Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 240



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Anh biết rồi?” Quân Dao kinh ngạc nhìn anh. 

Cố Tư Bạch gật đầu, anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc cô, “Sáng nay anh thấy tờ kết quả trong ngăn kéo. Em vất vả rồi. Đừng lo lắng, mình sẽ từ từ điều dưỡng thân thể. Không có cũng không sao, anh và em ở bên nhau càng tốt, không bị nhóc con quấy phá.”. 

Sống mũi Quân Dao cay cay, “Sau này em già xấu thì sao?” 

“Thì lúc đó anh cũng già rồi, chúng mình không được lớn lên cùng nhau, thì sẽ già cùng nhau 

Với Quân Dao, đây có lẽ chính là câu nói lãng mạn nhất, tình tứ nhất. Hơn cả những lời yêu đường có cánh. Hai người họ quen nhau khi cả hai còn nhỏ, cô thậm chí không nhớ rõ ràng quá khứ ấy, nhưng tình cảm của anh lại bền chặt như vậy. Lời hứa cùng nhau già đi là lời hứa long trọng nhất một người đàn ông có thể hứa cùng người phụ nữ của mình. 

“Đừng khóc, em khóc anh sẽ đau lòng. Anh đưa tay gạt giọt nước mắt trên mặt cô. 

“Em khóc vì vui mà, cảm ơn anh, Tư Bạch” 

Cố Tư Bạch ôm đầu cô, nụ hôn dịu dàng rơi lên tóc Quân Dao. 

“Đừng áp lực chuyện đó, hai vợ chồng mình cùng cố gắng, con cái là tùy duyên, nhân duyên đến thì sẽ có quả ngọt”. 

“Vâng” Quân Dao nhỏ giọng. 

“Cũng đừng tự trách bản thân, em chính là món quà tuyệt vời nhất ông trời ban tặng cho anh. Chỉ cần có em là anh đã mãn nguyện lắm rồi.” 

“Sao anh biết em tự trách?” 

“Anh còn không hiểu em sao?” Anh mỉm cười, Cốc nhẹ lên trán cô. 

Quân Dao xoa xoa trán.Anh đột nhiên đứng dậy, cô còn tưởng anh đi ra ngoài cho cô tắm rửa, nhưng Cố Tư Bạch lại thản nhiên bắt đầu cởi đồ. 

“Anh làm gì vậy?” Quân Dao hốt hoảng nói. “Tắm cùng em.” Anh trả lời vô cùng tự nhiên. 

Quân Dao cứng họng, nhất thời không biết phải nói gì. Cố Tư Bạch bước vào bồn khiến nước trong bồn dâng lên sóng sánh, anh ngồi phía sau, ôm 

Quân Dao vào lòng, hai tay vòng ra phía trước, ôm lấy nơi đầy đặn của cô. Cả người Quân Dao thoáng chốc cứng đờ. 

“Nhớ vợ quá à!” 

“À, Mạn Như thế nào rồi anh?” Cô tìm chủ đề để nói chuyện, cố nhẫn nhịn bàn tay xấu xa nào đó đang nhào nặn nơi mềm mại thành đủ hình dạng. 

“Anh không biết, chắc vẫn ở bên trại trẻ, lát xong việc em gọi hỏi thăm thử xem.Anh chỉ quan tâm vợ anh thôi.” 

Quân Dao bật cười, ai mà biết được người lạnh nhạt nghiêm nghị như Cố Tư Bạch cũng có bộ mặt nịnh nọt dẻo quẹo này cơ chứ. 

“Thế để em tắm nhanh còn đi hỏi thăm cô ấy Quân Dao kiếm cớ.. 

“Vợ không nhớ anh à?” Cố Tư Bạch tựa cằm lên vai cô, khiến Quân Dao vừa nhật vừa có cảm giác vô cùng khác lạ, anh biết vai là nơi rất nhạy cảm của cô, nên cố ý trêu chọc. 

“Nhớ chứ, nhưng mà lần nào anh cũng như ác ma, làm em không dậy được.” 

“Lần này anh hứa sẽ nhẹ nhàng” Cố Tư Bạch hôn nhẹ lên bờ vai trắng nõn mềm mại của cô khiến cả người cô run lên nhè nhẹ. 

“Có quỷ mới tin anh!” 

Tiếng cười trầm khàn vang lên bên tai, một tay anh vẫn vò nắn nơi đầy đặn, một tay chầm chậm miết dài theo đường eo mềm mại, bắt đầu trêu đùa phía dưới. 

Cả người Quân Dao bị anh trêu đùa đến nỗi Cơ thể run rẩy, khát khao nhiều hơn thế. Cô thở dốc. 

“Đừng mà...” “Đừng gì cơ?” Anh vẫn hôn lên vai, lên gáy cô, mỗi nụ hôn anh đều cố ý miết một chút, không nặng không nhẹ, vừa đủ kích thích từng tế bào trong cô kêu gào muốn được anh xâm nhập, muốn được anh khám phá. 

Quân Dao đỏ bừng mặt, khẽ vặn vẹo thân người, nhưng hành động của cô khiến ngón tay càng thâm nhập sâu hơn, anh hôn lên thùy tai cô, cái hôn này khiến cơ thể Quần Dao bùng nổ, đầu óc mụ mị, cả người ngứa ngáy khó chịu vô cùng.