Cô Thành

Chương 3: Cưới nàng



Ta đã tìm kiếm nơi cát vàng ngập trời này hơn một tháng, nhưng lại không nhìn thấy toà thành trì kia lần nào nữa.

Toà thành cô quạnh đổ nát kia, và cả bạch y cô nương sống trong đó, đều cùng nhau biến mất ở nơi hoang mạc mịt mờ này, giống như chưa bao giờ xuất hiện.

Vì vậy, ta nghĩ hôm đó nhất định là lão nhân gia dùng lời lừa gạt ta, nếu đúng như lời ông ta nói rằng nữ quỷ theo dõi ta, vậy sao lại không đến tìm ta? Chẳng những không tìm, chỉ sợ là còn cố ý lẩn trốn.

A Quỷ à A Quỷ, nàng không muốn gặp ta, nhưng ta nhất quyết phải tìm ra nàng cho bằng được.

Mặc dù đại mạc hoang vu, nhưng cũng có nét đẹp riêng của nó, ví dụ như vầng trăng to lớn sáng ngời giữa đêm nay, là lần đầu tiên ta nhìn thấy trong hai mươi năm cuộc đời.

Bầu trời thật thấp, dường như chỉ cần giơ tay là chạm đến dải ngân hà, hái lấy vài vì sao. Ta vô thức giơ tay lên, sau lưng vang lên tiếng trêu chọc quen thuộc, thanh âm thanh thuý êm tai hệt như lần trước ta được nghe, "An Tầm muốn có những ngôi sao trên bầu trời này ư, ta thay ngươi hái xuống được không?"

Tay của ta bối rối dừng giữa không trung, sau đó ngượng ngùng rút về, xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy A Quỷ đứng cách đó không xa.

Lần này nàng mặc một chiếc váy đỏ, mặt trắng bệch như giấy, nhưng sắc môi lại giống như sắp đốt lên ngọn lửa, khi cười lên mới tươi đẹp làm sao, dưới ánh trăng lạnh lẽo lại sáng rỡ lạ thường.

"A Quỷ, nàng đến rồi." Ta ngây ngô cười khúc khích.

Dù gì cũng là người đọc sách thánh hiền bấy lâu nay, lẽ ra ta nên dè dặt hơn một chút để không doạ đến nàng, nhưng A Quỷ lại xinh đẹp như vậy, ta hoàn toàn không thể khống chế mình cong lên khoé môi.

Nếu tân nương cha mẹ tìm cho ta là A Quỷ, nhất định ta sẽ vui vẻ cưới nàng, không oán trách nửa lời.

A Quỷ đến gần ta, nhón chân lên xoay một vòng, "An Tầm, ta mặc bộ quần áo này có đẹp không?"

Khi nàng xoay quanh, vạt áo nhẹ nhàng lay động, làn váy rộng bung ra thành từng tầng vòng cung, ta nghĩ đoá hoa mẫu đơn đẹp nhất thành Lạc Dương ta nhìn thấy khi đi ngang qua cũng không bằng một phần vạn của A Quỷ.

"Đẹp, cực kỳ xinh đẹp."

Bạch An Tầm ơi Bạch An Tầm, uổng công ngươi học một bụng kinh thư, đến khi chuyện tới trước mắt, ngay cả một lời khen ngợi cũng không thể nói ra, thật phí công dạy dỗ của phu tử.

A Quỷ vịn vai của ta, nàng từ phía sau đưa tay đến, ngón tay non mịn che đi đôi mắt của ta, làn da lạnh lẽo, giọng nói xa xăm: "Chiếc váy cưới này là mẹ ta may cho ta, bà nói chỉ có thể mặc cho phu quân của ta xem, An Tầm, ngươi đã nhìn thấy váy cưới của ta, ngươi phải cưới ta."

"Ngữ Lam, ngươi nhìn thấy váy cưới của ta, ngươi phải cưới ta."

"A Tuyết, nhưng ta cũng là nữ nhân."

"Ta mặc kệ, Ngữ Lam, không phải ngươi thì dù là ai ta cũng sẽ không lấy."

Ta giật mình đẩy A Quỷ ra, trước mắt là bạch quang chói loà, đầu ta đau như muốn nứt ra.

Ngữ Lam là ai, A Tuyết là ai? Những ký ức này không thuộc về ta, tại sao lại chui vào đầu ta?

