Cô Vợ Đanh Đá Của Nhất Thiếu

Chương 19



Tại một góc sân bay, Nhất Long hậm hà hậm hực giương nắm đấm lên vỗ bồm bộp vào tường, vẻ mặt vô cùng khó ưa. Ũng phải thôi. Nhưng chẳng lẽ, giờ anh lao ra để đánh ghen, thế thì mất mặt chết đi được, dù gì anh cũng là đang theo đuôi họ đến đây thôi mà.

Anh chàng thư kí đứng cạnh có vẻ tâm trạng tốt hơn chút, ít nhất là vì người được ăn giấm không phải là mình. Tuy vậy mà không phải vậy, vẻ hừng hực của vị tổng tài ít nhiều gì cảnh báo cho những a ở cạnh một trận thiên lôi hỏa sắp nổ ra, thạch nham chuẩn bị phun trào và kiểu gì kẻ đứng cạnh cũng sẽ bỏng dù cố chạy thật xa.

- Thưa.. thiếu.. thiếu gia, chuẩn bị có một cuộc hẹn ký hợp đồng với..

Ấp a ấp úng, Lâm Khắc Khiêm nói dịu giọng. Sếp nhà anh đang trong tâm trạng không thoải mái, thư ký Lâm chỉ biết nhờ các tổ tông ban phước mà thôi. Bao cuộc họp quan trọng sớm không đến, muộn không đến, lại cứ phải dồn dập vào ngày hôm nay. Nhìn thoáng qua gương mặt đầy giấm của Nhất Long, Lâm Khắc Khiêm cũng chả hy vọng gì vào việc anh sẽ quay trở lại công ty để xử lý công việc.

- Bỏ hết bỏ hết, hôm nay không công việc gì hết.

Nhất Long chẳng cần nghe đến hết câu, anh hiện tại không còn tâm trí để ý đến chuyện công ty.

Chỉ biết lén thở dài một hơi, chàng thư ký họ Lâm liền lấy điện thoại ra gọi điện cho bên đối tác, ríu rít xin lỗi rồi hẹn gặp lần sau với muôn vàn lý do đã lược sẵn. Có chút khó khăn nhưng cũng thành công vì bên kia chẳng có thành kiến gì với công ty anh.

Trông đám người kia đã leo lên xe, hai anh chàng này cũng bước lên chiếc BMW màu xanh, Nhất Long đi nhanh hơn, ngồi về phía ghế lái, Lâm thư ký hiểu chuyện, cũng ngoan ngoãn nhảy qua ghế phụ. Vì khá bức bối, Nhất Long đạp chân ga, áp sát chiếc xe màu trắng đi trước, hầu như khoảng cách chỉ bằng vừa vặn một chiếc ô tô. Cũng thực may vì hôm qua anh mới mua chiếc này nên cô chưa kịp nhìn thấy.

- Nhất thiếu gia.. chúng ta, vẫn nên giữ khoảng cách với họ, sẽ không hay đâu nếu cứ đi sát như thế này. - Lâm Khắc Khiêm rú người vào nghế, run run vì vận tốc chết người của tổng tài.

Nghe lời "khuyên chân thành" của thư ký, anh nhả từ từ chân ga ra, đập một cái bốp vào vô lăng thể hiện sự tức giận hiện tại của bản thân. Đáng ghét, đúng là chi còn cách nhỏ mọn bám đuôi như thế này. Rõ là khó chịu, nhưng vẫn muốn tiếp tục theo sát nhất cử nhất động của Lạc Hy cùng những người bạn của cô. Thật là.

Chiếc xe trước dừng lại trước một nhà hàng châu Âu khá rộng lớn, từng người từng người bước xuống, duy chỉ có tài xế là tiếp tục chạy về phía hầm gửi xe. Nhất Long phanh kít xe lại, uy nghi bước xuống, làm Lâm Khắc Khiên phải luồn người qua ghế lái, xoay xoay vô lăng đạp ga rồi tiến xuống hầm.

