Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác

Chương 123: Tôi ghen tị với cậu



- Anh đừng nói nữa.

Uyển Đình kêu lên, cô dần không chịu nổi những câu nói của Lưu Dương nữa rồi. Cô biết cô có lỗi, là cô sai.

- Em lại còn…

Lưu Dương tính nói nhưng phải dừng lại vì Uyển Đình hét lên.

- Làm ơn dừng lại đi!

Cô ngồi sụp xuống che hai tai lại. Cùng lúc này cánh cửa bị ai đó đạp bung ra, Bác Thần với khí thế bức người của một lão đại đầy thâm niên bước vào trong, con mắt trợn lên nhìn xung quanh. Anh thấy em gái mình đang ngồi sụp xuống đất tay bịt hai tai lại. Vũ Phong thì gương mặt trắng bệch đứng cùng với Tuấn Lãng và Tư Niên cũng lo lắng không kém.

- Bắt hết!

Bác Thần lớn tiếng ra lệnh, giọng anh như hổ gầm, ngay lập tức đám thuộc hạ của anh bao vây khắp biệt tự không chừa chỗ nào. Người của Lưu Dương thì không thể sánh bằng người của Bác Thần nên chỉ trong chốc lát tất cả đều đã bị bắt. Lưu Dương hiện tại không thể làm gì được nữa, anh biết rằng mình đã đi tới bước đường cùng. Giờ đây trước mặt anh là người mà anh yêu thương, anh mỉm cười đầy bi thương mà đi lại ngồi xuống trước mặt cô, Uyển Đình run rẩy không muốn nghe gì hết, Vũ Phong muốn đi lại nhưng bị Tuấn Lãng cản.

Lưu Dương kéo tay cô ra khỏi tai bằng cử chỉ nhẹ nhàng nhất có thể. Uyển Đình dần bình tĩnh lại mà nhìn anh, cô vẫn còn run. Lưu Dương nói với cô bằng giọng yêu thương như đây là lần cuối cùng anh được gặp cô vậy.

- Mặc dù kiếp này không thể ở bên em, nhưng anh xin em hãy để dành cuộc đời mình cho anh kiếp sau, để anh có thể yêu em nhiều hơn lúc này.

Nói xong anh ôm cô. Trong phút chốc một con dao đâm thẳng vào hông… của Lưu Dương. Uyển Đình tròn mắt khi thấy Cẩn Mai đầy tức giận ở trước mặt mình, cô ta lao nhanh như gió khiến cho cô kinh ngạc. Lưu Dương gục ngay trên vai cô, anh bị đâm rồi, Uyển Đình còn cảm nhận được dòng máu nóng hổi đang chảy trên tay cô.

- Lưu Dương… Lưu Dương…!

Cô run rẩy nói, nhưng anh không còn trả lời nữa.

- Tên khốn khiếp tại sao lại dám hả? Sao lại lừa dối tôi hả???

Cẩn Mai vừa khóc vừa giằng co với Tư Niên cùng Hi Văn đang giữ chặt cô ta. Cô ta hận khi trót yêu Lưu Dương, nhưng cuối cùng anh ta lại đem cô ra làm trò đùa, thật không thể tưởng tượng được.

Mặt của Vũ Phong lúc này trắng bệch còn hơn xác chết.

Một lúc sau, người ta đưa xác của Lưu Dương đi, Tuấn Lãng nhìn cậu ta, gương mặt có vẻ rất mãn nguyện khi được chết trong tay người mình yêu. Thật ra Tuấn Lãng rất ghen tị với Lưu Dương, dám nghĩ dám làm, dám yêu dám hận, hơn hết là dám đấu tranh vì tình yêu của mình, giành lấy nó khi còn có thể. Anh lẩm bẩm.

- Tôi ghen tị với cậu, vậy nên hãy ngủ đi.

