Cố Tổng, Gương Vỡ Còn Có Thể Lành Sao?

Chương 38: Cùng đi chết đi



Bắc Lạc Hà và Dương Chí Ngôn khuyên bạn không được, trong lòng còn bán tính bán nghi sợ mọi việc đi quá xa.

"Mau thả cô ấy ra!"

Bắc Lạc Hà ra lệnh cho hai tên đang giữ Niệm Nguyệt Sơ.

Hai tên đó nhìn về phía Nhất Sở Trú, đợi chỉ thị. Bọn chúng ăn tiền làm việc, ai trả tiền, người đó là ông chủ.

"Thả?"

Nhất Sở Trú bực tức lặp lại một chữ. Anh ta cố ý nhấn mạnh, trầm giọng, lia mắt không vui về phía Bắc Lạc Hà.

"Cậu không thích ra chỗ khác chơi. Hôm nay, tôi nhất định phải chơi cô ta đến chết."

Nói rồi Nhất Sở Trú cười như con dã thú, kéo áo Niệm Nguyền Sơ giật về phía mình sau đó cúi người bế phốc cô lên, bước 3 bước dài, ném thẳng Niệm Nguyệt Sơ xuống sofa nhung được làm từ Ý.

"Ai dám cản tôi thì bắt bọn họ lại, tống ra ngoài."

Nhất Sở Trú nhìn hai người bạn, cười đầy khiêu khích.

"Hai cậu cũng có thể lựa chọn chấp nhận cuộc vui hoặc cút ra ngoài."

"Mẹ nó, Nhất Sở Trú, cậu điên con mẹ nó rồi!"

"Hôm nay, làm thì nhớ tự chịu. Bắc gia chi phạt không nhúng tay vào việc này!"

Bắc Lạc Hà và Dương Chí Ngôn lần lượt lên tiếng. Bọn họ vừa đóng sầm cửa, lập tức đưa mắt nhìn nhau.

"Gọi người đến chưa?"

"Gọi rồi nhưng có lẽ phải 20 phút nữa mới đến được. Hôm nay không đem theo người, rút hết về phía chủ quân rồi."

"Mé! Giờ cậu xuống gọi hết người của club, tôi lập tức tìm người ở gần."

Hai người chia nhau ra, mỗi người một ngả.

Bên trong, cuộc vui vừa chính thức bắt đầu, xung quanh kẻ hóng kịch vẫn luôn phấn khích cổ vũ.

Tất cả đều là dân chơi, tâm lí có hơi vặn vẹo hơn bình thường nhưng chủ yếu là vì tò mò Nhất Sở Trú thật sự có coi trời bằng vung như lời đồn. Nếu hắn dám chơi lớn kiểu tập thể, chứng tỏ độ ngông cuồng còn hơn cả ông trời.

Nhất lão gia lần đó để cứu được thẳng con đích tôn, phải ra mặt nhờ đến liên minh Bắc gia chi phạt, liên minh giữa ba nhà Bắc, Nhất, Dương.

Bắc gia chi phạt được coi là liên minh lâu đời và mạnh nhất ở phía Bắc, trước nay mọi thứ đều liên kết chặt chẽ, thời gian tồn tại cũng phải trên 15 năm mà sức ảnh hưởng thì gần như đứng đầu phía Bắc, là một trong 4 tứ trụ hàng đầu.

Nghe nói lần đó vì vụ của Niệm Nguyệt Sơ, Bắc gia chi phạt và mối quan hệ phía Nam xấu đi. Dù chuyện này được giữ kín, cũng không rõ là ai đứng sau khiến Nhất lão gia phải nhờ cậy đến Bắc gia chi phạt để giúp đỡ. Nhưng có điều, thời điểm đó việc này cũng coi như chấm dứt nước cờ nước sông không phạm nước giếng của hai bên.

Tiếng thì thào chỉ dám vang lên nhỏ nhất có thể, mọi người muốn hóng cũng hiểu cái gì nên và không nên. Vài người chưa biết hỏi một cách kín đáo.

Trên ghế sofa, đứng chắn ở hai góc có 8 tên lực lưỡng, ánh mắt thèm thuồng nhìn Niệm Nguyệt Sơ. Xung quanh trong các góc, rất nhiều quân của Nhất Sở Trú đứng canh.

Nhất Sở Trú bởi sự phản kháng của Niệm Nguyệt Sơ, có chút khó khăn đè cô lại. Hắn ta không ngờ sức lực của Niệm Nguyệt Sơ lớn đến thế. Phần khác là bình thường hắn quen mấy em ngoan ngoãn bây giờ có chút không kịp thích ứng.

