Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 146: Tôi sẽ phản kích



An Đào Đào nghe thấy giọng nói thì liếc mắt nhìn Tạ Như từ trên xuống dưới.

Nếu Tạ Như không có mụn trứng cá thì sẽ rất xinh đẹp, làn da cũng rất trắng, đáng vẻ của cô ấy trùng khớp với người trong trí nhớ cô, đây đúng. thật là Tạ Như.

"Khoẻ chứ?” Sau khi xác định là người quen, An Đào Đào cũng cười rộ

Ta Như liên tục gật đầu, bởi vì quá kích động, cô ấy nhất thời không nói ra một câu hoàn chỉnh.

An Đào Đào có chút đở khóc đở cười, kéo Tạ Như đi đến bên bậc thang ngồi xuống, sau đó lấy một chai nước từ trong ba lô ra đưa cho cô ấy: “Chị uống nước đi, chúng ta từ từ rồi nói, đừng quá kích động,”

Tạ Như lập tức vặn nắp chai, mặc dù không khát cũng uống vài ngụm, sau đó bóp chặt chai nước hưng phấn nói: “Bác sĩ An, y thuật của em. giỏi thật đấy, mới ngày đầu tiên sau khi em châm cứu cho chị, mụn trứng cá trên mặt chị đã bắt đầu giảm bớt, còn không đau không ngứa, sau khi chị uống xong mấy loại thuốc Đông y điều trị đó nữa, em thấy đấy, chỉ sau bốn, năm ngày đã tốt hơn rất nhiều, tuy rằng còn có chút sẹo mụn nhưng chị tin rằng rất nhanh sẽ biến mất thôi.”

Bây giờ cô ấy rất tin tưởng vào y thuật của An. Đào Đào, quả thật vô cùng kỳ điệu!

An Đào Đào cẩn thận quan sát Tạ Như, lại bắt mạch cho cô ấy, tươi cười nói: “Điều trị không tệ, xem ra chị rất nghe lời bác sĩ nói.”

Tạ Như nghe vậy lập tức bày tỏ: “Chị nhất định sẽ nghe lời bác sĩ An. Nếu không có bác sĩAn. thì sẽ không có chị bây giờ, thật sự, chị rất biết ơn em.”

Gương mặt trước kia vốn đầy mụn, lở loét phát mù, xấu xí đến mức ngay cả bản thân cô ấy cũng không dám nhìn.

Bây giờ cuối cùng cô ấy có thể một lần nữa nhìn kỹ mình.

Hóa ra cô ấy cũng xinh đẹp như vậy...

“Làm xong nhớ chú ý cẩn thận, đừng có thức khuya, uống nhiều nước, ăn uống điều độ.” An Đào Đào vỗ vai Tạ Như, nghiêm túc nói.

Tạ Như xem những lời này như là thánh chỉ, nghiêm túc gật đầu.

Người này thực sự thú vị,

.An Đào Đào mỉm cười ấm áp, bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề: “Chị cũng là học sinh của Hathaway à?”

“Đúng vậy, chị năm hai, nói mới biết bác sĩ An vẫn là đàn em của chị.” Hai mắt Tạ Như sáng như bóng đèn: “Sau này có chuyện gì cứ việc tới tìm chị nhé, đàn em.”

An Đào Đào gật đầu mỉm cười.

Mắt thấy chuông vào lớp sắp vang lên, An Đào Đào và Tạ Như lập tức tách ra và trở về lớp của mình.

An Định Nhiên từ trường khác chuyển tới ngồi ở góc nghiêng đối điện với cô, vừa vào lớp ánh mắt đầu tiên của cô đã nhìn thấy cô ta.

Cô ta trang điểm tỉnh tế, làn da rất trắng, lông, mi giả cong và đài, kẻ mắt đậm làm cho đôi mắt. đặc biệt to, cô ta hếch cằm lên, ánh mắt cao ngạo. còn mang theo khinh thường, tự cảm thấy mình siêu cấp tốt đẹp.

.An Đào Đào cố nén cười, mặt vô cảm đi ngang, qua bàn của cô ta.

An Định Nhiên hừ nhẹ, trong mắt tràn đầy không cam lòng, có điều trong mắt cô ta vừa. chuyển, ý cười ngập tràn, giống như đang chờ mong cái gì đó.

.An Đào Đào không phát hiện, cô vừa ngồi xuống, việc đầu tiên làm là đi tìm sách giáo khoa mình cần.

An Định Nhiên nhìn cô chằm chằm, ý cười trong mắt càng thêm quỷ dị, có một loại cảm giác hưng phấn mãnh liệt.

Lúc này An Đào Đào sờ soạng trong gầm bàn, đột nhiên cô sờ phải một thứ có lông xù xù, vừa mềm mại xong lại lạnh như băng, giống như là xác của một con vật gì đó mới chết không lâu.

"...." Hẳn là động vật, nhưng sao trong bàn học của cô lại xuất hiện xác động vật?

Đó là ba con chuột đen đã chết!!!

Cơ thể nhỏ bé của chúng nó cuộn tròn lại một chỗ, miệng hơi há ra rồi lại cứng đờ ngay lập tức.

