Có Thương Cậu Không

Chương 2: Gối kia nửa đợi, nửa chờ duyên em



Trời còn chưa sáng, chắc chỉ độ khoảng canh bốn canh năm, cái khí lạnh do đêm mưa bão mang lại khiến con người ta chỉ muốn vùi mình trong chăn ấm nệm êm, nhưng ngặt nổi thân phận tôi tớ nào được như ý mình. Thường mơ màng tỉnh dậy theo thói quen, đập vào mắt là một tấm lưng dày rộng vững chãi, cậu giật mình mở to mắt.

Thường rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, âm thầm thở dài một hơi, cậu cũng không đếm nổi đây là lần thứ bao nhiêu cậu ngủ quên trong phòng cậu tư rồi. Thường nhẹ chân nhẹ tay từ từ lật mền chui ra, sau đó còn cẩn thận ghém lại để tránh gió lùa lạnh người nằm cạnh rồi mới trèo xuống giường. Thời điểm bàn chân trần đặt xuống nền gạch lạnh băng, cơ thể cậu không nhịn được mà nổi da gà run rẩy một trận.

Thường vừa khỏi rời phòng ngay lập tức bị cơn gió mang theo sương ẩm đập thẳng vào mặt, cậu vội vàng đóng cửa lại, tự ôm lấy cơ thể cúi gầm đầu đi thẳng.

Đang đi thì bỗng dưng cánh cửa im lìm của căn phòng cạnh đó đột ngột mở ra, một người con gái độ khoảng hai mươi, môi mỏng mắt sáng, áo quần nhăn nhúm xuất hiện, Thường không kịp thắng lại, cứ thế đâm sầm vào cô.

"Giật hết cả mình!"

"Chị Yến."

Thường gật đầu gọi một tiếng, Yến nhận ra là cậu, thở phào vuốt nhẹ khuôn ngực đẫy đà của mình, kí nhẹ vào đầu cậu một cái mà mắng:

"Mới sáng sớm đã xuất hiện như ma rồi, định hù chết chị mày à?"

Thường xoa xoa chỗ bị ấn, giương đôi mắt to tròn nhìn chị rồi hỏi:

"Trời sắp sáng rồi, sao chị vẫn còn ở đây?"

"Con nít con nôi..." - Yến lại xỉ vào trán cậu định mắng, nhưng như chực nhớ ra gì đó, khóe miệng khẽ nhếch, khoác tay cậu vừa dẫn đi vừa nói:

"Quên mất, mày cũng lớn tướng thế này rồi... Sao hả? Hôm qua cậu tư lại gọi vào phòng à?"

Thường ngắc ngứ "dạ" một tiếng, từ sau lần đó, mỗi khi cậu từ phòng Dương Khanh trở ra đều bị đám người làm trong nhà nhìn bằng ánh mắt rất kì lạ.

"Mày cũng tận giờ này mới ra, sao hả, được cho nhiều tiền không?"

Yến cười cười hỏi, Thường hơi né người ra để tránh chạm vào nơi nhạy cảm đang lắc lư kia của cô, cậu lắc đầu nguầy nguậy đáp:

"Không có. Em còn bị đánh mà."

Yến cười khúc khích, đoạn ngừng lại ngó cậu từ trên xuống dưới, Thường chẳng hiểu cô đang làm gì, nhưng cũng không phản kháng, mặc cô ngắm nghía cho đã đời.

"Cậu tư đánh mông mày à? Có thấy gì đâu?"

Thường đỏ mặt, không cho cô dòm nữa, bực mình nói:

"Chị đừng nói bậy, cậu chỉ khẽ tay em thôi."

Ngó thấy trời đã hơi tan tản sáng, Thường không muốn cùng cô day dưa đùa giỡn nữa, vội vàng lách người ra rồi chạy biến đi mất.

Dương Khanh thức giấc sau đó không lâu lắm, lúc ngồi dậy có liếc sang chỗ nằm bên cạnh, sạch sẽ lạnh lẽo giống như vốn dĩ chỉ có mình hắn ngủ ở đây cả đêm vậy.

Bên ngoài sân ồn ào tiếng người qua lại, có giọng nữ sang sảng mắng ai đó lớn đến nỗi làm lỗ tai hắn nghe cũng khó chịu. Hắn xỏ chân vào đôi guốc dưới giường, lộc cộc mở cửa ra nhìn thử.

"Cái vòng ngọc này tui mua với giá đắt đỏ, cả ngày hôm qua chỉ có mỗi bà đâm chọt tui, không phải bà làm thì ai làm?"

"Cô đừng có mà đổ oan cho người khác, tui đâm chọt? Chẳng phải chỉ là mấy câu cảnh cáo cô cẩn thận mua phải đồ giả hay sao? Mà nếu đã cho là đồ giả thì việc gì tui phải lấy nó làm gì! Sao không hỏi thằng chồng vô dụng của cô có phải mua trúng đồ dỏm về dỗ vợ lòe mắt thiên hạ hay không?"

