Có Thương Cậu Không

Chương 3: Anh đi đường ấy xa xa



Dương Khanh nói xong thì đưa tay chùi đi vết nhọ dính trên miệng Thường nhưng chùi mãi chẳng hết, trái lại còn vây bẩn tay áo sạch sẽ của hắn.

"Tắm rửa sạch sẽ mới qua nghe chưa?"

Dương Khanh hết cách, không vui gõ đầu cậu một cái, dặn dò rồi xoay người đi thẳng. Thường bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng hắn, sau đó vô thức chùi chùi lên mặt mình mấy cái.

Trở về nhà, Chất tranh thủ giấu đi bao chuột bắt được, lẩm nhẩm tính toán xem số này bán được bao nhiều tiền, càng tính càng cười đến không khép được miệng.

"Chờ ngày mai có tiền tao sẽ đãi mày ăn ngon."

Chất vỗ ngực nói, Thường đã quen với dáng vẻ yêu tiền như mạng này của nó, chỉ cười cười gật đầu một cái.

Trời rất nhanh đã tối xuống, nhà chủ ăn uống no nê thì mạnh ai về phòng nấy, chỉ có đám người làm túm tụm lại chia đồ ăn thừa dưới bếp, sẵn tiện tranh thủ còn nhiều chuyện.

"Nghe nói sáng nay cô hai lại gây nhau với bà ba."

"Vụ gì nữa?"

"Cổ bảo bà làm vỡ cái vòng ngọc quý của cổ, quậy um trời đến nỗi cậu tư phải ra mặt."

Thường đang chăm chú canh siêu thuốc ngoài bếp lò, lúc đầu cậu không quân tâm lắm mấy câu chuyện tọc mạch nhà chủ của nhóm người làm nhưng khi vừa nghe nhắc đến hai chữ "cậu tư" lại không nhịn được mà ngóng tai lên nghe.

"Cậu tư ngầu lắm, chỉ nói mấy câu đã giải tán hai người phụ nữ đáng sợ nhất cái làng này, còn hào phóng cho cô ba một chiếc lắc bạc mới nữa."

"Người gì vừa giỏi vừa đẹp trai. Phước phần lắm mới gả được cho cậu."

"Haizz... chỉ tiếc là cậu vẫn chưa ưng bụng người con gái nào cả."

Cuộc bàn luận đã đến chỗ ai trong cái xứ này xứng với cậu tư Khanh học rộng tài cao, đẹp trai nhất vùng, các cô nói không biết mệt, mà Thường cũng không còn hứng thú muốn biết nữa.

Nhà chủ Lý bây giờ có tổng cộng bốn người con, cô hai Kim Anh và cậu ba Quý đều do bà lớn sinh ra, chỉ có Dương Khanh và út Lộc là kết quả từ sự cầm thú của chủ với hai người phụ nữ cùng làng khác. Ngoài ra còn có bà ba Ngọc là em gái của lão, năm mười sáu gả sang làng bên, năm mười tám chồng chết thì nài nỉ trở về nhà mẹ đẻ rồi cứ ở vậy đến giờ.

"Nhưng mà khoan, chẳng phải cậu tư Khanh với... vậy vậy vậy sao?"

Đang nói nửa chừng, chợt có cô nháy mắt về phía Thường ẩn ý hỏi, mấy cô kia cũng liếc cậu một cái, con Hương, cô gái trông đanh đá nhất hội cười khẩy bóng gió nói:

"Là ai kia bệnh hoạn hại cậu, chứ lúc đó cậu có còn tỉnh táo để biết là bông hay trái đâu. Mày chờ đi, tao nghe nói con gái thành thị xinh đẹp lắm, thể nào cậu cũng ngán cái thứ đó thôi..."

"Hay có bùa ngải gì đó?"

"Này tao không biết, nhưng chỗ ở cô chủ người ta là xứ nổi tiếng làm bùa người ta đấy, tụi bây cũng cẩn thận..."

Siêu thuốc đã sôi, Thường tranh thủ rót ra chén, thấy cậu không phản ứng, Hương đứng dậy đi về phía cậu, lúc đến nơi giả vờ đụng mạnh một cái. Cái chân đau chưa khỏi làm cậu suýt ngã, sợ làm đổ siêu thuốc liền vội vã chụp lại, lòng bàn tay lập tức giống như bị trút đi một lớp da vậy.

"Ui xin lỗi, không nhìn thấy."

Hương xuýt xoa một tiếng, cả đám hóng chuyện dòm ra, có người vui vẻ, nhưng có kẻ cũng cảm thấy hơi quá, vội vàng chạy dò hỏi:

"Có sao không em?"

"Dạ không."

Thường hít sâu một hơi ngắc ngứ trả lời, nhanh chóng sang lấy nước lạnh xối lên, chỗ bỏng rát bớt đi vài phần, cũng may cậu không vịn lâu nên chỉ hơi đỏ xíu. Thường không muốn day dưa ở đây nữa, mấy người phụ nữ này cứ rãnh rỗi là lại buôn chuyện, cậu cũng không phải đối tượng duy nhất bị họ nhắm đến, cách tốt nhất là cứ mặc kệ họ.

