Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 504: Con không muốn gặp anh ấy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tại sao...tại sao anh ấy cũng tới?"

"Ai chứ?" Mẹ Lâm không biết cô ta nói ai, cho nên hỏi một câu. Lâm Thanh Thanh trực tiếp ôm lấy bà ta, chôn mặt xuống nói:"Mẹ, con không muốn nhìn thấy anh ấy vào lúc này, con chật vật xấu xí như vậy, làm sao có thể để anh ấy gặp con được? Anh ấy vốn đã không thích con, bây giờ thấy bộ dạng này của con thì nhất định sẽ càng thất vọng."

Giọng nói của cô ta rất nhỏ nên chỉ có mẹ Lâm có thể nghe được. Dù sao cũng là con gái của mình, Lâm Thanh Thanh đã nói đến mức này rồi thì làm sao bà ta có thể không nghe đây?

Hóa ra Lâm Thanh Thanh nói là Dạ Mạc Thâm.

Bởi vì này hai ngày Lâm Thanh Thanh vẫn luôn bị tạm giam nên gầy đi, ăn mặc xốc xếch, vì thế hiện tại Dạ Mạc Thâm tới nhìn thấy bộ dáng cô ta hiện giờ, làm hình tượng của con gái sẽ sụp đổ trước mặt người đàn ông mình thích.

Nếu là lúc trước, mẹ Lâm nhất định sẽ giúp Lâm Thanh Thanh vượt qua cửa ải khó này. Thế nhưng bây giờ so sánh mặt mũi, thanh danh thì mạng sống của cô ta vẫn quan trọng nhất. Cho nên mẹ Lâm cũng không lo được nhiều như vậy, bà ta giữ chặt tay Lâm Thanh Thanh thấp giọng nói: "Bé ngoan, con đừng để ý tới sự hiện diện của cậu ấy ở đây, hôm nay mẹ tới là tới cứu con. Chuyện con làm sai lúc trước, hôm nay con phải xin lỗi người ta cho tốt, con phải nghiêm túc thừa nhận sai lầm của mình, sau này không cho phép tái phạm nữa, có biết không?"

Sau khi Lâm Thanh Thanh đang chôn đầu trong lòng mẹ Lâm nghe thấy lời này, thân thể cô ta hung hăng run lên, sau đó ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, mẹ đang nói gì thế?"

"Xin lỗi cho tốt, biết không?" Mẹ Lâm nhìn chằm chằm cô ta thấp giọng nói cảnh cáo: "Mẹ đã bỏ ra rất nhiều sức lực mới cầu xin được một cơ hội, nếu như con không xin lỗi đàng hoàng thì cơ hội này sẽ không còn nữa."

"Cầu xin cơ hội à? Mẹ đi cầu xin người phụ nữ kia sao?" Cảm xúc của Lâm Thanh Thanh lập tức kích động lên, ngọn lửa trong mắt của cô ta cháy lên mãnh liệt ý thù địch. Mẹ Lâm sợ ngây ngẩn cả người, bà ta cắn răng dùng sức nắm cổ tay của cô ta hạ giọng nói: "Con nghe rõ cho mẹ Lâm Thanh Thanh, hôm nay con nhất định phải nghiêm túc nói xin lỗi với bọn họ, còn phải thật lòng vào. Lát nữa không cho phép trong mắt con xuất hiện tâm trạng như bây giờ, chuyện này vốn chính là lỗi của con!"

Lỗi của cô ta sao?

Cô ta có lỗi gì? Lâm Thanh Thanh cũng không cảm thấy mình có lỗi, nếu như cô ta có lỗi, vậy chính là không canh chuẩn để tạt axit lên thẳng mặt Hàn Mộc Tử, thế mà để cho cô ta bây giờ còn không có chuyện gì đứng ở chỗ này.

"Con sẽ không nói xin lỗi." Cặp mắt Lâm Thanh kiên cường nói: " Chuyện này không phải lỗi của con, là cô ta cướp người đàn ông của con trước!"

"Đứa nhỏ ngốc, con nói bậy bạ gì đấy?" Mẹ Lâm trừng to mắt, trong lòng bà ta nổi lên cảm xúc không tốt, Cô con gái này kiêu căng bướng bỉnh, bây giờ còn không đồng ý xin lỗi: "Con có biết, nếu như hôm nay con không nói xin lỗi, có thể con sẽ bị nhốt ở chỗ này một thời gian rất lâu đó!"

Gì chứ?

Vừa nghe đến mình sẽ bị nhốt ở nơi này, Lâm Thanh Thanh đã cảm thấy có chút rụt rè.

