Có Phải Tình Là Biển Lửa

Chương 38



Chiếc xe dừng trước một bảng led to lớn với hàng chữ phát sáng "ẢO QUỐC".

Hắn mở cửa bước xuống, trời lại bất chợt đổ cơn mưa rào, Tây trang màu đen u uất cũng theo đó mà trở nên thẫm nước.

Không vội vã, cũng chẳng gấp gáp, hắn cứ từng bước lãnh đạm đi vào bên trong mặc trời vẫn đang trút xuống từng hạt nặng trịch.

Vừa bước qua cánh cửa cách âm đắt tiền, nhân viên phục vụ thấy bóng hắn cũng liền thận trọng cúi chào:

- Vũ tổng, ngài muốn phòng VIP hay....

Lời chưa kịp ra hết, hắn cũng chẳng thèm bỏ tai mà lướt qua người nhân viên kia đi thẳng đến vị trí chính giữa, đôi mắt sắc lạnh nhìn hai thân ảnh ngả ngớn đang dựa vào nhau mà gằn lên:

- CÚT!

Người đàn ông lúc này đang ngồi ở vị trí đó, vòng tay còn ôm một mỹ nữ ăn mặc hở hang mà nhìn lên hắn, nghênh mặt nói:

- Mày là ai? Không thấy chỗ này tao đang ngồi sao?

Hắn lúc này đôi mắt đã rực lửa, gắng nhẫn nhịn mà lặp lại:

- TAO CHO MÀY BA GIÂY, ĐEM CẢ Ả BÊN CẠNH MÀY BIẾN KHỎI ĐÂY!

Tên kia nghe vậy lại cảm thấy có chút run sợ nhưng vì sĩ diện lại đứng bật dậy, đưa bàn tay lên đẩy mạnh vào vai hắn:

- Mày là thằng nào mà hỗn láo như vậy? Có biết tao là ai không? Chỗ này là tao bỏ tiền, mày mới là thằng nên biến khỏi đây.

Ai ngời lời vừa dứt, hắn liền đưa tay lên siết chặt lấy cổ tên đó, đôi mắt như lưỡi dao sắc nhọn nhìn khoét sâu lên gương mặt gã tưởng chừng như muốn giết chết gã ngay tức khắc vậy.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng khiếp sợ mà lùi lại, một nhân viên quản lý lúc này vội vã đi đến chỗ hắn mà cúi đầu gấp gáp nói:

- Vũ tổng, đây là Lục tiên sinh, xin ngài nương tay một chút. Tôi biết đây là vị trí của ngài, nhưng vì hôm nay tất cả bàn đều kín mà Lục tiên sinh lại nhất quyết không muốn dùng phòng nên ngài ấy đã trả tiền để đặt vị trí này, thật không nghĩ hôm nay ngài sẽ đến. Vũ tổng, thật xin lỗi, nếu ngài báo trước chúng tôi sẽ không để xảy ra sự việc này.

Tên quản lý này tuy giải thích nhưng lại không dám nhìn hắn, vốn vị trí này là hắn đã bỏ một số tiền lớn để mua trọn, nhất quyết không được ai ngồi vào dù là để không nhưng hôm nay Lục Triết Hàn - kẻ cầm đầu Huyết Ưng Bang, tuy không mạnh bằng Quỷ Thiên Hội nhưng lại là bang phái khá ngỗ ngược và hay làm càn, mặc dù đã giải thích nhưng gã lại nhất quyết muốn vị trí đó, quả thật là làm khó bọn họ. Dù gì Ảo Quốc cũng cần phải làm ăn vậy nên cũng không dám đắc tội với Lục Triết Hàn, chỉ là không phải ngày trước, cũng không phải ngày sau, hắn lại đến ngay hôm nay nghiễm nhiên lại đắc tội với hắn còn khiếp sợ hơn nhiều.

Hắn lúc này nghe vậy lại thẳng tay hắt mạnh Lục Triết Hàn ngã nhào ra đất, bàn ghế đổ vào nhau khiến chai, ly đổ xuống đất vỡ tan tành, mọi người theo đó cũng kinh hãi mà hét toáng lên.

