Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác

Chương 122: Uyển Đình, em thật tàn nhẫn



Tất cả đều trở nên im thin thít. Mọi người đứng hình, con tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì đập mạnh. Ai cũng rùng mình khi nghe tiếng súng, cả mấy tên thuộc hạ của Lưu Dương cũng sợ hãi trước tiếng súng kinh hoàng này.

Uyển Đình run rẩy nhìn xem ai là người bị bắn, ánh mắt cô rơm rớm nước nhìn sang Vũ Phong trước tiên, cô thấy anh đang đứng yên cúi đầu xuống, rồi mắt cô chuyển xuống vùng bụng của anh, cô thấy một đường máu ẩn hiện lên, rồi từ từ nó đậm hơn, đậm hơn nữa, cuối cùng nó đã thấm ướt hơn nửa cái áo của anh.

- Vũ Phong!

Cô thốt lên đầy sợ hãi, cảm giác như cả thế giới đều sụp đổ ngay trước mắt làm cho cô không thể nào không chạy tới chỗ anh. Cả căn biệt thự vang vọng tiếng thét của cô. Ai cũng hóa đá, đám thuộc hạ không ngờ được chuyện này, nhìn sang bên kia thì thấy Lưu Dương vẫn đang tay cầm súng, nó vẫn còn ra khói ở đầu đạn. Mặt anh như ác quỷ mà trừng mắt nhìn Uyển Đình. Vũ Phong vẫn đứng đó, Uyển Đình chạy lại chỗ anh, cô lo lắng ra mặt.

- A… Anh có sao không?

Cô lắp bắp, Vũ Phong nhìn cô rồi anh nở nụ cười. Anh vỗ vài cái vào bụng của mình.

- Anh cũng tưởng mình đã trúng đạn, nhưng may là nó chỉ xẹt qua thôi, đau lắm em à.

- Gì cơ?

Uyển Đình hơi nhíu mày, cô vẫn còn chưa hết lo nhưng khi nghe câu nói của Vũ Phong thì cô đờ người vài giây. Nhìn xuống bụng của anh thì đúng thật chiếc áo trắng đã bị rách một đường, bụng anh cũng bị rách nên nó mới gây chảy máu. Cô thở phào, Tuấn Lãng cùng Tư Niên cũng thở phào một hơi, Vũ Phong suýt thì khiến cho bọn họ lo sốt vó.

Lưu Dương đứng đó nhìn thấy Uyển Đình vẫn còn lo lắng cho Vũ Phong như thế thì anh chịu không được, anh tức giận, ấm ức, anh không hiểu tại sao cô lại không lo lắng cho anh giống như đã lo lắng cho Vũ Phong. Anh hạ súng xuống, trận chiến tạm thời lắng lại. Lưu Dương ra lệnh cho đám thuộc hạ ra ngoài hết, cả bà Tô cũng ra ngoài. Còn lại những người trong cuộc ở lại.

Uyển Đình đứng bên cạnh Vũ Phong, mặc dù cô vẫn không thể tha thứ cho anh nhưng nhìn anh đau đớn thế này thì cô cũng không chịu nổi. Lưu Dương ngồi sụp xuống ghế, anh lấy tay xoa trán của mình. Anh thật vô dụng khi không thể chiếm được trái tim của Uyển Đình. Vũ Phong gằn giọng lên tiếng.

- Bây giờ hãy giải quyết cùng một thể đi. Cậu muốn gì?

- Tôi… không muốn gì hết, tôi chỉ muốn cô ấy mà thôi.

Lưu Dương lẩm bẩm nói, giọng anh dù nhỏ nhưng những người ở đó đều nghe thấy rõ mồn một. Vũ Phong lập tức trả lời lại.

- Không bao giờ.

Uyển Đình nhìn anh rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Anh vẫn yêu cô, cô biết điều đó, nhưng khi nhớ lại những ngày tháng bị anh hành hạ thì cô không tài nào có thể tha thứ cho anh được. Tư Niên với Tuấn Lãng đành im lặng chờ đợi, chờ đợi đám người của Bác Thần tới và chờ đợi cho ba người kia nói chuyện với nhau rõ ràng.

- Lưu Dương, vẫn còn nhiều người tốt hơn tôi, tại sao anh cứ cố chấp với tôi như vậy?

Uyển Đình nhíu mày nói. Cô thấy anh thật trẻ con và không bao giờ buông bỏ, nếu anh chịu buông thì tình cảnh ngày hôm nay đâu có xảy ra.

