Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 505: Cô gạt tôi!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Mọi chuyện sao?" Trong mắt Lâm Thanh Thanh không chỉ có cất giấu oán độc mà còn ngậm nước mắt, lúc cô ta nhìn Hàn Mộc Tử thì vừa hay nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đứng ở sau lưng cô. Sắc mặt anh lạnh lùng, hơi thở mạnh mẽ vốn không hợp với nơi này.

Thế nhưng không biết vì sao, có thể là thời gian cô ta bị bắt quá lâu, cho nên sinh ra ảo giác.

Cô ta luôn cảm thấy hiện tại Dạ Mạc Thâm đã cho Hàn Mộc Tử bước vào thế giới của mình.

Tại sao? Cuối cùng là tại sao?

Lâm Thanh Thanh nhìn thấy tình huống này thì nước mắt muốn rơi xuống, cô ta cắn môi dưới căm hận nhìn Hàn Mộc Tử.

"Vì sao? Mặc dù... khuôn mặt cô rất xinh đẹp, thế nhưng tôi cảm thấy tôi cũng không thua có bao nhiêu. Cô biết thiết kế, tôi cũng biết rất nhiều, tại sao hết lần này tới lần khác anh ấy lại coi trọng cô?"

Trên mặt cô ta hiện lên vẻ tủi thân, Lâm Thanh Thanh lập tức nhìn thấy Dạ Mạc Thâm thật sự để Hàn Mộc Tử hòa tan vào hơi thở của mình làm cô ta hết sức khổ sở.

Mặt Hàn Mộc Tử vẫn không lộ ra điều gì, cô chỉ nhàn nhạt mở miệng nói.

"Cô nói tôi cướp đối tượng hẹn hò của cô, đơn giản chính là cảm thấy tôi biết anh ấy qua buổi xem mắt của hai người, đúng không?"

Lâm Thanh Thanh hỏi lại: "Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Không phải." Hàn Mộc Tử trực tiếp bác bỏ cô ta rồi thở dài, Hàn Mộc Tử chậm rãi nói: "Tôi và anh ấy không phải quen biết vào buổi xem mắt đó."

"Cô có ý gì?" Lâm Thanh Thanh trừng mắt nhìn cô có chút không rõ.

Hàn Mộc Tử lại nói: "Nói đúng ra, tôi và anh ấy đã quen biết rất sớm trước đó."

"Rất sớm trước đó, rất sớm trước đó là lúc nào? Cô muốn gạt tôi sao?" Lâm Thanh Thanh cắn môi dưới, thù hận với cô càng nhiều.

Hàn Mộc Tử lắc đầu, cô tính toán tỉ mỉ một chút: "Tính ra, chúng tôi đã có năm chưa gặp nhau. Hôm đó hai người xem mắt thì tôi mới gặp lại anh ấy, chẳng qua là gặp lại mà thôi."

"Gì..gì chứ? Gặp lại hả? Còn là năm năm à?" Lâm Thanh Thanh có chút không thể tin vào tại của mình, cô ta cho là mình nghe lầm, cánh môi tái nhợt hơi há ra không thể tin nói: "Chuyện này sao có thể? Làm sao hai người có thể gặp lại vào hôm đó? Rõ ràng lúc ấy hai người không quen biết, là tôi giới thiệu thân phận của hai người mà? Hàn Mộc Tử! Có phải vì tôi không xin lỗi cô, cho nên cố ý bịa chuyện lừa gạt tôi không?"

Ngay cả mẹ Lâm ở bên cạnh cũng có chút ngạc nhiên nhìn Hàn Mộc Tử.

Cô gái này và Dạ Mạc Thâm đã quen biết năm... năm năm rồi? Thật là không thể tưởng tượng được.

"Cô có xin lỗi tôi hay không, với tôi mà nói cũng không quan trọng. Bởi vì tôi vốn không thèm để ý cô có bị nhốt tại đây hay không, người chân chính để ý cô bị giam giữ ở đây chính là mẹ cô. Cô Lâm, tôi và Dạ Mạc Thâm thật sự mới gặp lại hôm đó, quả thật tôi và anh ấy đã quen biết nhau năm năm trước. Điều này tôi đã nói xong, cô còn cảm thấy tôi cướp đối tượng hẹn hò của mình nữa không? Ngay từ đầu, anh ấy đã cho cô hy vọng sao?"

Lâm Thanh Thanh rủ mí mắt xuống. Anh đã cho mình hi vọng ư?

Không có. Chưa từng có.

