Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 59: La bàn



Ôi mẹ ơi, đây chính là chủ nhân của bàn tay quỷ vừa rồi đúng không!

Khoảng cách gần như vậy, tôi đối mặt với nó, cảm giác từng trận gió lạnh, trái tim cũng đều co rút lại.

Tôi cũng muốn điên rồi, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ niệm kinh Phật, thời điểm đang niệm kinh văn, răng không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi, trong miệng đều lợn cợn mùi máu tươi, tôi cũng không dám ngừng lại.

Tống Tâm cũng nói: “Đừng ngừng, nó sợ ánh sáng của Phật của cậu, chỉ cần cậu vẫn niệm kinh Phật, nó sẽ không dám tới gần cậu.

Theo tiếng niệm kinh Phật của Cố Lan, tôi cũng đã thuộc lòng nội dung ở bên trong kinh Phật. Người phụ nữ quỷ dị kia cũng không hề đến gần chúng tôi thêm một chút nào, chỉ nhìn chúng tôi một cách oán hận từ bên ngoài cửa kính chắn gió. Một lúc sau, cũng đột nhiên biến mất.

Nó đi rồi sao?

Trong lòng tôi có chút không yên, không dám ngừng lại, Cố Lan và Âu Vỹ đã ngừng, Âu Vỹ bưng lấy khuôn mặt chảy đầy máu và hét lên giống như heo bị chọc tiết.

Nhưng tôi vẫn rất khâm phục sức chịu đựng của Âu Vỹ lúc vừa rồi, Cố Lan mới ra viện, trên người vẫn còn thuốc Ibuprofen. Đưa thuốc Ibuprofen cho Âu Vỹ, dùng băng gạc dự phòng xử lý đơn giản miệng vết thương cho cả hai chúng tôi, rồi vội vàng hỏi Tông Tâm nên làm sao bây giờ.

Tống Tâm một bên dặn tôi không được ngừng niệm kinh Phật, nếu không sẽ trêu chọc thứ không sạch sẽ gì đó. Một bên liền hỏi nhóm chúng tôi, trong số chúng tôi có người nào có thể lái xe không.

Con mèo đen mang chúng tôi đến âm phủ kia, đã bị ánh sáng của Phật trên người tôi tinh lọc, nếu có người lái xe, vậy có thể nghĩ cách lái xe xông qua con đường sương mù này, trở lại thế giới ban đầu.

Ba người chúng tôi đối mặt nhìn nhau, đều lắc đầu, tôi không biết lái xe.

Trước kia tôi từng nghĩ rằng Giản Dương có thể lái xe, cho nên cho đến bây giờ tôi chưa từng tự mình học cách lái xe, bây giờ muốn tôi chuyển động vô lăng để lái xe, vậy đúng là trò đùa.

Tất cả mọi người đều không biết lái xe, Tống Tâm lại đưa ra một cách khác, chính là xuống xe đi tìm đường ra.

Nếu không nhanh chóng rời khỏi nơi này, cho dù trong khoảng thời gian ngắn chúng tôi không bị đói chết, hai người bệnh là tôi và Âu Vỹ cũng sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.

Chúng tôi tận mắt chứng kiến người tài xế xe taxi biến mất ngay trong màn sương trắng, mọi người đều có cảm xúc mâu thuẫn đối với việc bước xuống xe, cả đám đều dùng dằng một hồi lâu.

Âu Vỹ nói: “Không được, phía dưới chính là âm phủ, tớ không muốn đi xuống. Muốn xuống thì các cậu tự xuống... Tớ không muốn giống như tài xế kia, thân xác bước vào âm phủ."

“Đúng vậy, cậu có biết bước vào âm phủ có bao nhiêu nguy hiểm không? Tớ nghĩ hay là chờ người đến cứu nhóm chúng ta, mới là ổn thỏa nhất. Cố Lan cũng kiên quyết ở lại trong xe.

Tống Tâm nghẹn họng nói với bọn họ một câu: “Cứu chúng ta? Cậu nghĩ ai có thể cứu được chúng ta? Là 119, hay là 110? Các cậu kiểm tra xem điện thoại các cậu có tín hiệu hay không?"

Tuy rằng tôi không thể nói chuyện, nhưng trong lòng cũng rất ủng hộ Tống Tâm.

Tôi nhớ lúc tôi xem TV, đã từng xem qua một bộ phim phóng sự, đó là một chiếc máy bay gặp tai nạn trong một khu rừng nhiệt đới. Thực tế ở trên máy bay có rất nhiều người, đều là bị thương nhẹ.

Cuối cùng lại chỉ có một người trốn thoát, người kia chính là người lựa chọn tự mình bước ra khỏi khu rừng nhiệt đới.

Mà hầu hết người trong số đó, đều ở nguyên tại chỗ chờ đợi cứu viện, cuối cùng dần bị tiêu hao năng lượng mà chết. Ở bên trong màn sương trắng đưa tay không thấy rõ năm ngón này, cũng giống như ở trong rừng nhiệt đới, xác suất có thể chờ cứu viện đến là cực kỳ, cực kỳ thấp.