Dù nói vậy thôi nhưng Tuấn Lãng thì sao? Anh chỉ là kẻ chết nhát, anh còn không dám tiếp tục theo đuổi cô vì sợ cô sẽ buồn, anh muốn cô được hạnh phúc còn anh thì vẫn sẽ đắm chìm trong tình yêu đơn phương không bao giờ có kết quả, nếu là Lưu Dương thì chắc chắn không cam chịu điều đó, anh ta sẽ theo đuổi đến cùng mặc kệ nhân cách của mình có ra sao, anh chỉ cần có cô là đủ rồi.

Cảnh sát cũng đến và đưa Cẩn Mai đi theo lệnh của Bác Thần, cô ta cứ lẩm bẩm gì đó như một kẻ điên, có lẽ cô ta không ngờ rằng chính tay mình vừa giết chết người mình yêu.

Minh Hoàng và Hùng lúc này mới tới nơi, khi đến thì hai người còn đổ thừa rằng tại người này mới phải đi lạc vào đến tận khu rừng hẻo lánh. Uyển Đình đứng cạnh Vũ Phong, cô thẫn thờ như người chết, bỗng nhiên Vũ Phong dựa vào vai cô, cô thở dài mà nói.

- Tránh xa tôi ra, tôi đang rất mệt.

- Em vẫn còn yêu anh chứ?

Uyển Đình nghe tiếng anh lẩm bẩm như vậy thì có hơi khó chịu. Cô nói:

- Mau tránh ra đi, tôi không muốn gặp anh nữa.

- Xin lỗi vì đã làm em cảm thấy khó chịu, nhưng hình như anh đã đến giới hạn của mình rồi.

Anh nói với giọng yếu ớt khiến cho Uyển Đình cảm thấy kỳ lạ. Cô đứng xích ra chỗ khác, nhưng Vũ Phong cũng theo đó nghiêng về phía cô, cô ôm chầm lấy anh trong khi anh thì ngã lên người mình. Uyển Đình vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô lay người anh nhưng anh không trả lời, và cô cảm nhận được có thứ gì đó ươn ướt, cô đưa tay mình lên, lúc này cô còn sợ hãi hơn gấp vạn lần khi nãy, một màu đỏ tươi trên tay cô, đó là máu.

- Cái gì… Vũ Phong, anh có nghe em nói không, Vũ Phong?

Cô nói như muốn hét lên khiến cho người khác chú ý đến. Vũ Phong ngất rồi, anh bất tỉnh nhân sự không còn biết gì nữa. Uyển Đình mếu máo, cô sợ lắm, rất sợ, cảm xúc đến nhanh như một cơn gió khiến cho cô không thể nào lường trước được. Những người khác chạy lại chỗ cô, giống như một thước phim được tua chậm, cô khóc lóc muốn anh tỉnh lại, nhưng đáp lại cô chỉ là câu nói của Bác Thần.

- Mau đưa nó đến bệnh viện!

Chiếc xe cứu thương kêu inh ỏi khắp làn đường đông đúc khiến cho người đi đường phải chú ý đến, xe cứu thương đi qua đi lại không phải là điều xa lạ, chỉ là hôm nay không hiểu sao tiếng còi xe nghe nó lại bi thương quá, giống như tiếng than khóc của ai đó đang gào lên, nỗi thống khổ không ai hiểu được.

Bệnh viện hôm đó có một bệnh nhân bị thương do đạn bắn. Vũ Phong đã nói dối, vết đạn không hề sượt qua người anh, mà nó bắn thẳng vào người anh dẫn đến mất máu, Vũ Phong khiến cho cô hiểu lầm rằng anh ổn, anh không sao, nhưng thật ra anh đau đớn đến tê dại.

Cô đi theo cán cứu thương dẫn đến phòng phẫu thuật, bàn tay dính đầy máu của cô nắm chặt lấy tay anh, tay cô lạnh ngắt, và tay anh thì lại ấm. Nước mắt cô rơi trên tay anh, anh mơ màng nhìn thấy cô đang khóc vì mình, anh mỉm cười trong khi đang đeo máy thở, vậy là được rồi, anh chịu đựng đến lúc này thì ít ra vẫn có người vì anh mà khóc, như vậy thì có chết anh cũng mãn nguyện.