Vẫn khéo léo ngụy trang bằng một chiếc kính râm mặc dù thấy rõ mặt mũi, nhưng anh chàng họ Nhất này vô cùng tự tin rằng mình sẽ không bị phát hiện. Dẫu vậy, vẫn phải đi lén lút theo sau, chẳng dám tiến lại gần hơn khoảng cách 20 mét.

Bàn mà năm người kia chọn nằm ở cuối nhà hàng, tuy là một chỗ vắng vẻ nhất có view rất đẹp, lại còn đủ yên tĩnh và thoải mái để họ có thể dễ dàng ôn lại những kỉ niệm xưa, quả là một vị trí ngồi quá hoản hảo cho cuộc hẹn gặp này của năm người. Lạc Hy tiến vào bàn, là người kéo ghế đầu tiên và ngồi xuống. Những người kia cũng tiếp theo mà ngồi xuống ghế, lúm xúm lại nói một vài chuyện có vẻ khá vui vẻ.

Một lúc sau thì Cố Vân Gia cùng Tư Nguyệt cũng tới, cùng ngồi xuống góp vui. Ban sáng trông mặt mày cô phờ phạc là thế, nhưng bây giờ thì cười nói vô cùng vui vẻ, sắc mặt lại có chút hồng hào, phấn khởi.

Khá dứt khoát, Nhất Long ngồi đại xuống một cái bàn dành cho hai người, mắt vẫn chẳng rời khỏi vị trí vợ mình. Đôi lông mày lưỡi kiếm có vẻ khiếm nhã nhíu xuống, tay đặt trên ghế cứ liên hồi gõ gõ, vẻ không có gì là dễ chịu. Chiếc khẩu trang cùng mắt kính cũng chẳng buồn tháo xuống.

- Thưa tiên sinh, anh muốn dùng gì? - Một giọng nói vang lên đâu đó gần đây.

Nghe thì rõ mồn một, nhưng chàng trai này chẳng để tâm, thậm chí chẳng ngoái lại nhìn xem anh chàng kia đang nói chuyện với ai, chỉ chăm chăm nhìn cuối nhà hàng, nơi những con người dang thoải mái trò chuyện với nhau. Ánh mắt vẫn kiên định, nhìn thẳng vào nhóm người đang cười nói như thế. Chợt, mắt lóe lên một tia lửa khi trông thấy cô vỗ vai người bạn cũ của mình.

Câu hỏi vừa rồi lặp đi lặp lại đến cả chục lần dẫu cho người nghe chỉ bỏ ngoài tai. Nhận thấy người đàn ông ngồi ở đây có vẻ khả nghi, anh bồi bàn nắm chặt lấy cổ tay người đang ngồi, khóa tay đè đầu anh ta xuống bàn. Lực khá mạnh và bất ngờ, thế nên Nhất Long chẳng kịp phản ứng mà đã bị hôn mặt bàn mọt cái.

- Nói, anh là ai? Tới đây mục đích gì? Lại có mưu đồ gì với khách hàng của chúng tôi.

Bị bèm mặt xuống bàn, lại còn khóa tay từ phía sau, Nhất Long chẳng thể vùng vậy được. Bị nghi ngờ cũng chừa quá cơ, sáng nay lúc ra khỏi nhà, anh bận một bộ đồ đen từ đầu đến chân, đã vậy còn đội mũ, thêm chiếc khẩu trang cùng kính râm, chưa bị cho là trộm hẵng còn may.

- Ấy ấy, anh có biết đó là ai không hả?

Lâm Khắc Khiêm từ đâu xuất hiện như một vị thần, hất tay anh bồi bàn ra khỏi người tổng tài. Trông thấy tình cảnh này, bao mồ hôi cứ chảy tròng rã, thiếu gia nhà anh từ trước đến giờ muỗi còn chưa dám cắn, thế mà cũng có ngày bị đè đầu khóa cổ như thế này. Đúng là không để mặt mũi đâu cho vừa được.

- Anh ta suốt buổi cứ nhìn chằm chằm vào phía những người ở kia, anh nói xem, anh ta là ai?