Âu Vỹ và Cố Lan lấy điện thoại ra, phát hiện cột tín hiệu thật sự bằng không, bất kể gọi điện cho ai cũng không gọi được. Tất cả tin nhắn gửi đi cũng đều thất bại quay trở về, nhưng các cô vẫn không dám dễ dàng rời xe.

Tống Tâm liền tức giận kéo tôi xuống xe, nói rằng để cho Âu Vỹ và Cố Lan tự sinh tự diệt.

Đương nhiên tôi muốn đi theo Tống Tâm, chỉ có thể theo cô ấy xuống xe, toàn thân bước vào màn sương trắng. Tôi liền cảm nhận được những thay đổi trên người mình, làn da ở bên trong sương mù bao phủ, giống như một cái đèn pin cực sáng, có thể xuyên qua màn chắn mờ mịt dày đặc này.

Những đám sương trắng này gặp tôi, thật giống như sợ hãi, liền lùi bước về phía sau.

Mặt đất bên trong màn sương trắng là một vùng đất nứt nẻ, trong không khí là mùi táo hôi thối, nhiệt độ gần như dưới không độ, lạnh lẽo đến xương tủy.

Trong không khí có làn gió nhẹ phảng phất, làm cho đám sương trắng bắt đầu di chuyển ra nhiều hướng.

Nhưng mà, tôi cũng biết rằng ánh sáng trên người tôi có thể là do sau khi tôi niệm kinh Phật, do ánh sáng của Phật sinh ra trên người gây ra, cho nên mặc dù đã niệm kinh Phật đến mức miệng đắng lưỡi khô tôi cũng không dám ngừng lại.

Tôi cảm thấy bản thân thật giống như cây đèn thần của Aladin, lúc bình thường không có chỗ dùng đến, sau khi niệm kinh Phật, vậy mà lại thực sự có tác dụng trong những lúc này.

“Đừng đi, mang bọn tớ đi cùng với... Tô Mộng, Tống Tâm, hai người khốn kiếp các cậu, thật sự tính để chúng tớ lại trong xe sao?" Hai cô gái trong xe cũng liều mạng đuổi theo.

Tống Tâm châm chọc một câu: "Tự các cậu không chịu bước xuống, còn trách móc chúng tôi bỏ rơi các cậu?”

Một câu này, có phần lý lẽ sắc bén, hai người kia cũng không tiện phản bác, chỉ có thể cúi đầu yên lặng đi theo hai người chúng tôi.

Chỉ là khắp nơi đều là sương trắng, tầm nhìn đại khái là lấy chúng tôi làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía khoảng chừng một mét.

Chúng tôi căn bản không biết phải đi theo hướng nào, trong lòng bàn tay Tống Tâm cũng đầy mồ hôi, cô ấy chậm rãi bước đi trong màn sương trắng, sau đó nhỏ giọng nói: “Tô Mông, vết thương của cậu còn đau không?"

Tôi không thể nói, chỉ có thể cảm nhận một chút, miệng vết thương tê nhám, cũng không cảm thấy cảm giác đau đớn nào.

Tôi lắc đầu, chỉ thấy Âu Vỹ bưng mặt đứng ở bên cạnh nói: “Tớ... Chúng ta đang đi hướng nào đây, có lẽ nào càng đi càng cách xa khỏi trần gian hay không? Một phương hướng cũng không có! Chúng ta cứ đi loạn như vậy sẽ bị mắc kẹt đến chết ở nơi này."

Tôi cũng nghĩ như vậy, mặc dù chúng tôi có thể nhìn thấy một số thứ gì đó ở trong màn sương trắng, nhưng lại không có phương hướng để rời khỏi. Tống Tâm kéo tay tôi, nhẹ nhàng mở lòng bàn tay khác ra, bên trong là một cái kim chỉ nam nho nhỏ.

Tôi biết Tống Tâm không làm những chuyện không chắc chắn, tổ tiên của cô ấy là thầy âm dương, bản lĩnh giỏi nhất chính là sử dụng la bàn để hiểu rõ địa hình phong thủy.

La bàn này thật ra chính là kim chỉ nam, có thể phân biệt nam bắc, mượn cái này để phán đoán âm dương.

Cảnh tượng này chỉ có tôi có thể nhìn thấy, Cố Lan và Âu Vỹ ở phía sau không nhìn ra, lại nghe thấy Cố Lan bình tĩnh nói: “Đột nhiên tớ nhớ ra một người có thể cứu chúng ta!"

“Ai?" Âu Vỹ hỏi.

Người mà trong lòng tôi nghĩ tới chính là Lăng Vũ Dương, cũng chỉ có ba của đứa bé mới có năng lực giải cứu chúng tôi ngay tại thời khắc nguy nan này, nhưng Cố Lan lại trả lời từng câu từng chữ một: "Cậu Giản!"