Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 94: Anh muốn ôm em đi ngủ



"Em không hỏi là được chứ gì? Em... em không thèm cùng anh đâu...” Tôi nhìn thấy hai mắt đang hừng hực ngọn lửa tối tăm của anh, có chút chùn chân, theo bản năng đẩy vai của anh ra.

Cơ thể của anh còn yếu ớt hơn so với trong suy nghĩ của cô, chỉ đẩy vậy thôi đã ngã xuống đất.

Cả thân thể Lăng Vũ Dương đều uể oải cong lưng, đồng tử lạnh như băng trong con mắt nhìn mặt đất, trong miệng khẽ ho khan. Máu đỏ thẫm phun ra trên sàn, một giọt lại một giọt.

Lăng Vũ Dương suy yếu không có sức lực tới mức này, đây là lần đầu tiên tôi thấy.

“Lăng Vũ Dương, anh sao thế?" Tôi vội vàng nhảy xuống giường nâng Lăng Vũ Dương, thân thể của anh còn nặng nề hơn tôi nghĩ, đỡ cả buổi cũng không nhúc nhích chút nào, ngược lại là anh ngồi dưới đất, uể oải vòng tay quanh eo của tôi, nghiêng đầu, dán tai ngay bụng của tôi: “Anh không sao, chỉ là thân thể người sống không có có tim, rất khó mà sống được."

Chung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, ánh mặt trời bên ngoài chiếu đến, lộ ra nơi này và dương trạch bình thường không khác nhau.

Chỉ là trang trí trưng bày trong phòng có chút phục cổ, trên nóc nhà là một cái đèn treo thủy tinh lớn, trên đèn treo tất cả đều là ngọn nến màu trắng. Giường lớn phong cách cách thức Châu Âu Rococo, và có lẽ chỉ sinh viên Học viện Mỹ thuật mới nói ra được, sàn nhà bằng gỗ là nơi bày ra trận hình kỳ quái giống như hình vẽ.

Trên vách tường có rất nhiều tranh vẽ, nhìn như là bức ảnh đi du lịch ở bảo tàng Louvre.

"Em đỡ anh lên giường được không?" Tôi chạm vào thân thể lạnh ngắt của Lăng Vũ Dương, lòng nóng như lửa đốt, tôi không biết nên chăm sóc một người không có tim như thế nào.

Bởi vì người không có có tim, bình thường đều không sống quá năm phút được.

Tuy rằng anh còn sống, nhưng rất suy yếu.

Một giây trước vẫn còn nói giỡn cùng tôi, nói một vài lời mập mờ đen tối, một giây sau lại trở nên yếu ớt vô lực như thế. Nếu kẻ thù ông chủ quán cà phê Ác Nguyệt của anh đến thì phải làm cái gì bây giờ?

Anh làm một cái động tác im lặng, nói: “Để cho anh nghe nó một chút."

Dường như Lăng Vũ Dương có thể nghe được thai động của bảo bảo trong bụng tôi, nhẹ nhàng nhắm lại hai con ngươi thâm sâu, lông mi màu đen như là Hắc thạch có chút nhíu lại, hình dáng thon dài giống như cánh của con bướm đuôi phượng hoàng màu đen.

Thân thể của tôi đột nhiên thả lỏng, cảm nhận được ngoài gió mát lạnh thổi đến từ cửa sổ trước mặt, gió thổi khiến tóc của tôi bị rối. Toàn bộ thế giới giống như đều trở nên yên lặng, giống như khoảng thời gian đẹp nhất đều đọng lại tại giờ khắc này.

Bé cưng trong bụng tôi quả nhiên là khác với những đứa trẻ bình thường, hình như nó cảm nhận được Lăng Vũ Dương đang chăm chú nghe tiếng thai động, chậm rãi mở mắt, bàn tay nhỏ bé giống như đang duỗi ra ngoài: "Ba."

Một khắc này không chỉ có tôi chảy dòng nước mắt nóng, mà ngay cả lạnh lùng như thân thể anh cũng khẽ giật mình, cứng lại. Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng của tôi, hình như bé cưng bị anh gãi ngứa, ở trong bụng cười khì khì không ngừng: "Ba, con ngứa, ba... Khì khì... Đừng mà, đừng bắt nạt bé..."

"Đi ra, để cho ba ôm một cái." Môi anh khẽ mở, khóe miệng xanh biếc lạnh nhẹ nhàng cong lên.