"Em mang thuốc cho cậu ba."

Thường xử lý qua loa vết thương rồi rót nốt phần thuốc còn lại ra chén sau đó bưng đi.

Khu nhà chủ vẫn còn sáng đèn, Thường đến trước một căn phòng cất giọng gọi:

"Cô chủ, con mang thuốc đến cho cậu ba."

Cậu vừa dứt lời, bên trong liền vang lên tiếng bước chân, một cô gái xinh đẹp mở cửa ra, mặt cô tựa trăng rằm, nhìn thì còn trẻ nhưng mái tóc lại ánh vài sợi bạc.

"Vào đi."

Cô nói rồi tránh qua một bên nhường đường cho Thường. cậu cẩn thận bê khay thuốc đặt trên bàn, căn phòng nhỏ bé tràn ngập mùi cao thuốc đắng nghét, theo ánh sáng mờ tối của đèn dầu chiếu đến chiếc giường kê sát tường sẽ thấy còn một người đàn ông vẫn đang nằm im thin thít, đó là cậu ba Quý, đồng thời cũng là chồng cô chủ cậu - Ngọc Diệp.

Ngọc Diệp chỉnh đèn dầu sáng hơn, Thường tranh thủ lật người Dương Quý vệ sinh thay quần áo cho gã, sau đó mới kê gối để gã ngồi dậy, lúc này Ngọc Diệp mới bê chén thuốc qua đút gã uống.

"Cô chủ, để con đút cậu ba cho."

Chuyện đút thuốc nghe có vẻ đơn giản nhưng Dương Quý không chủ động nuốt được, bao nhiêu muỗng thuốc Ngọc Diệp đưa đến đều chảy ra ngoài gần hết, mặc dù cô vẫn không nói gì nhưng âm thanh muỗng va vào chén thuốc vang đến nỗi Thường ở bên cạnh đành nhỏ nhẹ đề nghị.

"Mày làm đi."

Ngọc Diệp đưa lại chén thuốc cho Thường rồi chạy đi chỉnh nhỏ đèn lại đến mức thấp nhất, sau cái lần bị mẹ chồng trách phạt việc không biết chăm sóc chồng thì cô càng lúc càng cẩn thận hơn.

Thường nhìn dáng vẻ lo trước lo sau của cô chủ mà không khỏi làm cậu xót xa, con gái chủ kho gạo lớn nhất nhì tỉnh giờ lại rơi vào cảnh cúi đầu thấp thỏm không khác gì đám người làm là mấy.

Thật ra lúc gả qua đây, dẫu cho nơi này có là cái xứ khỉ ho cò gáy xa lắc xa lơ thì nhà chủ Lý vẫn là gia đình điền chủ có tiếng tăm. Cậu ba Quý là tay chơi sành sỏi, cậu ít khi ở nhà, thường dành thời gian ngao du kết bạn, cô chủ cũng là tình cờ quen cậu khi cậu có dịp ghé qua chỗ họ. Dương Quý rất đẹp trai, trong tất cả những người con thì cậu là người giống chủ Lý nhất, với tài ăn nói khéo léo, chưa đến ba ngày cậu đã làm Ngọc Diệp xiêu lòng, vài ba tháng sau liền cho người ngỏ ý dặm hỏi cô về làm vợ.

Cuộc sống vợ chồng nói tốt cũng được mà không tốt cũng được, âu chỉ có người trong chăn mới biết chăn có rận. Bề ngoài cậu thương cô hết mực, hễ đi đâu có gì ngon gì đẹp đều nhất định mang về một phần cho cô, khiến người ngoài nhìn vào đều đỏ mắt ghen tị. Tuy nhiên Ngọc Diệp lại không thấy như vậy, cô là thiếu nữ hãy còn đầy nhiệt huyết và mộng mơ, sau nhiều đêm chăn đơn gối chiếc, mỗi lần ra chợ đều có tin đồn chồng mình đang cặp kè cưa cẩm tiểu thư xinh đẹp nhà nào thì lại thêm một lần trái tim cô vỡ nát.

Cuộc sống nhàm chán của cô cứ thế tiếp diễn gần một năm trời thì có chiếc xe ngựa thồ thô sơ lọc cọc chở chồng cô về, người ta không nói rõ gã bị gì, chỉ biết bây giờ gã không khác gì kẻ phế nhân, cả người bị liệt, đẩy thẳng cô xuống đáy vực.

Đút một chén thuốc thôi nhưng phải đút đến lúc cả nhà đều đã tắt đèn đi ngủ mới xong. Thường dọn dẹp sạch sẽ rồi ra ngoài, ánh sáng bên trong tắt hẳn, căn phòng có hai người nhưng lại âm u cô đơn biết bao.