Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 60: Phố Âm



Mẹ ơi, Giản Dương chính là Giản Dương, Cố Lan còn gọi anh ấy là cậu Giản.

Cô ta rõ ràng là kẻ lừa đảo!

Trước đó tôi còn có chút nghi ngờ đối với thân phận của Cố Lan, hiện giờ tôi đã xác định và chắc chắn rằng, cô ta vốn không phải là Cố Lan. Cô ấy nhất định đã bị thứ gì đó ở bên trong thân thể khống chế, mới có thể nói ra lời như vậy.

Cố Lan tôi quen biết, tuy rằng cuộc sống trong gia đình cô ấy nghèo khổ, nhưng chưa bao giờ coi con cái trong nhà kẻ có tiền là cậu chủ. Gọi Giản Dương là cậu Giản, thứ nhất chính là lòng tự trọng của cô ấy sẽ không cho phép. Thứ hai, Giản Dương chỉ là một người sống bình thường, sao anh ấy có thể xuất hiện ở nơi này để cứu chúng tôi?

Nếu Lăng Vũ Dương có thể đến, thật sự còn có mấy phần đáng tin. Miệng của tôi đang niệm kinh Phật, căn bản không có cách nào vạch trần Cố Lan, liền liên tục nháy mắt với Tống Tâm.

Lúc này dường như Tống Tâm không còn vẻ ăn ý với tôi như trước, nhìn thấy biểu cảm nháy mắt của tôi, cơ cắn của tôi nhéo nhéo bởi vì niệm kinh Phật mà cảm thấy đau nhức căng cứng.

Lúc này cô ấy còn có vẻ hơi đau lòng cho tôi nói: “Tô Mộng, miệng cậu bị co rút do niệm kinh sao? Haizz, thật sự đáng thương, nhưng cậu tuyệt đối không được ngừng lại. Nếu cậu ngừng lại, ánh sáng của Phật sẽ ảm đạm xuống, chúng ta sẽ rơi vào âm phủ thật sự."

Tôi dùng sức gật đầu một cái, vạch trần Cố Lan là kẻ lừa đảo cũng không phải chuyện gấp gáp. Tạm thời cô ta không thể hiện sự thù địch đối với chúng tôi, hẳn là vẫn có thể tiếp tục kéo đài một khoảng thời gian.

Trong lòng của tôi đã có ý tưởng, cả người đều trở nên bình tĩnh, tập trung nhớ kỹ kinh Phật, đi theo phương hướng mà Tống Tâm dùng kim chỉ nam dẫn đường.

Chợt nghe Âu Vỹ một bên bưng lấy khuôn mặt bị thương, một bên nghẹn ngào nói: "Giản Dương? Anh ấy sẽ đến cứu chúng ta như thế nào?''

“Tớ mới không tin Giản Dương tới cứu nhóm chúng ta, nơi này chính là âm phủ, các cậu đi theo tớ là được." Tống Tâm dẫn chúng tôi đi lên phía trước, bắp chân chúng tôi có chút căng đau.

Càng tiến về phía trước, sương mù lại càng loãng, cảm giác giống như rất nhanh là có thể đi ra ngoài,

Trước mặt đột nhiên xuất hiện rất nhiều người đen trắng lửng lở trong không khí, bọn chúng có người mặc tây trang đi giày da, có người mặc thường phục, có người còn mặc cổ trang.

Trong tay đều đang cầm một ngọn nến màu trắng, trên từng ngọn nến đều có một ngọn lửa màu xanh lục kỳ quái, khiến cho người ta nhìn vào liền cảm thấy giống như ánh mắt của dã thú trong đêm tối quỷ dị.

Bọn chúng ở trong màn sương mù mỏng manh, bay qua bay lại. Trên mặt đất nứt nẻ đã xảy ra biến đổi, mặt đất đang biến thành màu gạch xanh.

Chỉ cần người có chút hiểu biết thông thường đều biết, gạch xanh thuần âm, rất nhiều ngôi mộ tổ tiên đều được dùng gạch xanh để xây lên. Những ma quỷ bình thường đều có thể xuyên qua gạch xanh, lúc trước còn học tiểu học, tôi đã từng nghe ông nội của Tống Tâm nói qua.

Ở xã hội cũ, có người muốn xuống lối vào U Đô đã nghĩ ra một ý tưởng. Đó chính là đào một cái miệng giếng ở nơi ngã tư đường, dùng gạch xanh xây miệng giếng, đêm đó miệng giếng kia liền phun ra bùn máu, phun ra rất nhiều tay, chân của người chết.

Ông nội của Tống Tâm còn miêu tả những hình dạng đó rất rõ ràng, đó là trong máu loãng màu đỏ sẫm quay cuồng, tay chân và đầu trôi nổi trắng bệch. Nghe nói tay chân ở bên trong máu loãng vẫn còn chuyển động, giống như một loại động vật thân mềm đáng sợ đang vặn vẹo ở trong nước.

Mà gạch xanh ở nơi này cũng là nơi tụ tập những luồng khí dơ bẩn tương tự vậy, sau khi bước vào mảnh đất gạch xanh này, ánh sáng xung quanh chúng tôi liền trở nên vô cùng ảm đạm.

