc hối hận.

Liên Quân Thành chạm tay vào hộp sắt, cố ý dẫn sát khí của thứ trong hộp dính lên đầu ngón tay mình. Khi trên đó xuất hiện vết ứ xanh đen rồi, anh ấy lại chủ động đặt sát khí ấy lên vị trí có dương hỏa thịnh vượng nhất trên trán mình.

Làm như thế khiến cho dương khí trên người yếu bớt, lại còn tạo được mối liên hệ với nhóc con ở trong hộp.

Tiếp sau đó, nếu đứa nhỏ kia đi ra, Liên Quân Thành có lẽ sẽ thấy được nó.

Mặc dù anh ấy chỉ là một người sống rất bình thường nhưng phải nói thế nào nhỉ?

Trên người anh ấy có một thứ khí phách còn lợi hại hơn cả bậc Âm Dương sư, khiến người ta ao ước vô cùng.

Tôi chỉ đành cúi đầu, nói: “Anh chơi kiểu này, dẫn luôn cả sát khí của đứa nhỏ ấy lên người mình rồi, không sợ bị nó bám theo anh sao? Dù sao… Dù sao nó cũng không phải con anh, chỉ sợ sẽ có chút xíu oán hận với anh đó.”

“Nếu em có thể thu phục nó, enh nhất định sẽ coi nó như con mình.” Liên Quân Thành ngẩng đầu bình tĩnh nhìn tôi một cái, nói một cách thật bình thản rồi lững thững đi ra cửa.

Ây, nói gì mà dễ thế.

Tôi chấn động cả người, đứa nhỏ này không chỉ là kiểu con ông hàng xóm mà ba đẻ của nó thậm chí đã từng đánh thuốc mê Liên Quân Thành, định dằn vặt hành hạ anh ấy đến chết.

Anh ấy…

Anh ấy bao dung đến như vậy, khoan thứ rộng lượng cỡ đó sao?

Lòng tôi bỗng nảy sinh một niềm kính nể khó lòng diễn tả thành lời với Liên Quân Thành. Tôi nhìn anh ấy một cái rồi ngồi xuống bên cạnh chiếc hộp. Đứa nhỏ trong hộp đã từng bị luyện hóa một lần, linh hồn đã bị tàn phá cực mạnh và dằn vặt khủng khiếp trong lửa nóng, nó đã không còn cơ hội đầu thai nữa rồi.

Hiện tại, phải tìm biện pháp làm nó tự mình ra khỏi chiếc hộp này.

Muốn một đứa trẻ ra khỏi một nơi ẩn náu, trừ nói ngọt thì chỉ còn nói dối. Hoặc cũng có thể dùng đồ ăn ngon hay món đồ chơi hấp dẫn nó, nhưng mà chắc tôi không làm được rồi.

Tôi nghĩ, đứa nhỏ trong bụng Giản Tâm này, tuy còn nhỏ lắm nhưng nó rất thông minh đó.

Tôi mà nói ngọt chưa chắc nó đã chịu nghe.

Nếu lấy đồ ăn ngon ra dụ dỗ trẻ con nghe lời thì hẳn phải tìm mấy thứ ngọt ngào như kẹo. Trước đây, hồi còn ở Nam Công, dưới gầm bàn đánh cờ của khu phố thường có rất nhiều chocolate hoặc các loại kẹo được gói rất đẹp mắt.

Đây là một chiêu của dân cờ bạc dùng để hối lộ tiểu quỷ, tiểu quỷ nhận kẹo thì dĩ nhiên sẽ phải giúp người ta kiếm chút tiền.

Lần này tôi với Liên Quân Thành đến nhận thi thể, thực ra cũng đã nghĩ đến chuyện có khả năng sẽ gặp phải bản thể của Kumanthong, trong túi tôi có mang một ít kẹo tang lấy từ lúc làm đám ma cho Lăng Vũ Dương.

Kẹo tang không giống bánh kẹo cưới được làm bằng chocolate.

Tôi lấy một viên kẹo gừng và vài viên kẹo đậu phộng đặt trước hộp sắt.

Lúc đó đi vội quá, chỉ bốc đại nắm kẹo, không có thời gian lựa chọn cẩn thận. Giờ đây tôi mới nhìn rõ, mấy viên kẹo này đều không phải loại trẻ con thích ăn.