Thiên Uy vẻ mặt chẳng mấy để tâm, quay sang lấy chiếc khăn được dắt trong túi áo ngực của người quản lý, lau sạch bàn tay của mình rồi vứt xuống đất mà lạnh giọng nói:

- ĐỔI!

Người quản lý nghe vậy lại ngây người nhìn hắn hỏi:

- Ngài nói sao?

Hắn lúc này quay sang hướng thẳng vào mặt người quản lý mà gằn lên:

- CHO CÁC NGƯƠI NĂM PHÚT!

Người quản lý nghe vậy liền giật mình hiểu chuyện rồi vội vã quay người đi.

Lục Triết Hàn bây giờ mới lồm cồm đứng dậy, bàn tay đưa lên sờ vào cổ mình còn cảm nhận được sức lực của hắn, thật sự quá mạnh. Gã nghiễm nhiên biết Vũ Thiên Uy là kẻ đứng đầu Quỷ Thiên Hội, chỉ là chưa có cơ hội gặp mặt nên mới dám ngạo mạn như vậy với hắn. Nhưng ở nơi đông người như vậy, mà gã là Lục Triết Hàn của Huyết Ưng Bang lại bị hắn làm cho bẽ mặt gã tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Chỉ là bây giờ so với hắn là hơi yếu thế, gã nhất định sẽ tìm thời cơ thích hợp để trả thù. Lục Triết Hàn ôm nỗi hận trong lòng nhìn hắn một cái rồi cắm đầu quay trở ra ngoài.

Lúc này nhân viên của Ảo Quốc đang dọn dẹp vị trí của hắn và thay tất cả mọi thứ từ bàn ghế, đến những vật nhỏ như chiếc gạt tàn đều được bóc mới.

Sau khi mọi thứ đã được ổn định, hắn cởi chiếc áo vest vứt sang một bên, bàn tay đưa lên định tháo chiếc caravat nhưng chợt nhớ ra rằng cô đã thắt nó lại chỉ nới lỏng rồi buông tay với lấy chai rượu rót vào ly mà cầm lên uống cạn.

Nữ nhân khi nãy ở trong lòng Lục Triết Hàn sau một phen kinh hãi bây giờ lại đứng đấy si mê hắn. Ả vốn thường hay đến đây để kiếm cho mình chỗ nương tựa vừa về vật chất, vừa về quyền lực nhưng chưa gặp được ai vừa ý. May sao hôm nay lại lọt vào mắt của Lục Triết Hàn, ả nghĩ đã vớ được miếng mồi ngon cho đến khi hắn xuất hiện thì mục tiêu liền đổi.

Gương mặt điển trai, khí chất cao ngạo, dáng vẻ lạnh lùng, đặc biệt là đôi mắt đầy tâm tư của hắn đều có sức hút mãnh liệt khiến ả si mê. Đôi guốc màu đỏ sẫm bất chợt tiến lại về phía hắn mà mạnh bạo ngồi xuống bên cạnh, cả người ngả ngớn áp chặt hai bầu ngực vào cánh tay hắn, giọng nói có phần lả lướt:

- Vũ tổng, tiểu nữ là Kiều Tuệ Linh, nghe danh ngài đã lâu cũng rất lấy làm ngưỡng mộ, nay gặp ngài ở đây quả thật là may mắn, không biết có thể hầu hạ ngài một đêm rượu hay không?

Hắn nghe vậy nhưng cũng chẳng để tâm, tầm mắt cũng không thèm nhìn sang ả lấy một cái chỉ lạnh giọng nói:

- Năm giây!

Ả ta nghe vậy lại không hiểu câu nói của hắn, cả người vẫn cứ áp sát vào:

- Ngài muốn tiểu nữ làm gì?

Hắn không đáp lại lời ả, chỉ im lặng hướng tầm mắt về phía trước. Một giây, hai giây rồi ba giây...."XOẢNG" tiếng đổ vỡ của ly rượu lại một lần nữa vang lên kéo theo sự chú ý của mọi người.