Người này vẫn cương giọng lên cãi, ánh mắt có chút nghi hoặc vì người mới đến có vẻ khá lịch lãm, lại cung kính với người bị nghi ngờ này như vậy. Nhưng vẫn còn chưa có ý định bỏ tay ra.

- Đây là đại thiếu gia của gia tộc họ Nhất, Nhất Long, lại chưa nói đến, cái nhà hàng này cũng do chính anh ta mở đấy. Cậu muốn mất việc sao?

Nghe thấy uy thế uy quyền của người ngồi đây, anh chàng bồi bàn mới vã mồ hôi hột ríu rít xin lỗi xin phải. Nhất Long vừa được giải thoát lại liền nhìn về phía mục tiêu của mình nên xuề xoàng chẳng để tâm, Lâm Khắc Khiêm cũng chẳng nói gì, chỉ vớ lấy tập menu, khoanh đại một vài món dùng cho bữa trưa.

Anh bôi bàn luống cuống nhận lấy tập menu, tiếp tục công việc của mình. Nhận thấy sự chú ý của Nhất Long dồn hoàn toàn vào cô gái ngồi ở cuối nhà hàng, anh ta thở dài, đúng là nam nhân, cho dù có cường đại đến bao nhiêu cũng phải phục dưới tay phụ nữ.

- Tổ tông của tôi ơi, làm ơn làm phước, anh có thể bớt lén la lén lút như vừa rồi có được không?

Thư ký Lâm ngồi xuống, quay sang nói với đại thiếu gia khi nhóc bồi bàn nọ vừa rời đi.

Bấy giờ Nhất Long mới chịu rời mắt khỏi bàn năm người, nhìn qua thư ký của mình, vớ lấy ly trà trên bàn uống lấy uống để. Thật đứng ngồi chẳng yên mà, vợ anh suốt buổi thì quay sang quay về nói tới nói lui với hai tên con trai kia, lại còn ít nhiều vỗ vai đập tay này nọ, thật khiến người ta tức đến bốc hỏa cơ mà.

Chịu không được, anh đứng phắt dậy, dường như là muốn xông thẳng xuống đó kéo vợ về.

- Anh có bị úng não không đấy? Bây giờ qua bên kia khác gì tự nhận chúng ta tho dõi họ nãy đến giờ? Lại còn chưa nói, phu nhân còn chưa nguôi giận, nếu lần này mà làm càn, vợ cũng không giữ được thì đừng trách tôi.

- Thế thì làm sao được nữa?

Nhất Long nghe xong thấy có lý, liền giậm chân một cái rồi hừng hực ngồi xuống, không phục, anh hoàn toàn không phục, nhưng vẫn chẳng nghĩ ra được điều gì có lý hơn.

Ha, một đại tổng tài bao nhiêu năm chinh chiến trên thương trường, đối đầu với chẳng biết bao nhiêu kẻ để đứng lên là tập đoàn lớn mạnh nhất cái thành phố này, thế mà lại ngu muội trong giờ khắc quan trọng.

- Gọi cho phu nhân, tạo một tình huống tình cờ.

Câu gợi ý vừa rồi như kéo Nhất Long ra khỏi cái hố bí. Chẳng đợi đến 5 giây, anh liền gọi ngay cho cô. Lúc nãy hốt hoảng là vậy, quay như chong chóng, anh nghiêm chỉnh lấy lại phong thái bản lĩnh của mình, uy nghiêm, giọng nói có chút kiên định, không để lộ nửa phần tức giận.

Lâm Khắc Khiêm ngồi đừ người ra nhìn sếp của mình bằng nửa con mắt, Nhất đại thiếu gia này, giải oscar xem như nợ anh ta một giải thưởng.

- Alo? Em đang ở đâu đấy?

- Nhà hàng Resonmall, sao, có chuyện gì không?

Cô trả lời vội, vốn vẫn là không định bắt máy.

Bàn của anh và cô cách nhau không quá xa, nhưng vốn là nhà hàng này rất đông khách, nếu không chú ý một cách cẩn thận, hẳn sẽ không thể phát hiện ra sự có mặt của người kia.

