Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 604: Ông ngoại yêu quý



Cố Ngôn Bân vội kích động gật đầu.

Đồng thời nói: “Cha có thể bế con bé không?”

Nam Khuê lập tức mở miệng: “Đương nhiên có thể, cha, hiện tại cha đã là ông ngoại của con bé rồi, để con dẫn cha đi gặp con bé nhé.”

Nghe thấy vậy, Cố Ngôn Bân vừa vui mừng lại vừa chờ mong.

Vốn dĩ ông ấy cho rằng những năm tháng tuổi già này sẽ mãi như thế đến cuối đời.

Nhưng giờ đây, ông ấy không chỉ biết mình có một cô con gái, mà còn có hai đứa cháu trai thông minh và một đứa cháu gái kháu khỉnh.

Thấy bọn họ đi ra, Lục Kiến Thành chủ động đi về phía trước gọi một tiếng “Cha!”

Lần này, Cố Ngôn Bân dùng ánh mắt cha vợ nhìn con rể để đánh giá Lục Kiến Thành, cẩn thận xem xét vài lần, rồi hài lòng gật đầu.

Nhưng đồng thời cũng nghiêm nghị nói: “Nhớ kỹ, sau này Khuê Khuê của cha là người đã có cha rồi. Nếu con bé bị bắt nạt, cha nhất định sẽ hỏi tội con.”

Lục Kiến Thành liên tục gật đầu: “Vâng, vâng, vâng, con tuyệt đối không dám.”

Dứt lời, anh thuận thế nắm lấy tay Nam Khuê.

Nhìn hai người trước mặt tay đan tay, Cố Ngôn Bân vui mừng nở nụ cười.

Đến phòng của em bé, Cố Ngôn Bân rõ ràng có chút căng thẳng.

Khi nhìn thấy đứa bé trắng trẻo, mũm mĩm đang nằm trong nôi, hơi thở của ông ấy bỗng trở nên nhẹ nhàng, giống như sợ dọa đến cháu gái.

Tiểu Tinh Thần vẫn đang ngủ, mặc dù nhắm mắt, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ đáng yêu kia là trái tim đã tan chảy.

“Thật nhỏ bé!” Cố Ngôn Bân không khỏi cảm thán.

Nam Khuê mỉm cười đi tới: “Cha, không phải cha muốn bế Tinh Thần sao?”

Cố Ngôn Bân đổi ý, vội khoát tay: “Không…không bế nữa, con bé quá nhỏ, cha sợ bế không tốt.”

“Sẽ không đâu, cha, mặc dù con bé nhỏ nhắn, cũng khá yếu ớt, nhưng chỉ cần chú ý là được. Ban đầu Kiến Thành cũng không biết cách bế, nhưng bây giờ anh ấy đã bế rất thành thạo rồi.”

Cố Ngôn Bân nhìn sang, hỏi để xác minh: “Thật sao?”

Lục Kiến Thành gật đầu: “Cha à, lần đầu tiên đúng là có chút căng thẳng, lúc đó con cũng cực kỳ lo lắng, nhưng bế mấy lần là tốt hơn ngay. Nếu như cha thích, thì có thể ghé đến mỗi ngày.”

Những lời này đã mang lại cho Cố Ngôn Bân sự động viên to lớn.

Ông ấy vươn tay, nói với vẻ mong đợi: “Vậy cha sẽ thử xem.”

Nam Khuê khom người, trước tiên bế Tiểu Tinh Thần ở trong nôi lên.

Lúc này, Cố Ngôn Bân đã đưa sẵn hai tay ra và bước đến đón lấy cô bé.

Thấy ông ấy nín thở, biểu cảm cứng nhắc, Nam Khuê cười an ủi: “Cha, không cần căng thẳng quá, cánh tay của cha thả lỏng chút đi.”

“Được.”

Tại thời điểm Tiểu Tinh Thần được Nam Khuê đặt lên tay của Cố Ngôn Bân, tim của ông ấy đột nhiên đập thình thịch, tựa như muốn nhảy ra ngoài.

Sinh mạng nhỏ bé, mềm mại này thật đúng là khiến người ta tràn ngập niềm vui cùng hạnh phúc.

Ông ấy cúi đầu, gần như không chớp mắt mà nhìn Tiểu Tinh Thần trong lòng mình.

Đột nhiên, ông ấy vui mừng kêu một tiếng: “Tỉnh rồi, Tiểu Tinh Thần của chúng ta đã tỉnh rồi.”

Có lẽ nghe thấy âm thanh, Tiểu Tinh Thần càng mở to mắt hơn.

Bởi vì tò mò, nên hai mắt của cô bé hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, không biết có bao nhiêu đáng yêu.

Vừa mới bắt đầu, tư thế của Cố Ngôn Bân còn có hơi cứng nhắc, nhưng càng về sau đã càng thuần thục và nhuần nhuyễn hơn.

Bế một cái, liền bế đến gần một tiếng.

Vẫn chưa buông tay lần nào.

Lục Kiến Thành có chút ghen tị: “Tranh mất việc của anh rồi.”

Nam Khuê bật cười, đánh yêu anh một cái: “Mới đó mà đã ghen vì người tình nhỏ của mình rồi, vậy em cũng phải ghen mới được.”

Giữa trưa, Nam Khuê và Lục Kiến Thành cùng ở nhà ăn cơm với Cố Ngôn Bân.

Nhưng ông ấy nói mình còn có việc, đợi buổi tối Tư Mặc và Niệm Khanh từ trường về, ông ấy sẽ lại tới.