Lưu Dương cúi đầu xuống nức nở, Uyển Đình lúc này nhận ra là anh đang khóc, khóc một cách rất đáng thương. Con tim cô bỗng nhói lên một cái khiến cho cô không tài nào nhìn nổi. Cuộc đời cô có vẻ như không hợp với đàn ông, cô luôn mềm lòng với họ nhất là người mà cô yêu. Và cả Lưu Dương là bạn nối khố với cô, anh tuy lớn hơn nhiều tuổi nhưng đối với tuổi thơ của Uyển Đình thì không thể thiếu anh được.

Lưu Dương khóc, anh nhìn cô với con mắt ướt đẫm đáng thương vô cùng. Uyển Đình không biết phải làm thế nào nhưng cô kêu Vũ Phong ra kia đứng để cô nói chuyện với Lưu Dương, Vũ Phong ban đầu tuy không đồng ý nhưng anh vẫn đi loạng choạng. Lưu Dương lên tiếng, anh trút ra hết những ngày tháng đơn phương cô một cách điên cuồng.

- Anh yêu em lắm Uyển Đình, yêu như thể chết đi sống lại, nhưng tại sao… em không chấp nhận anh?

Anh nức nở, mặt mày đỏ ửng lên. Uyển Đình nghe anh nói mà cô khó xử, cô không thể chấp nhận tình cảm với anh khi cô chỉ xem anh là một người anh trai không hơn không kém. Lưu Dương nói tiếp.

- Từ ngày chúng ta còn nhỏ, anh luôn là người thân thiết với em nhất, cho đến khi tên Mặc Vũ Phong xuất hiện khi hắn đi cùng với ông của hắn tới nhà, lúc đó anh đã nhận ra rằng… em đã có cảm tình với hắn. Vậy mà anh, một đứa đã cưng chiều yêu thương em hết mực lại bị em bỏ rơi, em có thấy mình tàn nhẫn lắm không Uyển Đình?

Anh nói rồi nhìn cô, ánh mắt đầy ấm ức, xem ra nỗi ấm ức này của anh đã chịu lâu lắm rồi nhưng bây giờ mới có thể trút ra hết. Anh thở hắt để lấy hơi nói tiếp.

- Còn tên Vũ Phong đó, hắn đã đánh đập, hành hạ em biết chừng nào, vậy mà em lại yêu hắn. Em quá ngu ngốc rồi!

Anh gào lên, Uyển Đình cũng muốn khóc đến nơi, mắt cô đọng lại nước, mũi sụt sịt cay cay. Đúng vậy, cô quá ngu rồi, nhiều lúc cô thấy mình thật quá ngu ngốc khi yêu Mặc Vũ Phong cho dù có bị anh hành hạ dữ dội… cô vẫn yêu anh. Có lẽ đây là lý do Lưu Dương uất ức suốt ngần ấy năm trời.

Anh tức là vì người tốt như anh Uyển Đình không yêu, hay người luôn quan tâm đến cô một cách thầm lặng như Tuấn Lãng cô chỉ xem như là người mà cô thân thiết, mà cuối cùng cô lại đi yêu Vũ Phong, tên khốn nạn trời đánh đã hành hạ cô lên xuống, đúng thật là quá mâu thuẫn với nhau rồi. Người đáng thương cũng chỉ có Lưu Dương và Tuấn Lãng mà thôi.

Uyển Đình lúc này không nhịn được nữa. Cô khóc, nước mắt cô rơi, một giọt, rồi hai giọt, đâu ai biết rằng cô đã chịu đựng những gì. Trái tim cô thuộc về Vũ Phong cũng đâu phải do ý cô muốn, nó tự động thuộc về anh một cách thật tình cờ ngay cả cô cũng không ngờ. Năm đó cô chỉ là một cô gái ngu ngốc và ngây thơ đâu biết tình là chi, cô lỡ lụy vào nó để rồi gây ra tai họa thế này đây.

- Tôi xin lỗi.

Cô nói, giọng nhỏ xíu. Lưu Dương lắc đầu, anh căm ghét cô, anh hận cô, nhưng ngược lại anh cũng yêu cô đến điên dại.

- Anh bất chấp làm kẻ ác để được em yêu thương, nhưng cuối cùng nó lại phản tác dụng, em lại càng ghét anh thêm. Còn tên Vũ Phong…

Lưu Dương cau mày chỉ về phía Vũ Phong đầy giận dữ, rồi anh nói.

- … Hắn đánh đập em tra tấn em, hắn còn là kẻ xấu xa hơn cả anh, nhưng em cuối cùng vẫn yêu hắn!