Cô Nàng Tomboy Khác Người

Chương 28



Aiko vừa ho vừa cười trừ với tôi, còn tôi thì vẫn bực mình đi đến chiếc tủ ở đằng đó, vơ đại một chiếc áo khoác và ném nó vào mặt cô ta. Trong khi cô ta chậm rãi mặc áo khoác thì tôi cũng rảnh rỗi không có gì làm mà liếc nhìn xung quanh căn hộ. Giờ mới có dịp nhìn kĩ, dù căn hộ rộng nhưng tôi lại thấy đồ đạc của cô ta rất ít, chỉ có đúng một chiếc sofa và tủ đồ ở giữa nhà, còn lại là một không gian trống rỗng, không có lấy một chiếc phòng ngủ và phòng học, cứ như kiểu cô ta chỉ vừa mới chuyển đến đây vậy. Thế là tôi thắc mắc hỏi cô ta:

- Mày vừa mới chuyển đến đây à? Sao đồ đạc ít quá vậy?

- Đâu có! Em sống ở đây cũng gần bốn năm rồi!

Hể? Bốn năm rồi á? Tôi như không thể tin được vào lời cô ta nói! Bốn năm sống ở đây rồi mà sao trơ trọi kinh khủng như vậy nè? Hèn gì, khi bước chân vào nhà mà tôi cảm thấy tĩnh lặng đến như vậy, người ngoài nhìn vô thì cũng chẳng ai tin cô ta đã sống ở đây bốn năm đâu. Mà.. Bộ sống một mình ở đây với không gian rộng lớn như vậy, cô ta không có cảm giác cô đơn và trống trải sao? Bộ cô ta không có một chút cảm giác tủi thân gì khi không có ai đó ở bên cạnh chăm sóc cho mình khi bị bệnh à? Với một con người có tính cách lạc quan như cô ta thì tôi chẳng thể nào tin được cô ta sở hữu một căn hộ tĩnh mịch đến u ám như vậy. Nhiều lúc tôi cũng tự hỏi bản thân khi nhìn cô ta ở trên trường và ở nhà thì tôi thật sự không biết rằng đâu mới chính là nhân cách thật sự của cô ta:

- Bộ mày không thấy cô đơn khi sống một mình ở những nơi như thế này à?

Aiko nghe câu đó xong thì cô ta chỉ nhìn tôi và cười dịu dàng với tôi, sau đó thì thốt lên rằng:

- Ừm thì.. trước đây thì đúng là đã từng có, nhưng bây giờ thì.. em đã có anh ở bên cạnh em rồi, nên em chẳng còn cảm thấy cô đơn nữa! Mỗi ngày, mỗi ngày được gặp anh và ăn cơm trưa cùng với anh, thật sự điều đó làm em cảm thấy ấm áp và hạnh phúc lắm! Senpai, cảm ơn anh.. vì đã đến đây thăm em!

Tôi ngồi đó, không nói gì, cái câu nói lúc nãy của cô ta đã làm cho tôi ngạc nhiên đến tột độ. Lạ lắm! Trái tim của tôi lạ lắm! Có một thứ gì đó ấm nóng đang lan tỏa trong chính lồng ngực của tôi. Nó làm tôi nhớ lại hơi ấm từ bàn tay của má tôi, nhẹ nhàng đặt lên trên trán tôi vào cái lúc tôi bị bệnh cảm hồi còn nhỏ ấy, tôi còn nhớ rất rõ má tôi thức suốt cả một đêm để chăm sóc và sưởi ấm cho tôi để khỏi bị lạnh, điều đó đã khiến cho trái tim tôi rất là ấm áp và hạnh phúc. Và giờ đây, chính Aiko đã san sẻ và khơi gợi lại cho tôi cái cảm giác thân thuộc đó một lần nữa, làm tôi nhớ lại bản thân của mình trước đây, phải chăng đây chính là tình yêu thương giữa con người và con người với nhau? Và phải chăng đây chính là cảm giác của má tôi khi chăm sóc cho tôi? A, cảm giác thật là dễ chịu vô cùng. Khóe môi của tôi chợt cong lên một đường nhẹ, dịu dàng xoa đầu cô ta và nói rằng:

- Ừm, tao biết rồi! Thôi, nghỉ ngơi cho khỏe đi! Để mai còn đến trường ăn trưa cùng với tao nữa!