Nam Khuê không cưỡng ép, đích thân tiễn ông ấy.

Đến tối, Tư Mặc và Niệm Khanh vừa về đến nhà, đã thấy Cố Ngôn Bân đang ngồi bên trong.

Cả hai tò mò bước tới: “Ông ơi, hôm nay ông tới nhà cháu làm khách sao ạ?”

Nam Khuê bước tới dắt hai bàn tay nhỏ của hai cậu, sau đó đi đến trước mặt Cố Ngôn Bân: “Tư Mặc, Niệm Khanh, mẹ xin trịnh trọng giới thiệu với các con, đây là cha của mẹ, cũng chính là ông ngoại của hai đứa.”

“Ông ngoại?” Hai cậu bé có chút hoang mang.

Nam Khuê sờ đầu hai cậu và nghiêm túc giải thích: “Đúng vậy, bởi vì một vài nguyên nhân, nên mẹ và ông ngoại đã xa cách nhau hơn 20 năm. Bây giờ cuối cùng mẹ cũng được đoàn tụ với ông rồi, mẹ rất vui, ông ngoại cũng rất vui, vậy còn các con thì sao?”

Hai đứa nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ.

Tư Mặc đột nhiên nói: “Mẹ ơi, con rất vui, nhưng điều khiến con càng vui hơn, đó chính là về sau mẹ cũng sẽ có cha của mình rồi.”

Niệm Khanh nhìn Cố Ngôn Bân: “Ông sẽ đối xử tốt với mẹ chứ ạ?”

“Đương nhiên rồi.” Ông ấy gật đầu.

“Vậy ông sẽ đối xử tốt với em gái chứ ạ?”

“Ông sẽ đối xử với mẹ và em gái của các cháu thật tốt. Sau này, các cháu đều sẽ là người quan trọng nhất đối với ông ngoại, ông ngoại sẽ dốc lòng bảo vệ các cháu.”

Lúc này, Tư Mặc và Niệm Khanh mới cùng chạy tới ôm lấy Cố Ngôn Bân.

Nhìn hai đứa nhóc trong lòng, Cố Ngôn Bân cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

“Thu Thu, em có nhìn thấy không? Anh đã tìm được con gái của chúng ta rồi.”

“Nếu em ở trên trời trông thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ rất vui, em yên tâm, anh nhất định sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt.”

Tối hôm đó, Cố Ngôn Bân đã ở lại ăn cơm cùng bọn họ.

Trước bữa tối, đột nhiên có người gửi một xấp tài liệu đến.

“Tổng giám đốc Cố, đây là thứ ngài cần.”

“Được, vất vả rồi.”

Sau khi Cố Ngôn Bân cầm lấy, nhanh chóng xem qua một lượt, tiếp đến ký tên mình vào.

Tổng cộng bốn phần tài liệu.

Trước mặt Niệm Khanh một phần, trước mặt Tư Mặc một phần.

Và trước mặt Nam Khuê hai phần.

Sắp xếp xong, Cố Ngôn Bân mới chậm rãi lên tiếng: “Khuê Khuê, đây là chút tấm lòng nhỏ của cha, dù biết các con không thiếu tiền, Kiến Thành chăm sóc các con rất tốt, nhưng cha vẫn muốn dành những điều tốt nhất cho các con.”

“Những thứ trong hợp đồng này là cha cho các con.”

“Trong tay con có hai phần, một phần tặng cho con, phần còn lại là cho Tinh Thần.”

Nam Khuê cảm động đến mức hốc mắt nóng hổi.

Cô không thiếu tiền, thế nhưng ngay ngày đầu nhận nhau, cha cô đã chuyển hết số tài sản lớn như vậy cho cô và các con, điều này quả thực nằm ngoài dự liệu của cô.

“Cha, cha còn chưa cùng con làm xét nghiệm ADN, cha không sợ nhận lầm sao?”

Cố Ngôn Bân mỉm cười, chắc nịch nói: “Không cần phải kiểm tra, cha tin tưởng Thu Thu, càng tin tưởng con.”

Sau bữa tối, Lục Kiến Thành đi chăm Tinh Thần.

Nam Khuê cùng ngồi trò chuyện với Cố Ngôn Bân.

“Cha, năm đó cha là vì phải làm nhiệm vụ, sợ liên luỵ mẹ, cho nên mới chia tay mẹ sao?”

Nhắc đến chuyện cũ, Cố Ngôn Bân thêm phần xúc động.

Thở dài một hơi, ông ấy phiền muộn gật đầu: “Nhiệm vụ năm đó vô cùng nguy hiểm, cha sợ lỡ như bị bại lộ, bọn chúng sẽ dùng tính mạng của mẹ con ra làm quân cờ, cha không dám mạo hiểm, nên chỉ có thể đề nghị chia tay.”

“Cha còn nhớ, lúc chia tay mẹ con đã khóc đến đau lòng. Bà ấy không ngừng hỏi cha lý do, nhưng cha không thể nói gì cả. Bà ấy tìm cha rất nhiều lần, nhưng lần nào cha cũng tránh mặt, về sau, cuối cùng bà ấy cũng tuyệt vọng và không còn xuất hiện nữa.”

“Khi đó, cha không hề biết bà ấy đã mang thai.”

Nói đến đây, vẻ mặt của Cố Ngôn Bân đầy áy náy: “Là cha có lỗi với mẹ của con, cả đời này là cha đã phụ bà ấy.”

“Vậy sau đó thì sao? Sau khi cha đổi họ tên, không nghĩ đến việc đi tìm bà ấy sao?”