Từ lúc bắt đầu xem mắt, cô ta có thể cảm giác được mỗi một tế bào của Dạ Mạc Thâm đều đang từ chối cô ta, anh không muốn xem mắt với cô ta, nhưng sau đó vì yêu cầu của cô ta nên anh mới cho cô ta chút mặt mũi.

Là cô ta, là cô ta vẫn đang tự mình nằm mơ mình có thể chinh phục được người đàn ông này.

Cô ta vốn không để ý hay nghĩ đến đối phương có cảm nhận gì, anh có thích cô ta không dù chỉ là một chút.

Từ lúc bắt đầu cô ta đã có một chút xíu hi vọng như vậy, vẫn là lúc Hàn Mộc Tử xuất hiện, bởi vì cô ta nhìn thấy ánh sáng trong mắt Dạ Mạc Thâm.

Đúng, chính là ánh sáng!

Lúc đó Lâm Thanh Thanh còn tưởng rằng anh cảm thấy hứng thú với thân phận nhà thiết kế của cô, cô ta còn phấn khởi đưa danh thiếp của Hàn Mộc Tử cho Dạ Mạc Thâm.

Thật không nghĩ đến Dạ Mạc Thâm cảm thấy hứng thú lại là bản thân Hàn Mộc Tử, mà không phải thân phận nhà thiết kế của cô.

Nếu như nói hai người bọn họ là gặp lại, thế thì hành vi của cô ta là đang hỗ trợ hai người bùng lửa lên mà thôi.

Hiện tại nghĩ kỹ lại, hành vi của mình thật là ngu không ai bằng, thật là để cho người khác cười đến rụng răng!

"Không... Không... Không phải như vậy, làm sao lại như thế này?" Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Thanh không thể tiếp nhận lui về sau mấy bước. Thân thể lảo đảo một cái ngã ngồi trên mặt đất, cô ta không ngừng lắc đầu nhìn Hàn Mộc Tử: "Tôi không tin, làm sao có thể? Làm sao có thể?"

"Thanh Thanh!" Mẹ Lâm thấy cô ta té ngã trên đất, cuối cùng không đành lòng đi ra đỡ lấy cô ta để lau nước mắt.

Hàn Mộc Tử nhìn bộ dạng này của cô ta, mặc dù ngoài miệng nói không tin nhưng rõ ràng trong lòng đã tin tưởng.

Nhưng mà bây giờ cô ta còn không thể chấp nhận được mà thôi.

Cô nhàn nhạt nói: "Điều nên nói tôi đã nói, muốn làm sao là chuyện của cô, còn có hai tiếng nữa sẽ mở phiên toà rồi, cô còn có thời gian để sám hối."

Nói xong thì Hàn Mộc Tử không nhìn cô ta nữa, cô quay người trực tiếp rời đi.

Ánh mắt sắc bén của Dạ Mạc Thâm nhìn hai mẹ con kia một cái rồi cũng rời đi theo.

Tống An nhìn bóng lưng hai người rời đi, cuối cùng vẫn đi đến chỗ hai mẹ con nhà họ Lâm, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Thanh Thanh.

"Dì Tống muốn xin lỗi cháu, trước đó hai người kia đã quen biết nhau. Hai người bọn họ không chỉ là quen biết, vả lại năm năm trước còn ở bên nhau, chính là người mà năm năm trước Dạ Mạc Thâm đã kết hôn đó."

Bờ môi Lâm Thanh Thanh run rẩy.

"Chẳng lẽ... cô ta chính là vợ cũ trong miệng mọi người?"

Tống An nặng nề gật gật đầu, bỗng nhiên Lâm Thanh Thanh cười rộ lên: "Thì ra là thế, cô ta chính là vợ trước của Dạ Mạc Thâm à? Không trách được... Không trách được... Ánh mắt hôm đó anh ấy nhìn cô ta rất khác, không trách được cháu nói tên Hàn Mộc Tử là anh ấy đã đồng ý xem mắt. Cháu còn tưởng rằng anh ấy đã thay đổi cách nhìn với mình, cháu có cơ hội, không nghĩ tới... Hóa ra anh ấy vì cô ta."

"Tôi không biết cô ấy sẽ xuất hiện ở đó, tôi vẫn cảm thấy cháu là một đứa trẻ ngoan, hẳn có thể sưởi ấm trái tim Mạc Thâm. Nhưng chuyện tạt axit lần này thực sự quá độc ác, dù cho là dì Tổng cũng không thể tha thứ cho cháu. Cháu là một cô gái nên không thể nhỏ mọn đến mức tính kế hại người khác thế này"

"Dì Tống, cháu..." Cánh môi Lâm Thanh Thanh trắng bệch, một chữ cũng