Cô Vợ Đanh Đá Của Nhất Thiếu

Chương 20: Phản giấm



Chưa đầy mười lăm phút sau, một bàn ăn thịnh soạn được bày ra trước mắt, đủ món sơn hào hải vị của các nước phương Tây, cực kì bắt mắt, lại còn nức mùi thơm làm mọi người. Chiếc bàn hình tròn được bảy người ngồi xung quanh, vừa hay lại đủ chỗ, khá thoải mái để mọi người dùng bữa.

Sơ đồ bàn ăn thì trông thực đơn giản, bắt đầu từ Mạc Tư Hoành qua bên trái là Lục Tư An, Ken, Lạc Hy, Tư Nguyệt, Cố Vân Gia, Nhất Long và quay lại là anh chàng họ Mạc. Phân bố chỗ ngồi trông cũng khá bình thường, nhưng vô tình lại dội nguyên một hũ giấm vào mặt ai kia đang ngồi nơi nào đó. Mặt anh sầm xuống, thất sắc nhìn cô vợ mình hả hê trò chuyện cùng những người cùng bàn.

Trông sơ sơ qua thì Ken cũng.. có sắc thật, mũi cao, môi mỏng, hàng lông mày cũng có thể nói là rậm rạp, nước da khá trắng, vẻ cực kì Tây Âu, lại là con lai nên đồng tử có màu xanh nhàn nhạt, rất cuốn hút. Nét cá tính trên khuôn mặt kết hợp cùng bộ sport thoải mái đang bận trên người thực hợp, trông như là một vận động viên khỏe mạnh, nhưng không kém phần soái ca. Ánh mắt hắn ta nhìn cô cũng thực khiến ánh muốn lật nguyên cái bàn này.

- Này, bà cần phải bổ sung thêm rau đấy!

Ken nhắc nhở nhẹ nhàng cô nàng ngồi cạnh rồi gắp lấy gắp để chút salad vào đĩa cô. Lạc Hy không để tâm quá mức đến chuyện này, lúc còn học trung học, cũng là cậu ta đưa cô đi ăn, hẳn vẫn là thói quen cũ. Vả lại, cô còn muốn để cho lão chồng của mình phải ăn thêm dấm nên không từ chối, lại còn cười cảm ơn.

- Cũng nên thử chút Bruschetta này đi. Món này rất phổ biến ở Ý đấy! Món ăn nhẹ này có vẻ đơn sơ nhưng không hề đơn giản à nha. Lát bánh mì được phết một lớp tỏi lên trên sau đó được nướng vàng giòn tạo mùi rất thơm. Rất đáng thử.

Anh chàng họ Mạc trổ tài hiểu biết am sâu về ẩm thực thao thao bất tuyệt, thì là sở trường mà.

Hành động của hai anh chàng này có vẻ như đang quan tâm bạn mình một cách rất đỗi tự nhiên, nhưng lại một lần nữa dội thẳng dấm vào mặt ông chồng ngồi phía đối diện.

Anh gằm mặt xuống bàn, vô cùng bực tức nhưng lại hận mình chẳng thể ngang nhiên tiến lại đập bể đĩa đồ ăn trên bàn cô được. Thật là..

Trông thấy anh có vẻ sắc thần tuột dốc, Ken chỉ nhếch môi cười nhẹ liếc sang phía Nhất Long, vẻ đắc thắng.

Ưu tư một hồi lâu, Nhất Long lấy lại vẻ bình tĩnh của mình, cười nhẹ vẻ một chút. Nhẹ nhàng lấy một chiếc đĩa sạch đặt lên bàn mình, anh ân cần gắp salad vừa phải vào đĩa, lại thêm chút bánh mì Bruschetta của Ý, không quên cẩn thận gắp thêm một ít bánh mì khoai tây Rosti nữa. Và tất nhiên không chỉ có những món khai vị, anh còn cẩn thận thêm vào Sunday Roast, một món ăn khá phổ biến ở Anh quốc, lần trước đi ăn Lạc Hy có vẻ rất vừa vị.

Sau khi đã hoàn tất trang trí bằng chút ít trứng thái mỏng và cà chua, anh ung dung đẩy ghế đứng lên, tiến lại về phía Lạc Hy.

- Vô cùng cảm ơn hai vị tiên sinh. Phần hảo cảm này tôi xin nhận.

Anh một tay nhấc đĩa thức ăn của cô lên, tay kia đặt đĩa của mình xuống trước bàn trong sự ngỡ ngàng của tất thảy mọi người. Tất thảy các con người ngồi đây vẫn đang thất thần chẳng ai nói nên lời thì Nhất Long đã uy nghi tiến về chỗ của mình.