Nhiệt độ trong không khí trở nên cực kỳ thấp, nếu lúc vừa rồi là từng tận gió lạnh, cảm giác rất giống cuối thu. Vậy thì hiện giờ lại giống như vào hầm băng, vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt, hơn nữa mặt nền gạch xanh thoạt nhìn trông ướt sũng. Giống như một trận mưa vừa trút xuống, làm tất cả nền gạch xanh đều trở nên ướt đẫm.

May mà sương mù cũng tan đi gần hết, tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng, chúng tôi vậy mà đang ở trong một con phố sâu thẳm.

Mà trong con phố này, cả hai hướng đi đi lại lại, đều không ngừng có những bóng dáng đen trắng lơ lửng đi đến. Mấy thứ kia hẳn chính là vong hồn linh tinh gì đó, và cũng có rất nhiều móng vuốt nhô lên từ dưới nền gạch xanh.

Những vong hồn bắt đầu lơ lửng, ánh mắt đờ đẫn, khuôn mặt ngưng trệ.

Những móng vuốt từ sâu trong mặt đất nhô lên, một vuốt đột ngột dùng sức, có thể kéo một vong hồn đầu gỗ xuống. Tôi căn bản không thể hiểu cảnh tượng này, những bàn tay đen này là đang săn thức ăn người sao?

Vong hồn dường như không biết phản kháng, may mắn là bên người chúng tôi có ánh sáng, bàn tay đen còn chưa kịp chạm vào, liền tự mình rút lui.

Hai bên con phố có rất nhiều kiến trúc trông như cổ đại lại không phải cổ đại, cánh cửa của rất nhiều kiến trúc bị khóa lại, cũng có một số cánh cửa là rộng mở. Chỉ nhìn qua một mảng sơn đen mờ ảo, giống như bị một đám sương mù đen bao phủ, khiến cho người ta không thể thấy rõ sự tồn tại của người đàn ông ở bên trong. Lâu lâu lại có âm hồn đi ngang qua, bay vào những ngôi nhà ven đường.

Tống Tâm nắm chặt kim chỉ nam nho nhỏ trong lòng bàn tay, trên trán đổ đầy mồ hôi, khóe miệng cô ấy có hơi run rẩy: "Chúng ta... Hình như chúng ta đi tới U Đô rồi."

“Có phải đi nhầm rồi hay không? Tại sao càng đi lại càng đến U Đô! Tống Tâm, cậu là đồ khốn kiếp, cậu đưa chúng tớ đến thành phố người chết." Trong mắt Âu Vỹ đều là tơ máu, cô ấy đi đường đã có chút lảo đảo, nước mắt chậm rãi tuôn rơi, toàn thân có phần sụp đổ: "Tớ đau quá, tớ muốn về nhà."

Trong lòng tôi cũng không nắm chắc, càng không rõ phương hướng này có đúng hay không. Nhưng kế hoạch lúc này, chỉ có thể tin tưởng Tống Tâm, nếu không chúng tôi cũng chỉ có thể đâm lao loạn xạ khắp nơi giống như con ruồi mất đầu.

“Nói đúng ra, nơi này là phố Âm của U Đô. Tống Tâm ở trong màn sương mù dày đặc, có thể tìm đến nơi này, thật sự là có năng lực. Âu Vỹ, nếu cậu không muốn chết, vậy đừng oán giận, tiếp tục đi theo chúng tớ. Chỉ cần đi đúng phương hướng, có thể gặp cậu Giản, anh ấy sẽ đến cứu chúng ta." Cố Lan hé ra khuôn mặt lạnh lùng, cao ngạo lạnh lùng như vậy làm cho người ta không có cách nào đối diện với cô ấy.

Trong đầu tôi giống như xẹt qua dòng điện, tôi nắm lấy tay áo của Tống Tâm đang dẫn chúng tôi đến cuối rừng cây nhỏ, ánh mắt lạnh lùng đâm thẳng vào Cố Lan.

Cô ta cho tôi cảm giác, như thế nào... Như thế nào lại giống chủ nhiệm khoa cao ngạo lạnh lùng như vậy?

Tôi hy vọng suy đoán của tôi là sai lầm. Tống Tâm chăm chú nhìn tôi một lúc, giống như hiểu ra, đưa tay bỏ kim chỉ nam vào bên trong túi.

Cô ấy chắn ngang trước mặt Cố Lan, trực tiếp nắm lấy cổ áo Cố Lan: "Rốt cuộc cô là ai? Từ lúc ở trên xe, cô đã không thích hợp, cô không phải là Cố Lan, có đúng không?"

“Tôi không phải." Cô ta trả lời cũng rất sảng khoái.

Tống Tâm liếc mắt nhìn tôi một cái, giơ nắm đấm với Cố Lan, gần như đấm xuống, ánh mắt cũng trở nên có chút hung ác: "Cô là ai? Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

“Người đại diện âm dương, là cậu Giản, để tôi tới bảo vệ các cô." Khóe miệng người phụ nữ kia giương lên mỉm cười, tầm mắt nhìn về phía xa xa: "Cô có thể đánh tôi, dù sao người bị thương cũng không phải tôi... Hơn nữa, cậu Giản đến đây."

Tôi vừa nghe thấy những lời này của cô ta, lập tức cảnh giác, tầm mắt trùng với hướng cô ta nhìn.

Chỉ thấy nơi sâu bên trong rừng cây nhỏ ở đằng trước, đang có hai chàng trai một trước một sau mệt nhọc đi tới.