"Bà nói cái gì!"

"Thôi!"

Hai người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ, quần áo đều làm từ vải lụa cao cấp, tay chân vàng vòng đủ cả, một người trông trẻ đẹp hơn, giận đến đỏ mặt như thể sắp lao vào đánh người đối diện đến nơi. Dương Khanh nhìn không nổi nữa, hắn có cảm tưởng lỗ tai mình sắp bị cả hai làm cho điếc luôn rồi, cãi nhau ở đâu không cãi lại cứ phải đứng trước cửa phòng hắn mà cãi.

"Cậu tư, cậu đến đúng lúc lắm, mau giúp tui phân xử chuyện này, cô hai thật sự quá đáng rồi."

Người phụ nữ lớn tuổi hơn vừa thấy hắn lập tức thu lại thái độ đanh đá, giọng cũng dịu đi. Dương Khanh chậm rãi bước tới, đôi mắt hắn hơi nhíu lại vì bị nắng chiếu, phiền chán cất giọng:

"Nói đi, sao mới sáng sớm chị đã đi gây với cô ba?"

Dương Khanh nhìn Kim Anh, cô là con gái đầu lòng của chủ Lý với người vợ lớn, tính tình chua ngoa khó chiều, đến tuổi cập kê rồi mà chả có mối nào đến hỏi han, nhưng hễ làm mai cho cô với nhà nào thì cô lại giãy nãy lên đòi sống đòi chết nếu ép cô. Rồi một ngày nọ không biết ở đâu cô dẫn về một gã trông bảnh tỏn lắm, khoe rằng gã là chủ một tiệm vật liệu xây dựng trên tỉnh, lại nhất quyết đòi lấy cho được.

Với cái tính tình như thể bị ai bóp cổ kia thì chủ Lý cũng xuôi theo, hơn nữa tính ra tên đó cũng không tệ, tuổi tác cô xem như đã xếp vào hàng gái ế, nếu còn ỏng eo chê bôi thì lão cũng cảm thấy muối mặt. Cứ thế cô hai con chủ Lý giàu nhất làng có cái đám cưới oách phải biết. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, chưa đầy nửa năm, cô cùng gã chồng khệ nệ vác hành lý về nhà mẹ đẻ với lý do làm ăn khó khăn phải bán đi ngôi nhà ở tỉnh, nhưng tin đồn phong thanh nghe được hóa ra là do sa vào chốn đỏ đen mới ra nông nỗi đó.

Cô về được một năm, dáng vẻ lại vẫn nghênh ngang như thể vợ chồng cô chỉ ghé nhà mẹ đẻ chơi vài hôm chứ chẳng phải ta đây là loại ăn nhờ ở đậu, suốt ngày la hét kiếm chuyện từ tôi tớ đến cả những kẻ vai vế bề trên cô. Lúc này đây, khi được Dương Khanh hỏi, cô vẫn chống nạnh hất cằm mà đáp:

"Bà ta làm vỡ cái vòng ngọc quý của tao."

"Nè, ăn nói cho cẩn thận, cô còn vu khống nữa thì đừng trách tui!"

Bà ba Ngọc lập tức chửi đổng lại, gương mặt xinh đẹp trét đầy son phấn để che đi vài nếp nhăn giống như sắp rụng xuống từng lớp, mùi hương từ cả hai người phụ nữ xộc vào trong mũi làm đầu óc hắn nhưng nhức lên.

"Sao? Bà định làm gì tui?"

"Đủ rồi!" - Dương Khanh hằn học ngăn lại, hắn xoay sang người chị cùng cha khác mẹ của mình trầm giọng hỏi - "Cái vòng chị đâu? Đưa tui xem."

"Đây, cậu xem, chất ngọc mát lạnh thế này là hàng thượng hạng bậc nhất đấy."

Kim Anh nhanh chóng móc ra từ trong túi áo ba mảnh vỡ, Dương Khanh cầm lấy một mảnh, hắn chỉ xem sơ qua liền trả trở về, nhíu mày cất giọng nói:

"Chỉ vì cái thứ rẻ tiền mà um sùm cả buổi sáng, trong mớ đồ tui mang về hôm qua cũng có ít vòng vàng, chị tự đi xem rồi lấy một cái mình thích nhất, đừng ở đây la lối nữa không ra gì nữa."

"Rẻ tiền? Ý cậu là sao?" - Kim Anh đỏ mặt sẵng giọng hỏi lại.

Dì ba Ngọc cười khúc khích nói chen vào:

"Còn thế nào nữa. Thì là đồ dỏm mà nổ là của quý đó."

"Hả?"

