Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 95: Cô bé, em có tin anh không?



Tôi có hơi do dự nhưng sau khi nhìn thấy Lăng Vũ Dương đang nổi lửa lớn, kèm theo vết sẹo và gương mặt trắng bệch, cảm thấy có hơi đau lòng nên cũng không suy nghĩ nhiều, chui luôn vào chăn nằm cùng anh.

Trong chăn có một cánh tay nhẹ nhàng ôm tôi từ phía sau, đầu ngón tay của anh nâng đầu của tôi lên, để tôi gối lên cánh tay của anh. Cái tay ôm tay tôi đưa ngón tay xuống bụng tức thì xốc vạt áo của tôi lên, vẽ một vòng ở nơi hơi hơi đội lên của tôi.

Đầu ngón tay của tên này lạnh băng mà còn vừa tinh tế.

Tôi bị sờ tới mức cả người như có dòng điện chạy qua tóc gáy dựng thắng, hơi quằn quại. Anh ở đằng sau tôi khó chịu ho khan, nghe thế lòng tôi đau không thôi. Anh chỉ đành nhắm mắt lại khó khăn chịu đựng.

Nghĩ thầm, chờ khi nào hết tuyệt đối sẽ không để anh được lợi như vậy.

Nhắc tới cũng kỳ quái, ở trong lồng ngực của anh, tôi không hiểu sao lại cảm thấy thả lỏng, bất giác ngủ mất.

Cuối cùng, tôi bị cơn đói làm cho tỉnh giấc.

Cũng không biết bản thân đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại, chung quanh đã là một mảnh tối thui.

Có mùi xì gà nhàn nhạt, một tia lửa màu đỏ cháy trong đêm.

Chợt nghe thấy giọng Tư Mã Thanh vang lên trong bóng đêm, hình như là đang cùng Lăng Vũ Dương nói chuyện: "Nhìn ra được là cảm tình của Giản Dương dành cho bà chủ rất sâu. Tôi dùng toàn lực thi triển mị hoặc, nói muốn kết hôn với anh ấy nhưng anh ấy vẫn nói là muốn suy nghĩ một chút. Anh ấy bây giờ đã rất hối hận vì đã diễn xuất cùng Lạc Thần Tuấn, làm tổn thương bà chủ."

Tôi vốn muốn gọi tên Lăng Vũ Dương nhưng khi nghe tới hai chữ Giản Dương thì lại ngậm miệng lại, ngừng thở. Tôi chỉ sợ bọn họ phát hiện tôi đã tỉnh lại. Tôi dựng lỗ tai lên, cẩn thận nghe ngóng.

Đại khái chính là Tư Mã Thanh bảo Giản Dương cùng Lạc Thần Tuần diễn giường chiếu để đả kích tôi, cuối cùng dồn ép tôi đến bước đường cùng. Người tôi tín nhiệm nhất bây giờ là Lăng Vũ Dương, chẳng lẽ người cam nguyện vứt bỏ trái tim vì tôi, mà anh cũng ở đây tính toán tôi sao?

Tôi cảm thấy thân thể của tôi đang run rẩy, trong lòng đau như bị ai cứa, trong đầu thậm chí còn có suy nghĩ mất hết can đảm.

"Là người thì luôn luôn có nhược điểm, huống hồ không phải còn có Lạc Thần Tuấn giúp cô sao?" Lúc này, giọng Lăng Vũ Dương tà lạnh, tôi thậm chí còn không nhận ra đó là anh. Hơn nữa tốc độ nói của anh bình tĩnh, khiến cho người ta có cảm giác túc trí đa mưu.

“Vâng, ông chủ, tôi nhất định có thể tra ra âm mưu giữa nhà họ Giản và Ác Nguyệt, cũng sẽ tìm được người nhà của cô ấy." Tư Mã Thanh nói cô ấy, nhưng tôi lại không rõ ràng lắm là ai, nhưng vẫn nhẫn nại cần thận nghe tiếp.

Anh dừng một chút, rồi mới hỏi: "Còn chưa có manh mối sao?"

“Ông chủ, còn chưa biết người nhà của cô ấy đi đâu nữa, mấy năm nay ngài vẫn luôn tìm kiếm nhưng cũng chưa tìm được. Nếu như không phải giữa hai người có khế ước minh hôn thì giữa biển người mênh mông, có lẽ ngay cả cô ấy cũng không tìm thấy." Tư Mã Thanh tiếp tục nói.