Kiều Tuệ Linh lúc này ngã sõng soài trên đất với bàn tay tứa máu bởi những mảnh vỡ của ly rượu, đôi mắt nhìn đến hắn một tia kinh hãi tột cùng mà hắn bây giờ mới để mắt sang ả nhưng lại là cái nhìn đầy sát khí:

- Còn không mau biến đi!

Kiều Tuệ Linh cả người run rẩy lồm cồm đứng dậy, đôi mắt cũng đã trở nên đỏ ngàu mà ngấn nước. Người nam nhân này tại sao lại tàn nhẫn đến như vậy, chỉ cần không ưa là thẳng tay tàn bạo như vậy sao? Ả ta bàn tay đau nhức nhìn hắn một cái rồi quay người rời đi: "Vũ Thiên Uy, tôi không tin không thể lay động được anh. Kiểu Tuệ Linh nhất định sẽ gặp lại anh".

Ả đi ra phía cửa liền va phải một người đàn ông, cũng không quay đầu xin lỗi mà cứ nức nở lao đi.

Nam nhân kia thấy vậy lại nhìn xuống bàn tay đang chảy máu kia của ả mà khẽ lắc đầu một cái rồi đi thẳng vào mà hướng thẳng đến vị trí chính giữa kia. Lại thấy đám nhân viên đang vội vã dọn dẹp nhưng mảnh vỡ cùng vết máu, anh lại khẽ bật cười một cái rồi ngồi xuống ghế đối diện hắn:

- Lại một nữ nhân ngu ngốc lao vào hoa đã có chủ sao?

Hắn nghe vậy lại chỉ bình thản cầm chai rượu rót vào ly của mình rồi nâng lên nhấp một ngụm mà nhàn nhạt nói:

- Vĩnh Kiệt, cậu đến muộn đấy!

Anh nghe hắn nói vậy liền cười trừ:

- Haha... Phương Đan đến gặp mình hỏi tình hình về nữ nhân của cậu, mình cũng chỉ là thành thật nói nên đến trễ một chút. Để mình phạt rượu vậy!

Nói rồi anh cũng lấy chai rượu rót vào ly mình rồi cầm lên uống cạn, lại hướng đôi mắt đến hắn mà vô tư nói:

- Lại cãi nhau với Băng Nhi sao?

Cái tên được nhắc đến lại khiến tim hắn nhói lên từng đợt, bàn tay siết chặt chiếc ly trên tay mà đưa lên miệng uống cạn rồi đặt mạnh xuống bàn:

- Cô ấy đi rồi!

Vĩnh Kiệt nghe vậy liền kinh ngạc nhìn hắn:

- Đi rồi? Đi đâu?

- Mình không biết. Khi sáng còn cùng nhau một chỗ, quay trở về liền không thấy.

- Vậy em trai cô ta vẫn ở đó sao?

Hắn nghe vậy không đáp trả, chỉ khẽ gật đầu một cái.

Vĩnh Kiệt nhìn hắn chợt suy tư một hồi rồi lại tiếp lời:

- Thiên Uy, cô ta không phải là quay về bên tên kia chứ?

Hắn lúc này cả người chợt khựng lại, đôi mắt sắc lạnh hiện rõ một tia biến động nhưng rất nhanh sau đó liền phủ nhận đi:

- Vẫn đang cho người tìm kiếm.

- Thiên Uy, nếu cô ta rời đi chắc chắn sẽ không bỏ rơi đứa em của mình. Nhưng cô ta lại để nó ở lại vậy có nghĩa nơi cô ta đi vốn không an toàn cho thằng bé. Nếu kết quả tìm kiếm không có một chút thông tin, vậy kẻ có thể che mắt được chỉ có tên đó.

Những lời Vĩnh Kiệt nói cũng đều nằm trong suy nghĩ của hắn, chỉ là hắn vẫn luôn phủ nhận điều đó, bởi đấy có lẽ là sự tổn thương nặng nề nhất đối với hắn.

Bàn tay với lấy chai rượu đổ đầy chiếc ly mà cầm lên uống cạn rồi đặt mạnh xuống bàn:

- Nếu quả thật là hắn, cho dù phải lặp lại sự kiện năm đó, mình cũng sẽ bằng mọi giá đưa cô ấy về.