Kim Anh giận điên vội túm lấy tay áo Dương Khanh ngay lúc hắn định rời đi, Dương Khanh cười khẩy một tiếng nói:

"Chị cũng có phải cái ngữ ngu ngốc đâu mà hỏi tui như thế, hay lại muốn huỵch tẹt ra cho xấu hổ với người làm mới thôi." - Nói đoạn, hắn liếc nhìn tay áo đang bị nắm chặt hờ hững cất lời - "Buông ra, còn lộn xộn thì khỏi lấy gì nữa."

Kim Anh chậm chạp buông tay áo, ánh mắt dùng dằng nhìn theo đứa em trai đã lớn hơn mình cả cái đầu, dường như cố tìm lại chút bóng dáng dễ bị ăn hiếp ngày xưa nhưng chẳng được.

Giữa trưa nắng nóng, Thường lúi húi gom rạ lại, mồ hôi đổ ra như tắm, nước da đen nhẻm bị hun đến đỏ gay.

"Thường! Chụp nó lại!"

"Cái gì?"

Thường vừa gom xong rơm thành đống, thằng Chất lại lo bẫy lũ chuột đồng rồi hét ỏm tỏi cả lên, cậu giật mình xoay tứ phía, vừa nghía xuống chân chưa kịp chớp mắt liền có mấy chục bóng đen lướt qua, cơ thể theo bản năng cũng nhảy lên chụp lấy nhưng đổi lại chỉ là cát đất đầy miệng.

"Được không?"

Chất thấy Thường chụp ếch vội vã chạy đến đỡ cậu dậy, Thường lắc lắc đầu không vui đáp:

"Không bắt được. Mày lo làm phụ tao đi, tới chiều mà không xong anh hai ổng lại chửi nữa đấy."

"Chửi thì nghe, nghe xong tao mần mấy con chuột này cho mày ăn, ngon hơn cả thịt gà."

Thằng Chất bất cần nói, Thường mặc kệ nó, trong đám người làm cùng lứa, nó là đứa lỳ đòn nhất, không ít lần chọc hai Sẹo tức nổ phổi.

Trời dần về chiều, ánh tà dương đỏ rực đổ xuống cánh đồng, dù miệng tỏ vẻ không sợ nhưng Chất vẫn nghe lời chăm chỉ làm việc cho xong, cốt cũng vì nó đã bắt được kha khá chuột rồi nên không tham nữa.

Thường châm rửa đốt rạ, Chất cũng tranh thủ ra con sông gần đó xử lý hai con chuột để nướng lên, gương mặt hớn hở như thể sắp được ăn cao lương mỹ vị vậy.

"Nóng quá, mau ăn đi."

Chất nướng xong lập tức chia cho Thường một phần, vừa ăn vừa xuýt xoa mãn nguyện, miệng dính đầy lọ than đen trùi trũi.

"Nghe nói cậu tư về rồi, hôm qua lại gọi mày vào phòng hầu ngủ à?"

Chất thỏa mãn đưa bàn chân hơ trên đống lửa, hồn nhiên hỏi Thường. Nó không giống mấy người làm suốt ngày chực chờ soi mói người khác trong cái nhà này, hơn nữa khi nó vào đây có một đoạn thời gian nó thấy Thường lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau cậu tư Khanh, chỉ là từ hai năm trước thì dường như giữa cả hai có gì đó đã thay đổi mà nó không biết phải nói thế nào thôi.

Thường nhớ lại chuyện tối qua lại ngủ quên ở giường của Dương Khanh, cậu gác cằm lên gối chán nản đáp:

"Ờm..."

Buổi chiều gió thổi lồng lộng, chưa sụp tối trời đã đổ sương, Thường nhác trông có vẻ trễ rồi, vội vàng ăn cho xong để trở về.

"Thường!"

Âm thanh vang vọng giữa cánh đồng rộng lớn, Thường ngẩng đầu nhìn theo tiếng gọi, dáng người cao cao được bao phủ bởi ánh hoàng hôn đỏ rực, ánh mắt thâm thâm đối diện cậu, chưa đợi Thường đáp lời đã đưa tay phải lên ngoắc ngoắc ra hiệu.

"Dạ..." - Thường vội vàng phủi phủi bụi đất trên người, chạy băng băng về phía Dương Khanh - "Cậu gọi con?"

"Sao giờ này còn chưa về?"

Dương Khanh từ trên cao nhìn xuống, cuối cùng dừng ở cái miệng lem luốt đen đúa của Thường, đôi mày khẽ nhíu lại hỏi:

"Miệng dính cái gì đó?"

Thường bị hỏi thì chột dạ, đôi mắt láo liêng không dám nhìn thẳng hắn, nghĩ mãi vẫn không có cái cớ nào hợp lý, nhưng vẫn cứng miệng trả lời:

"Đốt... đốt rạ bị dính ạ."

Dương Khanh chấp tay ra sau lưng nhìn chằm chằm đỉnh đầu cậu, cuối cùng vỗ vỗ lên mái tóc ngắn củn rồi nói:

"Tối nay qua phòng tao."