"Tiếp tục tìm, tôi hoài nghi, người nhà con bé bị Ác Nguyệt bắt giấu." Giọng nói Lăng Vũ Dương đột nhiên trở nên phức tạp pha lẫn phẫn nộ, khí thế lạnh lùng trong phút chốc bao phủ cả căn phòng.

Sự mạnh mẽ đó dễ dàng khiến cho người ta sinh ra tâm lý e ngại và thuần phục.

Tôi rùng mình, chẳng lẽ vết thương Lăng Vũ Dương đã lành rồi sao.

Sau đó chợt nghe vài tiếng ho khan trong đêm, tiếng thở dốc của anh ở trong không gian yên tĩnh lộ ra đặc biệt nặng nề. Tôi có hơi cảm động, mặc dù anh bị thương nặng nhưng vẫn giúp tôi tìm tung tích người nhà.

Tư Mã Thanh nói: "Nói không chừng trên bộ Sinh Tử có ghi chép tung tích thân nhân cô ấy. Chỉ là... Chỉ là tôi hoài nghi, bộ Sinh Tử ở trên tay đại nhân Ác Nguyệt..."

"Chắc là con bé đã thấy trên tivi nhiều rồi, ngay cả bộ Sinh Tử ở U Đô cũng biết." Giọng nói của Lăng Vũ Dương trong bóng đêm mặc dù có chút lạnh, nhưng vẫn mang theo một chút ý vị cưng chiếu.

Nhưng khi nhắc tới Ác Nguyệt thì lại biến thành lạnh lẽo có thể đóng băng cả không khí: "Anh ta đây là đang muốn chết, nếu như anh ta còn dám đến trêu chọc tôi thì tôi cũng sẽ không nhớ tới tình cảm tay chân nữa!"

Chấm lửa đỏ tinh đột nhiên dập tắt, chắc là đã rụi tắt trong gạt tàn thuốc rồi.

Tôi thật sự là bị dọa ra đổ mồ hôi lạnh, không ngờ Ác Nguyệt là anh em tay chân của Lăng Vũ Dương. Nếu như mọi thứ đều là Ác Nguyệt đang tính toán Lăng Vũ Dương vậy có nghĩa là người nhà của tôi thật sự có khả năng đều ở trong tay Ác Nguyệt

Trên trán tôi toát ra mồ hôi lạnh, lại bị một cái tay lạnh buốt nhè nhẹ vuốt: "Nghe trộm bọn anh nói chuyện à?"

"Em... Em không có nghe lén, em mới chỉ nghe được một chút thôi." Tôi thật sự giống như đứa con nít làm chuyện xấu bị bắt tại trận, chỉ có thể che giấu hốt hoảng trong lòng.

Lăng Vũ Dương tựa như một cái vực sâu màu đen khiến cho người ta càng nhìn càng không thấu.

Anh là bởi vì âm mưu của Ác Nguyệt mà bị thương nặng, rồi lại phản thủ vi công, để cho Tư Mã Thanh tiếp cận Giản Dương, từ đó mê hoặc tâm trí Giản Dương, điều này đã tạo thành giây phút tôi ở trước mặt người khác chịu nhục vào ngày hôm đó, để cho anh dùng thân phận Liên Quân Dượng mà mang tôi đi.

Âm mưu quỷ kể trong này, từng khâu từng bước đầy gian nguy, bọn họ đều là những nhân vật tàn nhẫn.

Chỉ có tôi đầu óc ngu si, nếu như không phải chính tai nghe thấy thì có lẽ có suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra những thứ này.

Tôi đột nhiên cảm thấy tất cả người bên cạnh tôi đều tốt đến đáng sợ, ngoại trừ Tống Tâm ra thì rõ ràng tôi không có người để tin tưởng. Khủng hoảng sẽ khiến toàn thân tôi lạnh, thân thể không ngừng run rẩy, cái loại cảm giác muốn khóc này bị tôi cưỡng ép ức chế lại.

Tôi không dám khóc, tôi sợ Lăng Vũ Dương sẽ phát hiện.

Anh nhẹ nhàng choàng tay qua vai tôi, cũng không giải thích, anh chỉ hỏi tôi: "Cô bé, em có tin anh không?"

- ---------------------------