Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 168: Không muốn ăn cho lắm”. 



Từ Mạn Nhu nhìn khắp lượt, đâu có chỗ nào bừa bộn chứ? Chẳng là vừa rồi sau khi dọn phòng đi khỏi cô có trèo lên giường ngồi ăn bỏng ngô và xem phim nên khiến ga giường hơi nhăn, ghế cũng không đặt và sát bàn, vỏ bịch bỏng ngô vứt trên mặt bàn, chỉ có vậy thôi mà. 

“Dọn ngay đi.” 

Nói rồi Hoắc Thiên Phong tức giận rời khỏi phòng cô, hắn vốn muốn vui vẻ một chút, nhưng nhìn căn phòng bừa bộn đó hẳn không còn chút hứng thú, lập tức trở về phòng mình. 

Nhưng dĩ nhiên hắn cũng không có ý định gọi Từ Mạn Nhu qua phòng hắn. Căn phòng này ngoại trừ một người hầu phòng chuyên dọn dẹp ra 

không ai được phép bước chân vào. Người hầu phòng này cũng bị mắc bệnh OCD. Chính vì vậy cô ta luôn dọn dẹp cực kì cẩn thận, sạch sẽ, sắp xếp đồ đạc ngay ngắn, rất phù hợp với tính cách của Hoắc Thiên Phong. 

Hắn mở cửa phòng mình, nhìn thấy mọi thứ sắp xếp vô cùng ngay ngắn thì tâm trạng cũng tốt lên được một chút. Ngả người xuống chiếc giường cỡ lớn, Hoắc Thiên Phong muốn ngủ tiếp. Nhưng hắn nằm mãi, lăn qua lăn lại mà vẫn không ngủ nổi. 

Mất cả tiếng đồng hồ trằn trọc không ngủ được, Hoắc Thiên Phong bực bội mặc lại quần áo, đi xuống dưới lầu, gọi người hầu phục vụ bữa tối. 

Bữa tối rất nhanh được dọn lên, hắn ăn được vài miếng, thấy khá vô vị, “Từ Mạn Nhu đâu?”. 

Vệ sĩ vội nói, “Từ tiểu thư vẫn ở trong phòng, cô ấy bảo không đói nên không muốn ăn.” 

Ăn qua loa vài miếng, Hoắc Thiên Phong đi lên lầu, tay đặt vào tay nắm cửa phòng mình rồi, nhưng nghĩ thế nào, hắn lại xoay người đi về phía phòng Từ Mạn Nhu. Hắn mở cửa phòng ra, thấy cô đang nằm bò trên giường ăn bim bim và xem một bộ phim hài, cười khúc khích. 

Thấy Hoắc Thiên Phong đi vào, cô giật nảy mình, suýt làm rơi gói bim bim. Rồi cô vội vàng ngồi dậy, cầm gói bim bim và vỏ bỏng ngô vứt vào 

thùng rác, kể lại ghế, vội phủi phủi cho ga giường phẳng ra. Hoắc Thiên Phong đứng im nhìn cô làm, đợi cô thu dọn xong rồi hắn mới lên tiếng. 

“Tắt ti vi đi”. “À” Từ Mạn Nhu ấn nút tắt ti vi. “Cô không ăn tối mà ăn mấy thứ vớ vẩn này.” 

“Trưa tôi ăn hơi nhiều nên bây giờ vẫn no, không muốn ăn cho lắm”. 

Hoắc Thiên Phong đi đến ấn chuông gọi hầu phòng, rất nhanh hầu phòng đã chạy tới. 

“Thay ga giường” Hắn ra lệnh, sau đó quay về phía Từ Mạn Nhu, “Cô đi tắm”. 

Nét cười vì vừa xem bộ phim hài trên mặt Từ Mạn Nhu tắt ngấm, vì cô hiểu mỗi lần Hoắc Thiên Phong bắt cô đi tắm là sẽ có chuyện gì xảy ra. 

Hầu phòng lập tức nhanh nhẹn thay ga giường, Vỏ gối và chăn, đổi một bộ mới sạch tinh, sau đó lui ra. 

Từ Mạn Nhu tắm xong, mặc chiếc áo choàng tắm đi ra. Nhìn cô gái trắng trẻo, sạch sẽ và còn thơm phức mùi sữa tắm, hắn hài lòng gật đầu. 

“Nằm xuống”. 

Từ Mạn Nhu đi đến bên giường, nằm xuống, để mặc Hoắc Thiên Phong giày vò. Nhưng hôm nay tâm trạng hắn có vẻ không tốt, thô bạo và cáu kỉnh hơn ngày thường. Hắn không giày vò có quá lâu, chỉ một lát đã bỏ vào nhà tắm tắm rửa lại. 

Từ Mạn Nhu kéo áo choàng tắm lên, cô cũng chẳng bận tâm tâm trạng của hắn tốt hay xấu, như thế này cô càng thoải mái. 

Tắm xong, hắn lấy một điếu thuốc, đi ra ngoài ban công châm lửa hút. Mặc dù làm việc mấy ngày trời hầu như không ngủ, bây giờ cơ thể mệt mỏi, tinh thần cũng khó chịu, nhưng hắn không ngủ nổi. Chỉ có thể đứng đây hút một điếu thuốc cho thư giãn hơn. 

Từ Mạn Nhu gọi hầu phòng thay ga giường mới, còn cô lại phải đi tắm. Cô nguyền rủa cái tên biến thái kia, vừa thay xong bây giờ lại phải thay, vừa tắm xong bây giờ lại phải tắm. Hắn cuồng sạch sẽ còn cô thì không.