Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 125: Chắc hiểu lầm gì thôi” 



Chiếc xe bảy chỗ chở sáu người chầm chậm rời Dao Uyển, đi đến nhà Quận Khải. Cô tiện đường ghé vào trung tâm thương mại, muốn mua ít quà cho Quân Khải. 

Thực ra cô chưa từng mua quà cho ai bao giờ, là, có một lần, không biết có nên tính vào hay không nữa, đó chính là lần bị Trương Tuyết Thanh gài bẫy đi mua quà cho bà nội để hãm hại cô tội giết Cố Tư Bạch, nghĩ lại chuyện đó Quân Dao lại thấy 

rùng mình, lòng dạ những người giàu có thật độc ác. 

Cô đi lòng vòng trong siêu thị, để tránh bị chú ý chỉ có Tiểu Hoa và một vệ sĩ khác đi theo sau, ba người còn lại hỗ trợ ở vòng ngoài. Cô nhìn những gian hàng sáng trưng, trưng bày đủ thứ hàng hóa xa xỉ bên trong, nghĩ mãi vẫn chưa biết nên mua cái gì. 

“Tiểu Hoa, tôi nên mua gì bây giờ?” Quân Dao băn khoăn hỏi. 

“Thiếu phu nhân, ông Quân cũng lớn tuổi rồi, tôi nghĩ cô có thể tham khảo những mặt hàng liên quan tới sức khỏe.” 

Quân Dao giơ ngón tay cái với Tiểu Hoa, tỏ ý khen ngợi, vậy mà cô không nghĩ ra. Ba người liền đi tới quầy hàng sức khỏe, cô chọn mua một số thứ như nhung hươu, nhân sâm, linh chi và vài thực phẩm tốt cho sức khỏe khác rồi bảo nhân viên đóng gói lại. 

Lúc thanh toán, Quân Dao hơi chần chừ rồi rút chiếc thẻ Cố Tư Bạch đưa cho. Nhìn thấy chiếc thẻ đen quyền lực, nhân viên càng cung kính, thái độ vô cùng lịch sự, nhã nhặn. 

Sau khi mua xong đồ đem biếu Quân Khải, cô lại tần ngần đứng giữa trung tâm thương mại. Cô rất muốn tặng Cố Tư Bạch một món quà nhỏ gì đó. Mặc dù quả thực anh chẳng thiếu thứ gì, nhất là nếu mua thì lại mua bằng tiền của anh nữa chứ. 

Nên càng khó nghĩ. 

“Thiếu phu nhân, cô còn định mua gì nữa à?” Tiểu Hoa tinh ý, lên tiếng hỏi. 

Quân Dao, Tiểu Hoa và vệ sĩ vừa đi từ trong trung tâm thương mại ra, đột nhiên cô bị một cô gái xa lạ từ đầu chạy đến, đâm sầm vào. 

“Có chuyện gì vậy? Quân Dao lên tiếng. 

Vệ sĩ của Quân Dao lập tức tiến lên, khống chế cô gái lạ. Cô gái nhỏ bị giữ chặt hai tay, đang ra sức giãy giụa, “Buông tôi ra, mau buông tôi ra” 

Quân Dao nhìn cô gái ấy, chắc cũng tầm tuổi cô hoặc nhỏ hơn một chút, vóc dáng xinh đẹp, thân hình mảnh dẻ, nhìn quần áo đắt tiền cùng chiếc vòng cổ kim cương trên người cô ấy, Quân Dao đoán cô gái này cũng là tiểu thư nhà giàu nào đó. 

“Buông cô ấy ra đi, chắc hiểu lầm gì thôi” 

Tiểu Hoa vừa rồi đã kín đáo kiểm tra lúc chế ngự cô gái, thấy cô gái đó không có vũ khí trong người thì mới buông tay, nhưng hai người họ vẫn nhìn chằm chằm, vô cùng cảnh giác. 

Cô gái kia được thả ra, đang định chạy đi nhưng lại suy nghĩ gì, đột nhiên xoay người, túm lấy tay Quân Dao, “Chị ơi, cứu em!”. 

Quân Dao kinh ngạc nhìn cô ấy, “Cô sao thế?” “Chị, có kẻ xấu muốn bắt em, chị cứu em Với!” 

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, đôi mắt tràn đầy vẻ cầu khẩn, mong đợi, Quân Dao không nỡ từ chối. Đúng lúc này có hai người đàn ông mặc vest đen, đeo kính đen chạy tới. Cô gái kia vừa nhìn thấy họ thì run rẩy nép vào Quân Dao, thì thầm, “Cứu em với.” 

Theo bản năng, Quân Dao đứng chắn trước cô gái nhỏ.Vệ sĩ của cô cũng lập tức xoay người, thủ thế.