Nhưng cô ta phải nói xin lỗi với người phụ nữ đã cướp người đàn ông của mình sao? Làm sao cô ta có thể làm được?

"Con hãy chọn đi, xin lỗi sẽ được ra ngoài, hay không xin lỗi để ở lại đây, mẹ tin tưởng con biết chọn cái nào."

Nói đến đây, mẹ Lâm buông Lâm Thanh Thanh ra, dự định để bản thân cô ta lựa chọn.

Sau khi bà ta đứng lên mới mỉm cười nhìn Hàn Mộc Tử một cái, bà ta nhẹ giọng mở miệng nói: "Tôi đã nói với nó xong rồi, mấy ngày nay nó đã ở đây chịu nhiều khổ cực nên cũng biết mình sai biết hối lỗi rồi."

Hàn Mộc Tử nhìn mẹ Lâm, cô cảm thấy người mẹ này thật hết lòng hết dạ.

Trước mặt tình thương của mẹ, Hàn Mộc Tử vẫn rất tôn kính bà ta, thế là mỉm cười gật đầu chào hỏi.

Mẹ Lâm lập tức cảm thấy mềm lòng hơn, thấy bộ dáng này của Hàn Mộc Tử hẳn là sẽ tha thứ cho con gái của mình nhỉ? Chỉ cần tha thứ, vậy chuyện gì cũng dễ nói.

Thế nhưng Lâm Thanh Thanh vẫn ngồi dưới đất không đứng lên, cô ta không muốn Dạ Mạc Thâm nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình hiện tại, cô ta thực sự quá xấu xí rồi.

Mặc dù mấy hôm nay cô ta không soi gương, nhưng vốn không cần soi thì cô ta cũng biết mình xấu thành thế nào. Mấy ngày không tắm rửa, tóc rối, hôm đó make up kỹ lưỡng cũng nát bét.

Vả lại trên người của cô ta vừa hội vừa thối, cô ta không làm được...

"Không, con không muốn." Lâm Thanh Thanh đau khổ gào lên một tiếng, cô ta ôm đầu sắc mặt đau khổ nói: "Con không muốn gặp anh ấy, con không muốn gặp anh ấy! Mẹ, mẹ kêu anh ấy ra ngoài đi, ra ngoài đi!"

Dáng vẻ Lâm Thanh Thanh đột nhiên phát điên, Hàn Mộc Tử cũng không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng cô đến xem Lâm Thanh Thanh đã ăn năn chưa, cho nên sắc mặt vẫn tỉnh táo đứng bên cạnh.

Hình như Lâm Thanh Thanh nghĩ đến thứ gì, đột nhiên cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt như mũi tên bắn đến chỗ Hàn Mộc Tử.

Ánh mắt kia có sự tức giận và oán hận vô tận.

Mọi người đều khiếp sợ, Tống An không thể tin nhìn cô ta.

Khó có thể tưởng tượng trong mắt một cô gái còn trẻ tuổi như vậy lại có thể nhìn thấy sự oán độc như thế.

Mẹ Lâm nói thầm một tiếng không tốt, bà ta tranh thủ thời gian xông lên trước chắn trước mặt Lâm Thanh Thanh: "Con đang làm gì vậy? Còn không mau xin lỗi cô Hàn và cậu Dạ đi!"

"Con không muốn nói xin lỗi! Dựa vào đâu mà con phải xin lỗi chứ?" Lâm Thanh Thanh gầm thét lên: "Mẹ, con nghĩ mẹ tới giúp con, nhưng tại sao mẹ lại ép buộc con xin lỗi cô ta? Con có lỗi gì chứ?"

Mẹ Lâm hít một hơi khí lạnh, trong khoảnh khắc đó sắc mặt bà ta trở nên trắng bệch, thân thể của bà ta như bị đơ ra, ngơ ngác đứng ở đó không nhúc nhích.

Khuôn mặt Hàn Mộc Tử vốn không thay đổi, sau khi cô nghe Lâm Thanh Thanh nói, sắc mặt cô có chút thay đổi, sau đó không tự chủ nhìn mẹ Lâm đứng bên cạnh.

Thật là đáng tiếc cho nỗi khổ tâm của bà ta.

"Người sai là cô ta!" Lâm Thanh Thanh chỉ Hàn Mộc Tử, vẻ mặt cô ta nghiến răng nghiến lợi: "Là con xem mắt với Dạ Mạc Thâm trước, cô ta chỉ là một nhà thiết kế, tại sao có thể cướp đối tượng hẹn hò của con ở ngay trước mặt con chứ? Con có chỗ nào thua cô ta? Chỗ nào chứ? Hay bởi vì tài năng dụ