Nói rồi hắn cũng đứng dậy mà trở ra ngoài.

Vĩnh Kiệt ngồi đấy dõi theo bóng hắn, tay vẫn cầm ly rượu khẽ lắc lắc rồi suy tư nói:

- Vũ Thiên Uy, Tống Ngạo Thiên, rốt cuộc hai người bọn họ là có ân oán gì?

* * * * *

Hắn trở về nhà trong tình trạng đã say mèm, cả người là nồng nặc mùi rượu từng bước không vững mà đi vào.

Dì Lưu từ trong nhà vội vã đi ra đỡ lấy hắn mà lo lắng nói:

- Cậu chủ, cậu không sao chứ?

Hắn nghe vậy lại hướng đến bà, đôi mắt có phần mỏi mệt:

- Cô ấy.... về chưa?

Dì Lưu lúc này nhìn hắn một tia thương xót, bà không biết nói gì chỉ đành lắc đầu nhẹ một cái.

Hắn thấy vậy lại khẽ cười khổ một cái rồi đẩy bà ra mà đi thẳng lên lầu.

Băng Phong từ bên trong phòng mở cửa đi ra nhìn hắn như vậy vẻ mặt cũng trở nên ủ rũ:

- Chị... rốt cuộc chị đã đi đâu?

Nói rồi nó lại hướng đôi mắt u buồn lên nhìn hắn đang từng bước nặng nhọc đi về phía phòng.

Bàn tay đưa lên túm lấy nắm cửa, chần chừ một hồi rồi khẽ vặn nó mà bước vào đóng lại.

Hắn đưa đôi mắt nhìn khắp căn phòng, nơi nào cũng có hình ảnh của cô, bất chợt tầm mắt dừng lại ở phía khung cửa sổ, mọi thứ chỉ đều vừa mới đây thôi vậy mà chớp mắt một cái tất cả đều hoá hư không.

Hắn khẽ cười một cái, là cười giễu bản thân mình, từ một kẻ cao cao tại thượng phút chốc lại trở thành một người đàn ông bị bỏ rơi bởi ngay chính tình yêu của mình.

Phải chăng hắn đừng nên yêu quá nhiều, đừng nên tin quá nhiều, cũng đừng sung túc quá nhiều trong tình yêu, để khi nó vỗ cánh bay đi, một người đàn ông cao ngạo như hắn lại chẳng thể khóc như một đứa trẻ trong nỗi đau vô tận của mình.

Men say làm đầu óc hắn quay cuồng, từ từ ngồi phịch xuống đất tựa lưng vào cánh cửa mà ngửa mặt lên trần, hình ảnh cô lại hiện hữu ra trước mắt dày vò tâm trí hắn.

Bàn tay lấy trong túi ra chiếc điện thoại, bấm một dãy số đã quá quen thuộc rồi chỉ để nghe những âm thanh tuyệt vọng.

Lồng ngực lúc này trở nên đau nhói, hắn đưa cánh tay lên che đi đôi mắt đã vì ai mà trở nên cay xè, ngón tay kia vẫn lập lại những con số quen thuộc.

Một lần, hai lần, rồi ba lần.... hắn vẫn siết chặt chiếc điện thoại ở bên tai, mà những tiếng "tút...tút" kéo dài vẫn không ngừng lặp lại. Tâm can mỗi lúc một thắt chặt đến khó thở, mà lòng vẫn chờ đợi một tín hiệu từ phía bên kia, chờ đợi một giọng nói dù là lạnh nhạt của ai đó, nhưng tất cả lại nhẫn tâm đến vô vọng:

- Băng Nhi, nếu em đã ra đi như người dứt áo ngang trời, vậy tại sao không dùng một viên đạn giết chết tôi đi...?!

Trời ngoài kia vẫn trút xuống những trận mưa hối hả, gió rít lên từng cơn đánh vào những tán lá ngả nghiêng, qua khung cửa sổ u uất, người nam nhân ngồi đấy lại mang dáng vẻ đau thương tột cùng.