Ta ôm đầu lăn lộn trên đất, đầu ta giống như bị hàng trăm con ngựa lôi kéo, từ bạch quang trước mắt bước ra một hồng y nữ tử, mái tóc bới cao đoan trang, trâm cài bằng ngọc, nhấc theo làn váy xoay tròn trước mặt ta, âm thanh trang sức va vào nhau lanh canh lách cách, từng tiếng từng tiếng đập vào màng nhĩ của ta.

"Đừng xoay nữa! Dừng lại! Mau dừng lại!" Ta tuyệt vọng ôm đầu gào thét, chỉ hận không thể vùi đầu vào cát vàng trong sa mạc. Sao trên đời lại có âm thanh chói tai như vậy, còn khiến người ta thống khổ hơn cả vạn tiễn xuyên tâm.

"An Tầm? An Tầm ngươi làm sao vậy?" A Quỷ ngồi xổm bên cạnh ta, đôi bàn tay buốt lạnh áp lên má ta, "An Tầm ngươi tỉnh lại đi, ta là A Quỷ, ngươi không nhớ sao?"

A Quỷ? A Quỷ.

Đúng rồi, nàng là A Quỷ.

Ý thức của ta từ từ khôi phục, chật vật đứng dậy phủi sạch đất cát, "Vừa rồi tiểu sinh thất thần, mạo phạm A Quỷ cô nương, cô nương chớ để trong lòng."

A Quỷ hé môi cười khẽ, "An Tầm ngốc, đã bảo đừng gọi ta là cô nương nữa, sao lại không chịu nghe lời?"

Ta lúng túng đứng yên, bật ra mấy tiếng cười khan, nghe A Quỷ nói tiếp, "Như vậy, khi nào ngươi mới tới cầu hôn ta?"

"Cái gì... Cái gì mà cầu hôn?"

A Quỷ cau mày, chóp mũi khẽ động vì giận dữ: "Vừa rồi ta mới nói, ai nhìn thấy váy cưới của ta sẽ phải cưới ta, ngươi là đồ thư sinh xảo trá, chẳng lẽ lại muốn chống chế?"

"Không được không được! Chuyện này... chuyện này... chuyện này tuyệt đối không được!" Ta liên tục xua tay, lùi về sau mấy bước, bỗng nhiên bị vấp phải một cành cây khô phía sau ngã lộn cổ.

Ta ngàn vạn dặm trốn đến đây là vì muốn đào hôn, muốn cưới A Quỷ chẳng qua cũng chỉ là một câu nói đùa, ta là một nữ nhân, nữ nhân thì nên lấy vợ thế nào đây?

"Sao lại không thể?" A Quỷ ép sát từng chút một, khom người, tiến từng bước lại gần ta, chóp mũi gần như dán vào mặt ta, "Chẳng lẽ ngươi chê ta xấu xí?"

"Tuyệt đối không phải! A Quỷ nàng xinh đẹp như thiên tiên, nếu nàng xấu xí, e rằng trên đời này không còn nữ tử nào xinh đẹp nữa!"

"Vậy thì vì sao?"

"Bởi vì... Bởi vì..." Lòng ta rối loạn, cắn răng nói: "Bởi vì ta là nữ nhân."

Ánh mắt A Quỷ khẽ động, "Ngươi nói gì?"

"Ta là nữ nhân." Ta nhìn A Quỷ, gằn từng chữ một, "Nếu nàng không tin thì cứ tự đến đây nghiệm chứng."

Đôi tay linh hoạt của A Quỷ lướt qua trước ngực ta, thậm chí còn hướng về phía bụng dưới của ta tìm kiếm, ta vội vàng nắm lấy bàn tay đang đưa xuống của nàng, hoảng hốt nói: "Nàng làm gì vậy?"

"Còn có thể làm gì?" A Quỷ cười đầy ẩn ý, "Không phải ngươi nói ta nghiệm chứng sao?"

"Nhưng ta..." Ta chỉ tưởng rằng nàng muốn nghiệm ngực của ta, ai ngờ nàng...

Mặc dù những năm qua ta đều mặc trang phục nam nhân, nhưng mẫu thân cũng kín đáo nói với ta những chuyện thầm kín về thân thể nữ nhân, một hoàng hoa đại khuê nữ trong sạch, có thể tuỳ tiện cho người khác động chạm hay sao? Đừng nói là động, ngay cả nhắc đến đã là chuyện đáng xấu hổ.

