Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 169



Hút xong điếu thuốc, tâm trạng cũng chỉ dịu đi một chút, Hoắc Thiên Phong đi ra, nằm dài trên giường, làm Từ Mạn Nhu phải ngồi ở ghế, cô băn khoăn không biết tên ác ma này hôm nay lại làm sao mà có vẻ khó ăn khó ở như thế. 

“Hát cho tôi nghe.” Hoắc Thiên Phong lên tiếng. 

Cổ họng cô hát khô bỏng cả lên, vậy mà bây giờ lại bắt hát, nhưng nhìn vẻ mặt như hung thần ác sát của Hoắc Thiên Phong, cô không dám trái lời, liền cất tiếng hát. Giọng hát trong vắt, ngọt ngào mênh mang dịu dàng. Chỉ vài phút sau, Hoắc Thiên Phong đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, hắn nằm gối đầu trên gối lông vũ, dần dần chìm vào giấc ngủ. 

Nhưng trước khi ngủ hắn vẫn nói. “Hát đến khi tôi bảo dừng thì thôi.” 

Từ Mạn Nhu thật muốn bịt cái gối kia vào mặt hắn, cho hắn ngạt thở chết quách đi. Có biết hát trông thì đơn giản nhưng tốn sức lắm không hả? Huống hồ cô không phải ca sĩ chuyên nghiệp được luyện tập bài bản, cô chỉ là một người bình thường, hát một lúc là mệt. 

Mặc dù trong làm thầm nguyền rủa Hoắc Thiên Phong một ngàn lần, nhưng cô vẫn phải hát, mặc dù tiếng hát nhỏ dần đi. Cô thấy hai quầng mắt hắn thâm đen, có lẽ mấy ngày nay bận rộn không ngủ, người bình thường ngủ không đủ còn cảm thấy mệt mỏi, cáu gắt nữa là tên ác ma vui buồn thất thường này. Cô vẫn muốn hắn vui một chút, như vậy cô có thể lại được đi thăm bé An và mẹ Từ. 

Hát mãi, hát mãi, tiếng hát cứ nhỏ dần, Từ Mạn Nhu gà gật trên ghế, hai mắt trĩu lại, cũng không biết đã qua bao lâu, Hoắc Thiên Phong đã ngủ say, còn Mạn Nhu thì không chống đỡ nổi nữa, cô gục xuống bàn, mơ màng thiếp đi. 

Đến tận khi cả người nhức mỏi, Từ Mạn Nhu giật mình tỉnh dậy, cô nhìn quanh, Hoắc Thiên Phong đã đi đâu rồi. Cô với tay lấy điện thoại xem giờ, đã hơn một giờ sáng rồi. Cô bóp bóp gáy và vai, ngủ ngồi bên bàn khiến vai gáy cô vô cùng mỏi, đứng lên xoay xoay một hồi mới đỡ cảm giác cứng đờ. 

“Ột... Tt...” 

Lúc này bụng Từ Mạn Nhu vang lên âm thanh ột ột, lúc tối lười không ăn mà bây giờ cô thấy da bụng sắp dính vào da lưng rồi. Ngáp dài một cái, Từ Mạn Nhu xẻ đôi dép bông muốn đi xuống phòng bếp lục tủ lạnh xem có gì ăn được không. 

Nhưng vừa đi ra đến hành lang, cô nghe tiếng nói chuyện vang lên. 

“Tìm thấy tủy phù hợp rồi à?”.

Nghe được câu này, Từ Mạn Nhu đứng sững lại, tâm trạng vui sướng tột cùng. Nếu có thể ghép tủy thành công, vậy là bé An được cứu rồi. Cô đang định chạy qua đó, thì lại nghe một câu nói tiếp theo. 

“Ừm, cứ để đó, duy trì tình trạng bệnh như bây giờ? 

Từ Mạn Nhu không thể tin nổi vào tai mình, cô như chết trận, đứng im tại chỗ, cả người cứng đờ. Hắn vừa nói “duy trì tình trạng bệnh như bây giờ”? Chẳng phải đã tìm được tùy thích hợp rồi ư, tại sao lại không làm phẫu thuật. 

“Tôi nói như nào thì cứ làm như thế, đừng hỏi nhiều”. 

Nói rồi Hoắc Thiên Phong cúp máy, Từ Mạn Nhu hốt hoảng chạy ngược trở lại vào trong phòng, khẽ đóng cửa, trái tim cô đập loạn lên, suy nghĩ lúc này cũng vô cùng hỗn loạn. 

Nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, Từ Mạn Nhu vội chạy vào bàn, ngồi xuống, giả vờ đang ngủ. Gần như ngay sau đó có nghe tiếng của cách mở, rồi tiếng bước chân của Hoắc Thiên Phong ngày càng đến gần, tim Từ Mạn Nhu đập điên cuồng, cô sợ đến nỗi chân tay cứng đờ. 

Liệu hắn có phát hiện vừa rồi cô đã tỉnh và nghe trộm được cuộc điện thoại đó không? Rốt cuộc hắn muốn làm gì?