Ha ha, thật sự đáng sợ mà. Quả thực là lần đầu tiên trong lịch sử tình trường, Cố Vân Gia mới được chứng kiến một màn phản dấm ngầu đến vậy, cũng đáng học hỏi, đáng xem qua. Ngày hôm qua trông thấy vẻ đau lòng của Nhất Long khi thấy vợ mình lăn lóc một góc thảm thiết, anh cũng biết rõ chàng trai này sẽ trân trọng Lạc Hy.

Mọi hành động, cử chỉ của anh diễn ra từng nhịp từng nhịp, rất đỗi nhẹ nhàng, bình tĩnh và giấu được phần tức giận của mình. Các chàng trai ở đây thực sự nể phục điều này. Ken trông thấy ăn làm vậy mặt biến sắc, có chút không vui, nhưng cũng không mở miệng nói ra.

Lạc Hy lúc này cũng mấy phần đã định thần lại. Vốn định lên tiếng tức giận về hành động của anh, nhưng nghĩ lại thấy nên thôi, cô không muốn làm buổi tối mất vui, vả lại việc anh ta làm như vậy, có thể xem như là một hành động hối lỗi, mặc dù cô chẳng có ý định bỏ qua, nhưng cũng xem như là đã nhận, không buồn không vui, cô thưởng thức những món anh đưa qua. Không tệ.

Quả thực, việc làm của anh thực điềm đạm, khiến mọi người cho dù có tức giận đến đâu cũng chẳng thể đứng lên mà bộc lộ cảm xúc của mình, đành phải ngậm nguyên một khối tức nát cả họng, ứ ự đọng lại ở cổ, vô cùng khó chịu nha.

Sau một hồi yên lặng đến ngộp thở cuối cùng Cố Vân Gia cũng lên tiếng đập tan bầu không khí ngập ngùng, e ngại.

- Nào, cùng nâng ly.

- Phải đấy! Phải đấy!

Mọi người cũng nhao nhao, mừng thầm vì thoát được tình cảnh éo le, tiến thoái lưỡng nan, đặc biệt là Lục Tư An và Mạc Tư Hoành, mặc dù hai anh chàng này có chút để ý đến Lạc Hy, nhưng sớm cũng đã từ bỏ, nay lại ngồi giữa hai tình địch, không khí đáng sợ đến không chịu được.

Thế là tiếng keng keng vang lên, rất lịch thiệp, ảm đạm, có phần kỳ quái. Mùi thuốc súng lành lạnh cứ phảng phất đâu đâu trên chiếc bàn tròn này làm mọi người không khỏi ớn lạnh khi trông thấy ánh mắt hai tên tình địch nhìn nhau.

Moi người cùng đứng lên nốc sạch ly rượu trên tay của mình rồi lại tiếp tục bàn luận về một vài vấn đề ngoài lề.

Bữa tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn, sau một tiếng ngồi ăn uống no nê, thao thao nói tới nói lui, mọi ngươi nhận thấy cũng nên bế mạc buổi chào mừng này để trở về nghỉ ngơi. Một số vì khá thấm mệt, số khác lại say mèm rồi.

- Aydo, anh ấy say khướt luôn rồi, tớ đưa Cố Vân Gia trở về trước, mọi người cứ tiếp tục nhé!

Tư Nguyệt đứng phắt lên, tay đỡ lưng người đàn ông đã khướt khà vì rượu, ẻo lả ngồi trên ghế. Cô thở dài, hôm nay ai cũng uống rượu, xem ra chỉ còn nước gọi xe về thôi.

- Không sao không sao, hai người cứ trở về trước, lúc khác lại hẹn gặp.

Ken đứng lên, ngỏ ý muốn chào.

Thế rồi Tư Nguyệt khiếm nhã gật đầu chào tất thảy mọi người, khoác tay anh chàng họ Cố lên vai rồi kéo lê anh ra ngoài. Tuy đã say nhưng ông anh họ Cố này vẫn còn tỉnh táo, chảng quá dựa dẫm vào người bên cạnh, đứng lên đi nhẹ nhàng, có chút quay mòng, nhưng ít nhiều Tư Nguyệt vẫn không quá cực nhọc để dưa anh ra ngoài.

- Tôi cũng nghĩ chúng ta nên trở về nghỉ ngơi.

Mạc Tư Hoành đứng lên, nâng ly cuối.

- Ừm.

Ken cũng nâng ly mình lên.

Thế là cả năm người còn lại cùng nhau cạn ly cuối cùng, cũng rã ra về.

- Tôi đưa phu nhân của mình về trước, ba vị cứ thong thả.

Anh nắm lấy vai vợ mình, ôm sát vào lồng ngực, lại còn cố tình hôn lên mái tóc xoăn nhẹ của cô một cái.