Bé cưng chu miệng, hình như còn có chút mệt mỏi, có chút buồn ngủ mà duỗi lưng một cái. Linh Thể bé cưng đang phát ra ánh sáng trắng từ trong bụng của tôi bay ra, bé tự tay ôm lấy cái cổ trắng nõn thon dài của Lăng Vũ Dương, môi đặt trên mặt Lăng Vũ Dương dùng sức hôn một cái.

Khi bé nhìn thấy vết thương ngay ngực của Lăng Vũ Dương, trong đôi mắt long lanh như nước là nước mắt rơi xuống, âm thanh như trẻ đang bú kèm thêm vài phần đau lòng nghẹn ngào: "Ba đau không?"

Lăng Vũ Dương ngón tay trắng nõn thon dài như đũa ngọc nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của đứa bé này, cả người đều tốt giống như lóe hào quang tình yêu của người cha, ánh mắt băng lạnh như vậy khi ở trước mặt bé cưng liền tan biến, tốt đẹp tựa ánh trăng chiếu xuống: "Không đau, vết thương có sao không?"

Có lẽ anh đang hỏi bé con vì có mấy lần nó vì bảo vệ tôi mà bị thương. Hai mắt đứa bé đó đã đẫm lệ, khuôn mặt bé nhỏ tựa vào lồng ngực của anh, nước mắt nước mũi dính tèm lem, khóc lên: “Vết thương của con đã tốt rồi, ba... thấy thương quá... hu hu hu... Vết thương của ba nặng quá... là bé không bảo vệ ba chu toàn."

Tâm trạng của tôi có chút tệ, cái đầu nhỏ của bé con Mặc Mặc lạnh buốt: “Con còn nhỏ thế này, làm sao bảo vệ ba được? Không trách con..."

“Không, con phải bảo vệ ba mẹ." Hai đầu lông mày của đứa bé con hao hao giống Lăng Vũ Dương, bé nhăn lông mày nhỏ ngang ngược lại, quả thực là khắc ra chung một khuôn với Lăng Vũ Dương.

Lăng Vũ Dương nhướng nhướng đuôi lông mày sắc bén, không chút khách khí nào nói: "Cậu nhóc, ngữ khí không nhỏ nhỉ, mau trở lại trong bụng của mẹ cậu nghỉ ngơi đi."

Thân thể nho nhỏ của cậu bé ở ban ngày quả thật có chút không thích ứng được, dạo chơi một thời gian dài rồi, thoạt nhìn lại càng suy yếu. Ai mà ngờ tên quỷ nhỏ này chết sống không chịu quay về trong bụng tối, khóc lóc hô hào nói muốn ở cùng ba mẹ.

Bé cưng còn nhỏ nhưng đã hiểu chuyện tới vậy, tôi nhìn nước mắt đang lăn dài của cậu là biết rằng cậu có bao nhiêu không chịu.

Ngược lại là Lăng Vũ Dương, ánh mắt lạnh lẽo, lập tức đẩy cậu vào trong bụng của tôi. Linh Thể bé con đã tiến vào, bàn tay Lăng Vũ Dương vẫn đặt ở phía trên bụng của tôi, thật lâu không nói gì, máu từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống.

Tôi vội vội vàng vàng giúp anh lau đi máu nơi khóe miệng, cắn răng, dùng sức nâng thân thể Lăng Vũ Dương lên giường. Cũng không biết anh có cần chống lạnh hay không, nhưng vẫn đem mền tơ tằm màu trắng đắp lên thân thể suy yếu của anh.

Khuôn mặt bị hủy dung nhan kia trắng bệch, con mắt đen láy có chút uy nghiêm nhìn tôi.

Anh vươn tay tay giống như muốn sờ gương mặt của tôi, ngẩng lên, rồi lại vô lực hơn lúc nãy một lần. Đôi mắt bá đạo tới vậy nhưng đột nhiên trở nên có chút ảm đạm, thấp giọng nói: "Cô bé, xem ra hôm nay anh không thể dẫn em đi gặp ba mẹ vợ rồi..."

“Không sao, anh nghỉ ngơi trước đi." Tôi ngồi ở bên giường, thấp giọng nói một tiếng.

Nhưng Lăng Vũ Dương lại được một tấc lại muốn tiến một thước, từng chữ một nói: "Anh muốn ôm em, lại đây.

- ---------------------------