Cố Tổng, Gương Vỡ Còn Có Thể Lành Sao?

Chương 39: Chấp niệm



Nhất Sở Trú vội vàng bật ra phía sau, né tránh những cú đâm tới của Niệm Nguyệt Sơ, vất vả dùng tay khống chế vất con dao ra xa, một chân đạp vào ngực khiến Niệm Nguyệt Sơ ngã vào mặt bàn thủy tinh, lăn xuống chân ghế sofa một chỗ ở góc dưới.

Theo cú ngã của cô là một chiếc khăn trải bàn và đám ly rượu thi nhau lăn xuống, va đập vào nhau, vỡ tan thành những mảnh to nhỏ khác nhau. Niệm Nguyệt Sơ đè lên chúng, cảm giác ngổn ngang các vật thể ở một bên người.

"Con mẹ nó, còn dám giết ông đây? Con điếm này!"

Nhất Sở Trú bực tức, hét lớn, bổ nhào về phía Niệm Nguyệt Sơ.

Những người xung quanh không dám manh động, lặng lẽ báo nhau dồn ra xa, chừa ra một khoảng an toàn với chỗ hỗn loạn.

"Con đàn bà thối, tao phải làm chết mày!"

Nhất Sở Trú tức điên, quệt lên vết máu, lặp lại lời mình vừa nói. Trên trán hắn có 3 vệt máu lăn dài chảy qua đuôi mắt, tóc tai lõa xõa vài sợi, gân xanh ở cánh tay nổi rõ mồn một.

Nhất Sở Trú nhìn vết máu ở trong tay, liên tiếp rú lên. Hắn văng ánh mắt hàn học về phía Niệm Nguyệt Sơ, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.

Niệm Nguyệt Sơ né tránh cú nhào tới của Nhất Sở Trú, lần nữa va đập vào chân bàn, vang lên một tiếng binh đau điếng. Niệm Nguyệt Sơ khẽ nhăn mặt, khuỷu tay bất giác buông lỏng.

Nhất Sở Trú cười một tiếng tra nam, nụ cười rất đểu cáng. Hai mắt hắn ta long sòng sọc, nhìn chằm chằm Niệm Nguyền Sơ, dùng chân đá văng nửa chai thủy tinh bị vỡ kia ra chỗ khác, kéo lê tóc của Niệm Nguyệt Sơ lên trên mặt bàn.

"Con đàn bà điên! Để xem mày vùng vẫy được đến bao giờ!"

"Vậy cùng chết đi!"

Niệm Nguyệt Sơ cười điên dại, tia máu trong mắt hằn lên rõ ràng, ngổn ngang vắt lên nhau. Tay vơ lấy chai rượu, lao như gió về phía Nhất Sở Trú.

Niệm Nguyệt Sơ chẳng để ý những vết thương trên da, mà chính bản thân cô cũng không came nhận được đau đớn nào. Lúc này, ngoài cảm giác muốn lôi Nhất Sở Trú cùng xuống địa ngục, cô chẳng biết gì nữa.

Niệm Nguyệt Sơ điên cuồng lao về phía Nhất Sở Trú, hệt như mũi tên mất kiểm soát, lại giống như chạm đến giới hạn cuối cùng của sự kích thích, giải phóng ra một kẻ điên với sức mạnh của con quỷ thật sự.

Nhất Sở Trú nhảy sang bên, chật vật né tránh vài lần, từ hướng chéo tung cước dồn lực đạp mạnh lên bụng Niệm Nguyệt Sơ.

Niệm Nguyệt Sơ bị đạp bay ra giữa không trung, va vào một đầu của kệ rượu, nằm thoi thóp ở đó nhưng ánh mắt lại đặt trên con dao cô đem tới.

Niệm Nguyệt Sơ cười một nụ cười chói mắt, trên trân máu chảy xuống, sưng u đầu. Nụ cười của cô đẹp đẽ đến mức dù bản thân ngã xuống nhưng lại khiến người ta thương cảm động lòng trắc ẩn.

