Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 605: Họa Họa nói ra nỗi lòng của mình



Cố Ngôn Bân gật đầu: ”Có đi tìm.”

“Cha không dám tùy tiện xuất hiện trước mặt bà ấy, cho nên đã cho người đi tìm hiểu tình huống của bà ấy, kết quả biết được bà ấy đã có gia đình, đã kết hôn sinh con.”

”Cha căn bản không dám đi gặp bà ấy, cha sợ mình không khống chế được.”

”Sau đó chú Phùng của con đến tìm cha, ông ấy nói có người vẫn đang theo dõi Thu Thu, cha sợ cha xuất hiện sẽ khiến bà ấy gặp nguy hiểm nên mới quyết định hoàn toàn rời xa bà ấy.”

”Hoàn toàn trở thành người xa lạ, chỉ có như vậy bà ấy mới được an toàn tuyệt đối.”

Cố Ngôn Bân đã hóa giải thắc mắc trong lòng Nam Khuê.

”Cha, con có thứ này muốn đưa cho cha.”

Nam Khuê đưa quyển nhật kí đã được đóng gói tốt cho Cố Ngôn Bân.

”Đây là nhật kí của mẹ, thật ra năm đó sau khi cha rời đi mẹ đã biết mình mang thai. Vì để con có một gia đình hoàn chỉnh, một thân phận quang minh chính đại, mẹ đã cưới cha nuôi con.”

”Hai người chỉ là kết hôn hợp tác, bọn họ không có bất kì tình cảm gì với nhau.”

“Thật ra sau khi kết hôn mẹ vẫn luôn nghe ngóng tin tức của cha, bao gồm cả tin xe cha lúc đó phát nổ, cha vì thế mà tử vong mẹ đều cất hết, nhưng từ đầu đến cuối mẹ không tin cha đã chết.”

Nói đến đoạn sau, Nam Khuê đã không biết nên nói như thế nào.

”Tình cảm của mẹ dành cho cha đều ở trong quyển nhật kí kia, tự cha đọc sẽ rõ!”

Cố Ngôn Bân mới lật vài tờ mà lệ đã rơi đầy mặt.

Chu Tiễn Nam nói dối, tình hình của Đông Họa thật ra không quá tốt.

Sau khi Nam Khuê về nhà ngày thứ ba mới phát hiện ra được.

”Có phải mấy người lừa em chuyện của Họa Họa không?” Cô hỏi thẳng Lục Kiến Thành.

Lục Kiến Thành vội vàng giải thích: ”Lúc ấy sức khỏe của em rất yếu, bọn anh sợ em quá lo nên mới…”

Anh còn chưa kịp nói xong đã bị Nam Khuê cắt lời: “Vậy thì mọi người cũng không nên lừa em.”

”Lục Kiến Thành, anh có biết rằng nếu như lúc ấy không phải là Họa Họa đứng ra thì người bị thương chính là em, cũng có khả năng em đã sớm chết rồi, đã sớm một xác hai mệnh rồi.”

”Anh biết rõ là em lo lắng cho cô ấy, vì sao còn cố ý giấu em?”

Lục Kiến Thành biết mình đã làm sai, anh vội vàng nói: “Anh lập tức đưa em đến gặp cô ấy có được không?”

”Ừm.”

Đến bệnh viện, khi thấy Đông Họa, Nam Khuê không chờ kịp mà chạy đến ôm cô ấy.

Hai người đều không nói gì, Đông Họa tựa đầu vào vai Nam Khuê.

Giọng nói của cô ấy rất nhẹ: ”Khuê Khuê, cậu khôi phục thế nào rồi? Vết thương còn đau không?”

Lúc đầu cảm xúc của Nam Khuê vẫn luôn căng thẳng, nghe cô ấy nói vậy thì không nhìn được nữa.

”Cô gái ngốc này, cậu đừng có chỉ lo cho mình mình, cậu mới là người cần được quan tâm đó!”

Vừa dứt lời, nước mắt Nam Khuê đã rơi xuống.

“Khuê Khuê, thật ra mình…” Đông Họa dừng lại rồi tiếp tục: ”Mình vẫn tốt, không có nghiêm trọng như mọi người nghĩ đâu.”

Làm sao lại không nghiêm trọng chứ?

Giọng của cô ấy nhỏ như vậy, thấp như vậy.

Tính cách cũng yên lặng hơn nhiều, ngay cả khi nói chuyện cũng yếu đuối không còn sức.

Nếu là lúc trước, cô ấy đã sớm ríu rít như chim Hỉ Thước nhỏ rồi.

”Họa Họa…” Giọng nói Nam Khuê nghẹn ngào, cô đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc, ngay cả một lời an ủi cũng không nói được.

”Khuê Khuê, mình không sao, thật đấy.”

Cô ấy càng nói như vậy thì trong lòng Nam Khuê càng khó chịu.

Nhưng Đông Họa không muốn nói, cô lại không dám ép, cho nên cô chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh chăm sóc cho cô ấy.

Một ngày hôm nay Nam Khuê vẫn luôn ở bên cạnh Đông Họa.

