Cô Thành

Chương 2: Lê Đài Thành



"Ngữ Lam, ta sống nhiều năm vô nghĩa như vậy, nhưng lại chưa từng bước chân ra khỏi sa mạc. Ngươi luôn nói Giang Nam rất đẹp, khi nào dẫn ta đi được không?"

"Ngữ Lam, nếu ngươi không phải nữ tử, ta sẽ cầu xin cha ta gả cho ngươi."

"Ngữ Lam, ngươi đưa ta đi đi, đời này ta chỉ muốn ở cùng ngươi."

Là ai?

Trước mắt ta tối đen như mực, một cô gái xa lạ đang nói gì đó vào tai ta, nhưng đến khi ta quay đầu lại thì đã không thấy bóng dáng của nàng.

Xung quanh là tiếng khóc của nữ nhân, nàng vừa khóc vừa chất vấn người trong lòng, "Kha Ngữ Lam, tại sao ngươi còn chưa tới..." Câu này cứ lặp đi lặp lại liên tục, tiếng nức nở khàn khàn truyền vào tai ta, từng lời từng tiếng thấm đẫm máu tươi, tê tâm liệt phế.

Chẳng biết tại sao ngực ta lại đau kịch liệt, cứ như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim ta, từng nhát từng nhát như lăng trì. Ta cố chịu đựng ôm trái tim đau đớn của mình, hỏi: "Nàng là ai, tại sao lại khóc trong giấc mơ của ta?"

Nàng chỉ lo khóc lóc oán trách tình lang đã bỏ rơi nàng, ngoảnh mặt làm ngơ trước câu hỏi của ta.

Ngữ Lam, đây rõ ràng không phải tên nam tử, chẳng lẽ người trong lòng của vị cô nương này cũng là một nữ tử?

"Tiểu ca? Tiểu ca, tỉnh lại đi... Tiểu ca..."

Ta chỉ cảm thấy vai mình bị lay mạnh, choáng váng mở mắt, phát hiện trời đã sáng choang, điều đầu tiên ta nhìn thấy chính là những người dân du mục, bọn họ thấy ta tỉnh lại đều tỏ vẻ quan tâm: "Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng tỉnh."

Chuyện đầu tiên ta làm sau khi tỉnh lại là kiểm tra xem quần áo của mình có còn toàn vẹn không, chỉ sợ bại lộ thân phận nữ nhi.

Thật may mắn, quần áo vẫn chỉnh tề.

Ta yên lòng, lúc này mới nhận ra mình đang nằm giữa đất cát, con lạc đà cứng đầu kia thì không thấy tung tích, hẳn đã lẻn trốn đi lúc ta hôn mê.

Tối hôm qua? Ta vội vàng đứng dậy nhìn quanh bốn phía.

Không có, ngoại trừ hoang mạc cũng chỉ thấy hoang mạc, toà cô thành đổ nát ta đi vào tối qua đã sớm vô tung vô ảnh.

Mọi chuyện tối hôm qua hiện lên rõ mồn một trước mắt, rõ ràng là ta đi vào toà thành kia, bên trong có một cô nương mặc áo trắng đang ngồi hát, vừa dịu dàng lại có chút tinh nghịch đáng yêu, hỏi đùa rằng tại sao ta lại mặc một thân áo đen. Ký ức đậm nét như vậy, chẳng lẽ lại là mơ?

Sau đó thì thế nào? Ta cẩn thận nhớ lại, nhưng vẫn không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ cô gái kia nói nàng tên A Quỷ, muốn dẫn ta đến nơi có thể tá túc một đêm.

"Tiểu tử, nhìn ngươi không giống người ở đại mạc, sao lại một thân một mình nằm ở nơi hoang vu này? Cũng không sợ sói bắt đi sao?" Một người du mục lớn tuổi ngồi xổm xuống hỏi ta.

Ta vuốt phẳng quần áo, cúi đầu vái chào ông ta: "Làm lão nhân gia chê cười, tiểu sinh vốn là người Giang Nam, chỉ vì tuổi trẻ mê thú đó đây nên từ biệt cha mẹ lên đường du lịch, không ngờ lại lạc bước đến đây. Nhưng rõ ràng đêm qua tiểu sinh đang ở trong một toà cổ thành, chẳng biết tại sao tỉnh dậy lại nằm ở nơi này."

Sau khi nghe ta thuật lại, sắc mặt bọn họ đều thay đổi, một thanh niên trợn to mắt hỏi ta: "Ngươi thật sự đã đi vào toà quỷ thành kia sao?"

"Quỷ thành?" Ta không hiểu ý bọn họ, mặc dù ngôi thành cổ đó khá tồi tàn, nhưng sao lại là quỷ thành được? A Quỷ cô nương là một cô gái tốt như vậy, dù cho nàng có tên A Quỷ cũng không thể nào lại là quỷ thật, chẳng những thế còn không khác tiên nữ là bao. "Vị huynh đệ này thật biết nói đùa, cô gái trong thành kia sao lại là quỷ được, tối hôm qua ta đã gặp, nàng đẹp như tiên thiên, e rằng Hằng Nga tiên tử hạ phàm cũng không sánh bằng."