- Thật vậy sao? Vừa hay tôi cũng đang ở đấy, vừa ký hợp đồng xong. Bạn em sẽ không phiền nếu tôi lại cùng dùng bữa chứ?

Anh hớn hở, giọng có chút hò reo.

Lạc Hy nhíu mày.

- Ai đấy? Ông chồng nhà cậu sao?

Lại một giọng nam vang lên trong điện thoại khiến mặt ông chồng tối sầm lại.

Lạc Hy gật gật đầu với người bạn, anh chàng kia có vẻ khá tò mò, giọng mang chút khiêu khích và hứng thú.

- Mau mau gọi qua đây.

Nghe bạn mình nói vậy, Lạc Hy cũng đành để ông chồng oan gia ghé đây dùng bữa chung, quả thực có chút miễn cưỡng. Chỉ vừa nghe được lời đồng ý, đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút kết thúc cuộc gọi. Cô cũng vô lo vô nghĩ, tắt đen màn hình và tiếp tục cuộc trò chuyện. Nhà hàng này đông người như thế, hẳn tên đầu đất nhà cô không dễ tìm được đến đây đâu, vẫn là tranh thủ thời gian này nói cho hết chuyện cùng những người bạn.

- Chào mọi người.

Một anh chàng tao nhã đứng lịch lãm, bộ đồ thể thao màu đen tuy tối màu nhưng không giảm đi độ hảo soái của anh, Nhất Long. Anh chàng này xã giao chào mọi người, khi lướt mắt qua Lạc Hy, anh cố tình nháy một mắt, cười nhẹ làm cô suýt chút nữa thì sặc ngụm nước vừa uống.

- Chào, nào, ngồi đi, ngồi đi.

Mạc Tử Hoành kéo chiếc ghế bên cạnh cho anh ngồi xuống, anh chàng họ Mạc này cũng không ít lần làm ăn hợp tác với Nhất Long, có chút quen biết, đó là điều hiển nhiên. Quy tắc sinh tồn trên thương trường chính là có nhiều mối quan hệ.

Gật đầu nhẹ, anh mỉm cười ngồi cạnh, dù thực tâm là muốn đá phăng tên con lai họ Lưu để ngồi cùng vợ mình.

- Nghe danh Nhất tổng đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp, vinh hạnh cho tôi quá!

Ken lên tiếng nâng hai ly rượu lên, đưa cho anh chàng mới tới một ly vừa mới được đưa ra, giọng vô cùng khiêu khích, nụ cười có vẻ lệch lên một chút, ánh mắt lộ rõ vẻ phấn khích, có chút khí sắc tự đắc. Trông thấy ánh mắt này, hiển nhiên Nhất Long có thể nhận định được đây là tình địch số một của mình.

Nhất Long tiếp nhận lời khiêu chiến của Ken bằng vẻ hòa nhã, nụ cười duyên dáng vẫn nở rộ. Keng một tiếng, hai ly cụng vào nhau rồi cạn sạch.

- Anh làm gì ở đây đấy?

Lạc Hy chẳng để tâm đế cách hai người mời rượu, chỉ thắc mắc tò mò hỏi. Ban nãy anh cũng là nói rõ rồi, nhưng nào có ai đi ký hợp đồng làm ăn lại mang bộ đồ thể thao thoải mái như thế, anh xem cô là ngốc sao.

- Vừa mới ký hợp đồng xong.

Anh nhìn qua cô, khả ái chẳng thẹn lòng. Lâm Khắc Khiêm ngồi ở vị trí cũ cười phụt nhẹ, tuy ngồi khá xa nhưng anh ta vẫn có thể nghe thấy, lại chẳng nghĩ đến tổng tài Nhất Thịnh lại có thể nói dối một cách cực kỳ thoải mái như thế này, lại vẫn còn có thể tươi cười trong khi lúc nãy chua hè một mùi dấm nồng nặc. Bay giờ mới phát hiện ra anh diễn kịch giỏi đến thế. Không làm ảnh để cũng thực khá tiếc đi.

Lạc Hy thở dài không hỏi nữa.