Lại nói đến Niệm Nguyệt Sơ như con sư tử hoang bị kích thích, ánh mắt ngoài muốn xiên chết hắn ra thì không còn gì khác. Một tia cam chịu cũng không có. Phản ứng kịch liệt đến mức liều mạng. Giống như toàn bộ lý trí rút đi, chỉ còn một con quỷ bất bất kham được tưới đẫm bởi nỗi đau chất chồng, tích tụ quá nhiều.

Niệm Nguyệt Sơ lúc này là một quả bom nhỏ đã được châm ngòi, bùm một phát, nổ tung mục tiêu. Cô muốn hắn giết chết kẻ đã làm cuộc sống của cô khổ sở đến điên dại. Nỗi đau hắn gây ra, trước giờ cô chưa từng quên, ngày ngày đều luôn nghĩ đến.

Hai năm nay, cô vẫn luôn tự tay muốn giết chết Nhất Sở Trú. Muốn đâm hắn bằng ngàn vạt nhát dao, để hắn hiểu được cái cảm giác âm ỉ hãi hùng trong mỗi giấc mơ của cô.

Nhất Sở Trú bực tức với sự giãy giụa của Niệm Nguyệt Sơ, tàn nhẫn tát lên mặt cô. Chỉ cần cô động đậy, hắn liền tiếp tục tát, đến khi một bên má Niệm Nguyệt Sơ in năm đố ngón tay chồng lên nhau, bắt đầu sưng phồng như cái bánh bao hắn mới dừng lại.

"Còn giãy giụa nữa không? Ả đàn bà thối tha này!"

Nhất Sở Trua cay cú. Niệm Nguyệt Sơ né tránh hết lần này đến lần khác khiến những cái hôn của hắn đều rơi xượt, còn có ý định cắn hắn giống như chó.

Niệm Nguyệt Sơ bật cười, máu từ khóe miệng chảy ra, tê liệt cảm giác đau đớn. Cô giống như con ngựa bất kham bị dồn đến đường cùng, trong mắt chỉ có làm sao để kéo hắn cùng chết.

Nhất Sở Trú Hắn có chút mất kiên nhẫn. Chẳng qua nghĩ tới hôm ngay đem cả đống người như thế, tin chắc lần này không ai cứu nổi cô, chơi đùa vờn qua vờn lại chậm rãi cũng tốt.

Nghĩ như vậy cũng xoa dịu sự bực tức trong lòng hắn mấy phần. Nhất Sở Trú kéo cong nụ cười đê tiện trên môi, cái nhìn có thêm vài phần thích thú.

Niệm Nguyệt Sơ luôn cười, cười như một kẻ điên. Đúng, trong mắt Nhất Sở Trú lúc này, Niệm Nguyệt Sơ thật sự là một kẻ điên. Không ai nhìn được đôi mắt đẹp ấy đang nghĩ gì, cũng chẳng biết nụ cười của cô rốt cuộc mang phân tầng nào. Chỉ biết nó giống như một sự kích thích, cũng rất gai mắt.

Đôi mắt đẹp mất đi hồn sắc, người cũng chẳng bình thường.

"Haha, bị ép đến điên rồi? Nhưng điên thì hôm nay cũng không thoát nổi đâu Niệm Nguyệt Sơ ạ!"

Nhất Sở Trú cong môi thích thú bóp lấy cằm cô. Cả người hắn đè trên cô, quần áo hai bên xộc xệch, tóc tai Niệm Nguyệt Sơ rũ rượi.

Niệm Nguyệt Sơ bề ngoài cười nhưng hai tay bị buộc phía sau vẫn luôn dùng dao tem nhỏ để cứa sợi dây. Đến khi sợi dây đứt, lập tức quơ lấy chai rượu trên bàn, dùng hết sức đập mạnh xuống đầu Nhất Sở Trú. Mọi động tác bình tĩnh đến lạ.

Chai rượu không vỡ nhưng vang lên một âm thanh lớn, máu từ trán hắn ta chảy xuống, kiểm chứng lực đạo không hề ít.

Niệm Nguyệt Sơ cười to hai tiếng, ánh mắt sâu hút không đáy, ghì sâu sự lạnh lùng tàn nhẫn, chớp mắt giật ra sợi dây chuyền có hình một thanh đao nhỏ, ấn công tắc, thanh đao trang trí lập tức biến thành con dao nhỏ. Niệm Nguyệt Sơ dùng nó, điên cuồng đâm về phía Nhất Sở Trú. Cô gào lên, hai mắt hằn rõ những tia máu, mang theo nụ cười của kẻ chẳng còn gì để mất.

"Cùng đi chết đi!"

Niệm Nguyệt Sơ gằn giọng, mắt cười dị hợm.