Niệm Nguyệt Sơ vốn dĩ biết hôm nay không thoát, chỉ là trước khi rơi vào túng quẫn vô cực, cô vẫn nhất quyết liều mạng lất từng chút, từng chút choài tay vươn về phía con dao.

Những ngón tay ghì chặt xuống nền gạch, cố gắng vươn tới phía chuôi dao, lại liên tục miết xuống để tạo lực. Cơ thể cứng ngắc dường như bị đóng băng, chỉ là những chuyển động lê lết li ti mà khó như lên trời. Rõ ràng chỉ là mổ khoảng ngắn, người muốn lại chật vật không thôi.

Niệm Nguyệt Sơ khổ sở cười, không bỏ cuộc, kiên trì tìm cách xoay chuyển cơ thể nặng nề thương tích theo hướng của cánh tay.

Niệm Nguyệt Sơ nhìn thấy ba mình đang mỉm cười, lại nhìn thấy mẹ mình đang nằm ở bệnh viện trắng xóa, nhìn chằm chằm vào con dao ở khoảng cách không xa kia, cảm thấy thật xa vời.

Niệm Nguyệt Sơ cười lên ba tiếng điên cuồng, thật sự kiệt sức.

Cô như đóa mẫu đơn đẹp đẽ sắp sửa bị cơn bão tuyết vùi dập, mọi thứ tan nát, thảm thương nhưng vẫn ngoan cố không đầu hàng số phận, bám lấy một chút hi vọng mong manh để đạt được chấp niệm hằn sâu kia.

Niệm Nguyệt Sơ quyết không cho nước mắt chảy ra, cào năm ngón tay xuống sàn, vẫn cố rút ngắn khoảng cách với chuôi dao.

Hôm nay cô phải sống đến lúc giết được Nhất Sở Trú chết. Nhất định phải sống để giết được hắn.

Niệm Nguyệt Sơ cô sớm đã chẳng còn gì cả. Cô ích kỉ, cô không muốn kẻ reo giắc niềm đau cho cuộc đời mình được sống thảnh thơi hạnh phúc. Vì cớ gì từng ngày với cô đều là sự tra tấn còn với hắn lại thuận buồm xuôi gió?

Niệm Nguyệt Sơ cô hôm nay dù có thành phế nhân cũng phải thực hiện được nguyện vọng tàn ác này.

Cô đã sớm nghĩ ra cái kết. Cô sẽ giết chết Nhất Sở Trú, sau đó tự kết thúc cuộc đời mình, coi như giải thoát khỏi chuỗi ngày đau khổ.

Nhất Sở Trú nhìn sự vật vã của Niệm Nguyệt Sơ, khóe miệng cong lên cực độ. Hắn từ từ đi đến, đợi đến khi Niệm Nguyệt Sơ gần chạm tới con dao, mạnh mẽ dẫm xuống.

Khớp ngón ray của Niệm Nguyệt Sơ bị đè chặt, không thể xử động.

Nhất Sở Trú cố ý di thật mạnh, con ngươi hiện lên sự ác động và thích thú.

Niệm Nguyệt Sơ nén đau, nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù cực độ. Cô không hề kêu ca một từ, trừng mắt đầy kiên cường.

"Cứng đầu đấy! Hay chúng ta chơi một trò khác nhỉ?"

Nhất Sở Trú tận hưởng dáng vẻ của cô, thản nhiên nói.

"Tao nhất định sẽ giết mày!"

"Khà Khà! Tới đi!"

Nhất Sở Trú vừa thách thức vừa tăng thêm lực ở chân khiến Niệm Nguyệt Sơ co rúm mặt. Hắn dùng chân đẩy người Niệm Nguyệt Sơ ngã ngửa, đặt lên bụng cô ép xuống.

"Tao nhất định sẽ giết chết mày!"

Niệm Nguyền Sơ căm thù trừng mắt với hắn, đôi môi khô khốc mấp máy không thành lời. Những cơn đau liên tục truyền đến, bất lực mà ngất đi. Cuối cùng, đã gần chạm đến con dao lại vẫn không thể lấy được.