Đông Họa yên lặng hơn rất nhiều, đa số thời gian đều là xem tivi hoặc nhìn phong cảnh bên ngoài.

Lúc Nam Khuê chuẩn bị rời đi, cô ấy đột nhiên đưa tay giữ góc áo cô, giọng nói cũng yếu ớt đến mức khiến người khác đau lòng: ”Khuê Khuê, mình…”

”Thật xin lỗi, mình lừa cậu, thật ra mình rất sợ, mình rất khó chịu, mình…”

Đông Họa không nhịn được nữa, trực tiếp khóc to.

”Đừng sợ đừng sợ.” Nam Khuê lập tức xoay người ôm chặt cô ấy.

Chỉ có mấy ngày mà thôi, Đông Họa đã gầy đi rất nhiều.

Cô ấy vốn đã gầy, nay còn trở nên gầy gò hơn.

Cô ấy dựa vào người Nam Khuê như một con chim nhỏ bị thương, nghĩ đến những hình ảnh kia, cô ấy cũng không nhịn được mà run người.

”Khuê Khuê, sau này mình sẽ bị ghét bỏ sao?”

Đông Họa khóc hỏi.

Nam Khuê cẩn thận nâng mặt cô ấy lên, nghiêm túc trả lời: ”Nếu như là người đáng giá để Họa Họa nhà chúng ta phó thác cả đời thì người đó sẽ tuyệt đối quý trọng và bảo vệ cậu.”

“Nếu như anh ta để ý thì đó cũng không phải là ý trung nhân của cậu.”

”Họa Họa của chúng ta là một cô gái tốt như vậy cơ mà, cậu xứng đáng với người đàn ông tốt nhất.”

Đông Họa làm ổ trong ngực cô.

Rất rất lâu sau, đột nhiên cô ấy hỏi nhỏ một câu: ”Vậy cậu nói xem, anh Chu sẽ như vậy chứ?”

Nam Khuê nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên.

Đại não như dừng lại, hoặc có thể nói là vô cùng không thể tin được.

”Họa Họa, cậu…? Cậu nói ai?”

“Anh Chu!” Đông Họa nói lại lần nữa.

Cuối cùng lần này Nam Khuê mới tin mình không nghe lầm.

Cô nhìn Đông Họa, vô cùng kinh ngạc nói: ”Người mà từ trước đến nay cậu nói thích chính là anh ấy?”

”Ừm!”

Đông Họa gật nhẹ đầu.

Khuôn mặt cô ấy cũng đỏ bừng.

”Khuê Khuê, anh ấy biết sao?”

Nam Khuê vô cùng bất ngờ: ”Họa Họa, là mình quá ngốc, lâu như vậy mà mình lại không phát hiện ra.”

”Nhưng cậu yên tâm, Tiễn Nam không phải người như vậy, cậu nên nói sớm hơn cho mình biết mới đúng, thế thì mình có thể tạo cơ hội cho hai người rồi.”

“Thật sao?”

Gương mặt Đông Họa sáng lên, ngữ điệu cũng sinh động hơn nhiều.

”Ừm, Họa Họa của chúng ta đẹp như vậy, lại còn là một cô gái lương thiện thế này, chỉ cần anh ấy ở chung với cậu, mình tin anh ấy nhất định sẽ thích cậu.”

Nam Khuê hết lòng cổ vũ Đông Họa.

”Thật ra mình biết người anh ấy thích vẫn luôn là cậu. Những năm này dì vẫn luôn giục anh ấy kết hôn, nhưng anh ấy đều không đồng ý, mình vẫn cảm thấy rất khó để có thể nói chuyện bản thân thích người đàn ông thích bạn mình, cho nên mới không dám nói cho cậu.”

”Đồ ngốc, yêu là quyền lợi của mỗi người, cậu thích anh ấy là quyền tự do của cậu.”

Nói rồi Nam Khuê nắm chặt tay Đông Họa: ”Hơn nữa mình đã nói từ trước đó rồi, mình và Tiễn Nam là chuyện không thể.”

”Mình chỉ xem anh ấy là anh trai ruột.”

”Nếu như hai người thật sự có thể bên nhau thì mình vui còn chẳng kịp nữa là để ý. Mình hi vọng anh ấy hạnh phúc, cũng hi vọng cậu hạnh phúc.”

Cuối cùng trên mặt Đông Họa cũng xuất hiện nụ cười, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.

Nam Khuê xoa mặt cô ấy: ”Như thế này mới đúng, Họa Họa của chúng ta đẹp như vậy, nên cười nhiều hơn mới phải.”

Có cuộc trò chuyện này, tâm trạng Đông Họa thoải mái hơn rất nhiều.

Hai hôm sau là ngày cô ấy xuất viện.

Khi thấy Chu Tiễn Nam mặc đồng phục cảnh sát đứng trước mặt mình, cô ấy hoàn toàn ngẩn người.

”Anh Chu, anh…? Sao anh lại đến đây?”

”Khuê Khuê nói hôm nay cô xuất viện nên nói tôi đến giúp một chút, đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”