* * *

Tuy hơi hụt hẫng, nhưng lại một lần nữa ba chàng trai phải câm nín trong ấm ức. Cũng phải, anh là chồng hợp pháp của cô, đưa vợ mình về cũng là lẽ thường nên chẳng ai dám lên tiếng ý kiến. Ken nhìn Nhất Long, ánh mắt có chút ghen tị. Rõ ràng anh là người đến trước, rõ ràng là người bên cạnh cô hơn mười năm, hết Hoắc Phong, bây giờ vẫn chẳng thể thắng được tên họ Nhất này.

Về phần Lạc Hy, cô nàng này cũng ngà ngà say rồi nên chỉ biết ngoan ngoãn cùng anh leo lên xe trở về, nửa tình nửa mơ, tuy vẫn còn ý thức, nhưng vẫn không muốn để bạn mình lo lắng về cuộc sống vợ chồng của mình, miễn cưỡng một chút cũng không sao.

Nhất Long mỉm cười đắc thắng, hôm nay anh đúng thực là rất ngầu mà, một màn lật bàn quá ư là đẹp mắt, vừa xả được giận, lại còn uy nghi chiến thắng tình địch của mình.

Trong xe, anh không nói gì, vẫn nắm chặt tay cô như ban nãy kéo cô đi, Lạc Hy không phản đối, tuy vậy bàn tay cô lỏng lỏng đi, chỉ còn mỗi anh là nắm lấy đôi bàn tay kia.

Chợt bánh xe dừng bánh trước một công viên vắng người, rợp bóng cây, thực sự mát mẻ. Anh xuống xe, mở cửa cho cô, bằng giọng lạnh lùng, Lạc Hy đáp, chẳng nhìn anh lấy một cái:

- Làm gì?

- Cứ xuống đi.

Anh nói, mặt có chút trầm ngâm, lại nhẹ nhàng, giọng nói có chút ân cần ảm đạm. Hiện tại cô cũng muốn tỉnh rượu, vừa hay công viên này lại thích hợp. Xem ra cũng đã không có ý định từ chối chàng trai này rồi.

Vừa đóng sẩm cửa xe lại, cô đã bị anh kéo đi ngay.

- Này.. buông ra.

Cô gắt gỏng khó chịu. Cô vẫn không muốn lại ngu ngốc như trước nữa, hai lần, cô đã hai lần tin vào tình yêu rồi.

Anh im lặng, vẫn ghì chặt đôi tay ấy, bởi bây giờ chẳng biết nên nói gì nữa. Ban đâu, quả thực đối với anh, mà cũng có thể cô cũng nghĩ, cuộc hôn nhân này chỉ mang tính chất lợi ích, sẽ chẳng thể đi đến đâu được cả. Mà cho dù có tình cảm đi chăng nữa, cũng sẽ chẳng biết mối cơ duyên này sẽ phiêu bạt về đâu.

Anh từng nghĩ, cô là một cô gái tốt, anh chỉ có thể bảo vệ, chẳng thể yêu, những lời anh nói ngày hôm đó, cũng chỉ muốn thể hiện cái tôi với mọi người, rằng anh sẽ chẳng phải là người rung động đầu tiên. Nhưng giờ, chợt cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi nói những câu dối lòng đó, lại còn làm cho người mình thương khổ sở, thực là ích kỷ.

Giảy nãy một hồi lâu, cuối cùng tay cô cũng thoát khỏi được, cô càng thêm tức giận, tát anh lấy một cái:

- Vô sỉ!

Chàng trai chẳng có lấy một chút phản ứng tức giận, lại còn ôm chầm lấy cô, thủ thỉ nhẹ, giọng có chút run run, đôi tay vẫn ôm lấy người phụ nữ của mình.

- Xin lỗi.

Hai từ này quả nhiên rất đơn giản, nhưng nó chặn cứng cổ họng anh bây lâu nay. Giọng nói khi anh thốt ra có vẻ hối lỗi, có chút kích động và khá e dè, anh chỉ nói vừa đủ cho cô nghe, vẫn ghì lấy Lạc Hy vào trong lòng mình, đầu anh cũng cữ nhàng tựa vào cổ cô.

Nghe xong hai từ đó, bao nhiêu nước mắt của cô chợt tuôn rơi, muốn buông đôi vai ấy ra, nhưng có chút lại không nỡ. Thế là cứ đứng tại đó, khóc như mưa, khóc cho bao uất ức chịu đựng bấy lâu nay của bản thân, khóc cho sự đau khổ của mình, khóc cho sự căm ghét hờn phẫn bởi dư vị tình yêu. Cô khóc.