Nhất là kẹo gừng, trừ khi bị ốm tôi mới ăn, chứ bình thường không ưa nếm mấy thứ có vị nặng như vậy.

Quả nhiên, đã bỏ kẹo bên cạnh hộp hồi lâu mà nó vẫn không có phản ứng gì.

Tôi nhìn thời gian từng giây từng phút trôi đi, đã qua nửa tiếng rồi, lòng tôi sốt ruột lắm, đầu ngón tay bị nhuộm đen càng ngày càng tê dại, lạnh run.

Nếu là người bình thường phát bệnh, bầm đen này sẽ lan tràn lên cánh tay, khiến cho cả cánh tay đều không thể động đậy. Đến khi đó, nếu vẫn không thể quyết tâm chặt đứt bộ phận đã bị sát khí ngấm vào thì vết bầm đen kia sẽ lan tràn ra toàn thân, cuối cùng dẫn đến người bệnh chết bất đắc kì tử.

Tôi biết, đứa nhỏ trong hộp này tràn đầy oán khí, nó cũng không có thiện ý gì với tôi, hơn nữa, có khả năng còn oán hận tôi.

Vết bầm đen trên đầu ngón tay tôi như một quả bom hẹn giờ, cho nên phải nhanh chóng thu phục đứa nhỏ này mới được.

Đưa mắt liếc nhìn Liên Quân Thành, tôi bước nhanh tới, nói với anh ấy: “Anh cả này, anh có thể giúp em một việc được không?”

“Nói đi.” Liên Quân Thành bảo.

Tôi quay đầu nhìn chiếc hộp sắt một cái, xác định đứa nhỏ kia vẫn không chịu đi ra, mới lên tiếng: “Anh… có thể hỏi xin chú cảnh sát ít kẹo mà trẻ con thích ăn được không? Sau đó, luộc một quả trứng gà giùm luôn. Trong xe có một túi hương, em… em quên mang ra, anh đi lấy hộ em nhé.”

Tiểu quỷ và quỷ sai không hiểu vì sao đều thích ăn trứng gà.

Nếu muốn hối lộ quỷ sai, tức là hối lộ kẻ thủ vệ U Đô, hoặc là tiểu quỷ bình thường hay nuôi thì trứng gà là món tuyệt đối không được thiếu trong thực đơn thờ cúng. Có đôi khi thủ vệ U Đô lên cơn thèm ăn thì trứng gà còn hiệu quả hơn tiền giấy nhiều.

Cho nên hàng năm, người ta bày đồ cùng trên bàn thờ luôn có các loại trứng.

Những lúc làm lễ tế, người Nam Công dùng trứng vịt nhiều hơn trứng gà, là bởi vì Nam Công ở gần biển. “Trứng vịt” gần âm với đè sóng, nghe càng có nhiều ngụ ý bảo đảm bình an hơn.

Không biết từ lúc nào Liên Quân Thành đã không còn tin tưởng tôi nữa, anh ấy khinh bỉ nhìn tôi, hạ giọng nói nhỏ: “Tô Mộng, không phải anh không tin em mà là em lừa anh hơi nhiều rồi, em bảo anh đi chuẩn bị mấy cái đó, là lại định tìm cớ đuổi anh ra xa đúng không?”

“Đúng, em muốn đuổi anh đi chỗ khác đấy, anh cứ ở mãi đây, nó không dám ra.” Tôi cũng không vòng vo làm gì, nói gọn gàng dứt khoát, “Hiện giờ không còn nhiều thời gian, nếu anh vẫn cứ cố chấp như vậy thì chiếc hộp có vấn đề này chỉ có thể bỏ lại đây, để nó gây tai họa cho người khác đi.”

Liên Quân Thành cười lạnh, nói: “Thật không ngờ lại có một ngày anh bị con nhóc như em sai tới sai lui. Em coi tổng giám đốc tập đoàn Liên Thị này là người hầu của em đấy à?”

Tôi định nói với anh ấy, một người hầu có thân phận cao quý như thế, tôi không thuê nổi.

Bỗng nhiên anh ấy vươn tay kéo tôi vào lòng, mạnh mẽ ấn mặt tôi vào ngực anh ấy, dùng bộ ngực rắn chắc của mình ngăn miệng tôi lại, dằn giọng nói từng lời: “Không được phép bị thương, nếu không anh sẽ khiến em hối hận đấy, hiểu chứ?”