"Ngươi đúng là đồ thư sinh ngu ngốc!" Người nọ phát cáu, "Nếu nữ quỷ kia khó coi, làm sao có thể dụ dỗ đám háo sắc như các ngươi?"

Cái này... Lòng yêu cái đẹp mọi người đều có, đúng là ta ái mộ dung mạo của A Quỷ, nhưng chưa từng có chút suy nghĩ không an phận nào, sao lại bị gọi là đồ háo sắc?

Ta buồn bực trong lòng, thô lỗ đáp lại hắn: "Huynh đệ nói nàng là quỷ, vậy ngươi nói cho ta biết, nếu như nàng thật sự là quỷ thì sao ta có thể yên ổn ở đây tranh cãi với ngươi?"

"Công tử, cháu ta nói không sai, đấy chính là quỷ thành." Lão dân du mục không nhanh không chậm nói: "E là nữ quỷ kia đã để mắt tới ngươi, nơi đây là chỗ thị phi, công tử nên rời đi cho sớm, đừng nên hành động theo cảm tính mà đánh mất tính mạng."

"Sao lão nhân gia lại nói lời này?"

"Công tử có chuyện không biết, toà quỷ thành kia vốn có tên là Lê Đài Thành, mọi nhà trong thành đều mang họ Lê, trước kia là thành trì lớn nhất Mạc Bắc. Ước chừng hai trăm năm trước, trong một đêm Lê Đài Thành bị đồ sát toàn bộ, mấy ngàn người trong thành, từ thành chủ cho đến tôi tớ, không một ai may mắn thoát khỏi.

Khi còn bé lão đầu tử ta từng nghe tổ tiên kể lại rằng, sau khi Lê Đài Thành bị thảm sát, trong thành máu chảy đầy đất, hào nước xung quanh thành đều đỏ màu máu, trong cả trăm dặm vuông chỉ thấy kền kền sài lang tụ tập để ăn xác người, mấy tháng cũng chưa đi. Mùi hôi thối từ trong thành bay xa đến vài trăm dặm." Lão dân du mục thở dài một hơi khi nói đến những chuyện này, "Đúng là tạo nghiệt, sau đó tất cả cư dân ở gần Lê Đài Thành đều rời đi, cũng không ai còn nhìn thấy toà thành đó nữa."

"Không phải là không ai nhìn thấy." Người thanh niên tranh cãi cùng ta cổ quái nói: "Là ai nhìn thấy đều chết hết."

"Sao lại như thế? Mấy ngàn tính mạng trong thành đều bị giết chỉ trong một đêm, chẳng lẽ triều đình không quan tâm đến?" Ta cũng hít một hơi khí lạnh, hành vi cực kỳ tàn ác như vậy mà không ai hỏi tới sao?

Lão nhân giễu cợt nói: "Đây là vùng biên thuỳ, trời cao hoàng đế xa, quản thế nào đây? Hơn nữa, tương truyền thảm cảnh ở Lê Đài Thành là quả báo của thành chủ."

"Lời này nên hiểu thế nào?"

"Tối qua công tử ở trong quỷ thành cả đêm, nói vậy hẳn là đã gặp nữ quỷ trong thành."

Ta không muốn thừa nhận A Quỷ là nữ quỷ, đành phải nói: "Đúng là đêm qua ta có gặp một cô gái trong thành, yểu điệu thướt tha."

"Nàng chính là lệ quỷ kia." Lão nhân vỗ vỗ bả vai của ta, "Tiểu tử, ngươi có thể trở về xem như ngươi mạng lớn. Nữ quỷ kia chính là cô nương xuất thân trong gia đình bình thường ở Lê Đài Thành năm đó, bị thành chủ háo sắc để mắt nên muốn cưỡng chiếm, kết quả là nàng treo cổ ở tân phòng ngay trong đêm tân hôn. Nghe nói sau khi chết, oán khí của nàng quá nặng không thể siêu thoát, hóa thành lệ quỷ giết hại mấy ngàn tính mạng trong Lê Đài Thành."

Ta đã sống ở đây sáu mươi năm, năm nào cũng nghe nói có lữ khách hay mấy tiểu tử chăn gia súc bị nàng lừa vào thành hút dương khí, khi tìm thấy thi thể, ai nấy đều biến thành thây khô, thật kinh khủng."

Ta chỉ cho rằng ông ta đang hù doạ mình nên chắp tay bái biệt, "Đa tạ ý tốt của lão nhân gia, tiểu sinh cáo từ."

Một khúc hát của A Quỷ đã quanh quẩn trong giấc mộng của ta hai mươi năm, cho dù cô thành kia có thật sự là quỷ thành, ta cũng muốn xông vào.