Không biết từ khi nào bàn tay của A Quỷ đã tránh thoát khỏi tay ta, vẫn còn muốn tiếp tục. Dưới tình thế cấp bách, ta vội vàng đè vai nàng lại, ấn nàng xuống cát, "Nàng đừng khinh người quá đáng!"

A Quỷ nằm ngửa, cười vô cùng vui vẻ, "An Tầm, ngươi thật thú vị."

Tay của nàng thuận thế treo trên cổ ta, đột nhiên hôn lên môi ta.

Ngay khoảnh khắc ấy, tay chân ta cứng đờ.

Môi A Quỷ không có độ ấm, sự lạnh lẽo khiến ta rùng mình một cái, nhưng cảm giác chạm vào hai cánh môi ấy rất tuyệt, mềm mại lưu luyến, còn mang theo hương thơm khó lòng diễn tả, ấm nhuận mà ngọt ngào.

Ta không kìm được ôm chặt bờ vai của nàng.

Nụ cười của A Quỷ sâu hơn, không biết là ai chủ động trước, cũng không biết từ lúc nào mà đầu lưỡi bắt đầu dây dưa.

Ta cảm giác nhất định mình đã bị A Quỷ đầu độc, nếu không tại sao vừa rời khỏi đôi môi mềm mại của A Quỷ, ta lại không dằn lòng được mà vùi ngay vào chiếc cổ trắng nõn mảnh mai của nàng?

"An Tầm, ngươi xem đi, ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn, bây giờ hẳn là nên cưới ta rồi chứ?"

Khó trách trong sách sử viết rằng Đế vương phóng hoả hí chư hầu chỉ vì một nụ cười mỹ nhân*, hôm nay xem như ta đã rõ.

Ta thở gấp nói: "Cưới, A Quỷ, ta cưới nàng."

Hàng mi thật dài của A Quỷ phớt qua bên tai ta, "Ngữ Lam, đã quá muộn."

- ----------------------

*Phóng hoả hí chư hầu: Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Có một kẻ tên là Quắc Thạch Phụ thấy vậy đã nghĩ ra một kế.

Vốn để đề phòng sự tiến công của bộ tộc Khuyển Nhung, vương triều Chu cho xây dựng ở vùng Ly Sơn (nay ở vùng đông nam Lâm Đồng tỉnh Thiểm Tây) hơn 20 đài đốt lửa (Phong Hỏa Đài), cứ cách mấy dặm là một đài, nếu quân Khuyển Nhung tấn công thì các đài đốt khói lửa truyền tin báo động cho các nước chư hầu, để họ mang quân tới cứu viện.

Quắc Thạch Phụ nói với Chu U vương cho đốt các đài lửa lên để quân chư hầu kéo tới, Bao Tự thấy quân chư hầu mắc lừa kéo tới thì nhất định là sẽ bật cười. Chu U vương làm theo. Các nước chư hầu gần đó tưởng rằng quân Khuyển Nhung kéo đến, vội vàng mang quân tới cứu.

Không ngờ khi tới nơi chỉ thấy trên núi đang đàn sáo vang lừng, còn U vương cử người ra bảo các nước chư hầu quay về. Các nước chư hầu thấy mình bị đem ra làm trò đùa, đều rất tức giận dẫn quân về. Bao Tự thấy dưới chân núi Ly Sơn ồn ào binh mã, quả nhiên thích thú, cười khanh khách. U vương thấy Bao Tự khi cười lại càng xinh đẹp, liền thưởng cho Quắc Thạch Phụ một ngàn lạng vàng.

Chu U vương thích quá. Đến một thời gian sau, ông lại sai đốt lửa lần nữa và các chư hầu lại bị lừa để Bao Tự có được tiếng cười. Đến khi Thân hầu liên hợp nước Tằng cùng Khuyển Nhung đến, U vương vội đốt lửa gọi chư hầu, song các chư hầu nghĩ đó là màn trêu chọc của U vương nên không đến. Nhà Chu do đó bị bại.

Câu chuyện này về sau được gọi là "Phóng hỏa hí chư hầu" vang danh sử sách, trở thành một trong những điển tích nổi tiếng nhất về "Mối hoạ hồng nhan".