Một số nữ sinh nhát gan thấy vậy thì sợ tới mức la lên.

"A ---" Chuột, lớp bọn họ sao lại có chuột chết, còn kinh khủng như vậy?

Chu Mễ đang đọc sách cũng hoảng sợ, cô ấy sợ nhất loại chuột đen này, đã xấu xí còn hay trộm đồ ăn: “Đào Đào, sao bàn học của cậu lại có chuột chết? Eo ơi đáng sợ chết đi được, mới vừa rồi cậu còn chạm qua nó, liệu có dính vi khuẩn không?

Chu Mễ sợ muốn chết, cả người run lẩy bẩy.

An Định Nhiên ngồi ở góc nghiêng thấy vậy, vui sướng khi người gặp họa mà cười rộ lên.

Chuột chết đáng sợ như vậy, chắc chắn hù chết con nhỏ nhà quê kia.

An Đào Đào nhìn chằm chằm chuột chết ở. trên bàn, đột nhiên ôn hòa nở nụ cười đầy ngọt ngào: “Đừng sợ, cho dù chúng nó đáng sợ nhưng đều đã chết rồi, không làm gì được đâu.”

An Đào Đào vừa nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, chuột cũng rất đáng yêu mà.”

Lời này vừa nói ra, toàn thể sinh viên đều. ngây người, ngay cả An Định Nhiên vẫn luôn hả hê cũng ngớ người ra

Tưởng tượng và hiện thực quá mức khác nhau, không phải nói các cô gái đều sợ chuột hôi sao? Đặc biệt là chuột hôi đã chết, muốn bao. nhiêu đáng sợ thì có bấy nhiêu.

Nhưng An Đào Đào rõ ràng nhìn có vẻ yếu ớt như vậy, vì sao lại không sợ?

An Định Nhiên trừng mắt như cá chết, giống như muốn từ trên người cô nhìn ra chút đấu vết sợ hãi, đáng tiếc là thất bại.

Mẹ nó, cô ả thật sự không sợ chút nào, còn dùng ánh mắt đặc biệt trìu mến nhìn con chuột, khắp người cô còn phát ra một tầng thánh quanh thuộc về bác sĩ, vô cùng chói mắt.

Đây vẫn là một cô gái sao?

An Đào Đào không để ý đến ánh mặt ngơ ngác của mọi người, cô bọc ba con chuột này trong khăn ăn rồi nói: “Không đáng sợ chút nào đâu, mọi người xem này, chúng nó hoàn toàn bất động mà, không có chút uy hiếp nào cả.”

Các nữ học sinh ôm nhau run bần bật, không có gì đáng sợ, chỉ là bọn họ vẫn thấy rất sợ hãi.

An Đào Đào cong môi, cười càng dịu dàng.

Nực cười, cô đã nhìn thấy cả đống rắn độc và chuột, sợ thế nào được?

Mà thứ này không thể vô cớ xuất hiện ở đây, đã thế còn chết ở trong bàn học của cô, vừa nhìn đã biết là đo có người nhúng tay, An Đào Đào nhướng mày, ánh mắt như ra-đa quét xung. quanh, thu hết vẻ mặt của mọi người vào trong. mắt.

Các nữ sinh ở đây đều rất sợ hãi, ngoại trừ... An Định Nhiên!

Cô ta vẫn có sợ hãi nhưng sự kinh hãi chiếm. đa số, giống như kịch bản vốn dĩ xảy ra bị phá vỡ làm cho cô ta không thể tin vào mắt mình, mãi một hồi lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, vừa nhìn vẻ mặt này đã biết trong lòng cô ta có quỷ.

An Đào Đào híp mắt, nụ cười trở nên lạnh lẽo.

Cô đã biết An Định Nhiên đặc biệt từ quốc gia S trở về gấp, chắc chắn sẽ không ở lại quá lâu, cho nên bắt đầu chơi mấy trò trẻ con này.

An Đào Đào bĩnh tình nhìn đi chỗ khác, giọng nói đễ nghe lại lần nữa vang lên trong phòng học: “Các cậu đừng sợ, bây giờ tớ vứt chúng nó di là được.”

Cô quay đầu muốn ném xác chuột vào thùng rác, nhưng chợt phát hiện An Định Nhiên đang ngồi yên ổn ở góc đối diện lặng lẽ duỗi chân ra.

Muốn làm cô vấp ngã à?

An Đào Đào sắp tức giận đến mức bật cười, lúc ở nông thôn cô đã dùng loại thủ đoạn chỉnh người này không biết bao nhiêu lần rồi!

Cô thu hồi ánh mắt, sắc mặt thong dong đi qua, mà khi đi đến bên người An Định Nhiên, cô chợt nghiêng người sang, con chuột chết trong. tay bay ra ngoài.

"Ầm” một tiếng, xác chuột chết rơi trúng bàn của An Định Nhiên, ba con chuột chết nằm trong khăn ăn, lông đen thùi lùi, cái miệng hơi hé ra, cơ thể thì cứng đờ. Ba con chuột nhỏ đã chết vào giờ phút này thoạt nhìn quỷ dị lạ thường.

An Định Nhiên lẳng lặng nhìn chằm chằm, vài giây sau, đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết: “A—”