Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 124: Tư Bạch, cũng may còn có anh”. 



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh vẫn nhớ mấy tháng trước cũng có lần Quân Dao mơ thấy ác mộng, trong mơ cô liên tục gọi “Mẹ” cũng kêu lên vô cùng đau lòng. Anh biết những chuyện cô từng trải qua, đó chắc chắn là ám ảnh đáng sợ nhất. 

“Em ổn rồi!” Quân Dao nuốt khan một cái, thở dài. 

“Em uống nước nhé, anh lấy cho em cốc nước ấm." 

“Vâng” Quân Dao gật đầu. 

Cố Tư Bạch liền đi rót cho cô một cốc nước ấm. Cô ôm lấy cốc nước, cảm nhận hơi ấm nơi lòng bàn tay, sau đó uống từng ngụm nhỏ, thấy dễ chịu hơn nhiều. 

“Em tưởng anh đang giải quyết công việc mà?” Sau khi uống nước xong, cô đặt cốc lên bàn cạnh giường, ngẩng đầu hỏi anh. 

“Ừm, anh đang làm nhưng thấy hơi sốt ruột nên đi xuống xem tình hình của em thế nào.” 

Đây là thần giao cách cảm giữa hai người yêu nhau ư? 

Qủa thực lúc đang xem xét tài liệu, Cố Tư Bạch đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, bứt rứt không yên, nên anh đã đi xuống nhà xem Quân Dao đang làm gì, không ngờ cô vừa gặp ác mộng xong. 

Quân Dao mỉm cười, tựa vào lòng anh, “Tư Bạch, cũng may còn có anh”. 

Đúng vậy, cô một mình cô độc trên đời, cũng may còn có Cố Tư Bạch ở bên, luôn là bờ vai vững chãi nhất để cô dựa vào, cũng là người quan tâm, chăm sóc cô nhất. 

Anh xoa nhẹ đầu cô, mỉm cười. “Đừng sợ, từ giờ có anh ở bên rồi, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt”. 

Cô gật đầu, mùi hương nam tính nhè nhẹ cùng hơi ấm từ cơ thể anh tỏa ra, vây quanh cô, tựa như một bức tường vững chãi, chở che, khiến tâm trạng bất an của cô cũng ổn định lại, cảm giác an tâm hơn rất nhiều. 

Một lúc sau, khi cảm thấy bản thân đã ổn, cô chủ động rời khỏi lồng ngực anh, nói, “Tư Bạch, anh đi giải quyết công việc đi, em ổn rồi.” 

Nhìn khuôn mặt vừa rồi nhợt nhạt như tờ giấy của cô bây giờ đã hồng hào hơn rất nhiều, Cố Tư Bạch cũng yên tâm, hôn nhẹ lên trán cô, “Nếu có việc gì cứ gọi anh.” 

“Vâng.” 

Cố Tư Bạch rời đi, Quân Dao cũng không muốn ngủ nữa, cô sợ nếu ngủ tiếp lại mơ thấy ác mộng.Vì vậy bèn đi vào nhà vệ sinh, táp nước lạnh lên mặt. Nước lạnh giúp cô tỉnh táo và thoải mái hơn. Cảm giác đau đầu do giấc mơ nặng nề kia cũng từ từ biến mất. Quân Dao nhìn mình trong gương, hít sâu một hơi, sau đó bước ra bên ngoài. 

Cô mở tủ quần áo, chọn cho mình một bộ đồ đơn giản, áo sơ mi trắng và quần jean xanh đậm, khoác ngoài một chiếc blaze mỏng màu trắng. Mái tóc dài đen láy được cô thả xõa ngang vai. Cô không trang điểm cầu kì, chỉ bôi kem chống nắng và thoa một chút son màu hồng nhạt nhưng nhìn vẫn rất xinh đẹp, trong trẻo như ánh nắng ban mai. 

Sau khi thay quần áo xong cô liền đi ra ngoài, gọi Tiểu Hoa. Tiểu Hoa vừa đi từ ngoài về, cả người ướt đẫm mồ hôi nhưng nụ cười vẫn cực kì rạng rỡ, vui vẻ. 

“Cô đi đâu mà mồ hôi mồ kê nhễ nhại thế?” Quân Dao hỏi. 

“Thiếu gia vừa bảo tôi chạy ra ngoài giải quyết chút chuyện” Tiểu Hoa cười tươi rói. 

“Cô vất vả rồi.” Quân Dao có chút áy náy khi thấy Tiểu Hoa phải làm quá nhiều việc như thế. 

Nhưng Tiểu Hoa lắc mạnh đầu, “Không đâu, nếu phải ngồi im một chỗ tôi mới cảm thấy vất vả, muốn ốm luôn. Được làm việc, chạy đi chạy lại tôi thấy vui lắm. Thiếu phu nhân đợi một chút rồi tôi quay lại nhé.”