Cô ta nghe cái câu nói đầy hiền dịu ấy của tôi mà đỏ hết cả mặt lên, rồi sau đó là ngoan ngoan như một chú mèo con, cuộn tròn trong chăn lông ấm áp và nghe lời tôi tìm lấy đến giấc ngủ. Tôi nhìn cái hành động đáng yêu này mà không nhịn được cười, thật là, chỉ có những khoảng khắc hiếm có này thì cô ta mới thật sự giống như là một cô gái thôi.

Đang khẽ khàng chỉnh lại chăn cho cô ta thì chợt có một mùi "kì lạ" nào đó xộc thẳng vào mũi của cả hai chúng tôi. Tôi và Aiko không hẹn mà cùng nhau ho sặc sụa, nước mắt nước mũi chảy tèm nhem ra mặt, sau đó là tôi nhìn thấy hai người kia đi từ trong bếp ra với một chiếc nồi bốc đầy hắc tuyến ở đó. Handa đặt chiếc nồi ấy xuống trước mặt của cả hai đứa bọn tôi và mỉm cười nhìn Aiko đầy rạng rỡ:

- Aiko, em ăn hết cái nồi cháo này, rồi sau đó uống thuốc nhé!

Hai chúng tôi nhìn cái nồi cháo ngay trước mặt mình mà mặt đen đéo còn gì để nói luôn, còn bonus thêm vài giọt mồ hôi lạnh nữa. Cháo nhà người ta khi nấu lên sẽ ra màu trắng tinh và có mùi thơm phức hấp dẫn vị giác, còn cháo nhà này, đỏ lòm như máu vậy, đã vậy còn có mùi nồng đến kinh khủng nữa. Nhìn vào cũng đoán chắc hai tụi nó cũng phải bỏ đến hai hủ bột ớt lận, chỉ ngửi thôi cũng thấy cay xé lưỡi rồi. Cũng may tôi đéo phải là bệnh nhân đấy, chứ không thì xác định cái mỏ rồi, còn cô ta thì cố gắng gượng cười trong đau đớn và hỏi Handa:

- Ano, Handa - senpai! Rốt cuộc anh đã làm gì với cái nồi cháo này vậy?

Handa nghe câu hỏi ấy thì liền niềm nở trả lời ngay:

- À, đó chỉ là tai nạn nho nhỏ trong bếp núc thôi ấy mà! Là như vầy! Khi anh đang nấu nhừ cơm ra thành cháo thì anh có cho một ít bột ớt vào, khi rắc nó lên thì vô tình tay của Senzou quơ trúng vào vai anh và kết quả là anh lỡ tay làm rơi hủ bột ớt vào trong nồi cháo luôn! Nhưng mà không sao đâu, anh nếm thử rồi, chỉ cay một chút thôi, vẫn còn ăn được!

Nghe xong, cô ta liếc Senzou đang cười hì hì gãi đầu mà đến nỗi muốn rách cả võng mạc ra luôn vậy, còn tôi thì nhìn Handa mà cạn lời. Nó là dân ăn cay nên nó có thấu gì cái nỗi khổ của những đứa chỉ biết đến đồ ngọt như tôi và cô ta đâu. Chính vì vậy, vào ngày hôm đó, tôi đã chứng kiến một "huyền thoại" ra đi trong cái nồi cháo đầy "đẫm máu" này và thế là cô ta phải nghỉ thêm ba ngày nữa để làm dịu cái "cục thịt bò" trên môi thì mới có thể đi học lại được.