Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 147: Chúng nó rất đáng yêu



Sau khi kêu lên, An Định Nhiên đứng dậy muốn bỏ chạy lại bị vướng vào góc bàn, cô ta ngã xuống đất, lúc cánh tay chống xuống mặt đất cô ta đau đến mức nghe răng.

“An Đào Đào, cô cố ý đúng không?” An Định Nhiên ngẩng đầu, hung dữ hét lên. Trong ấn tượng của người khác, An Định Nhiên là cô gái xinh đẹp lại cao ngạo, còn là cô chiêu nhà giàu, những cô gái như vậy thường phải giữ hình tượng thùy mị, nết na, đặc biệt là khi ở bên ngoài, nhất định không cho phép xảy ra sai lầm.

Nhưng thân là một người thanh cao, giờ đây cô ta đang quỳ rạp trên mặt đất, chửi đổng giống hệt như mấy mụ bán cá ngoài chợ, nháy mắt làm cho sinh viên trong phòng học ngơ ra.

"An Định Nhiên, An Đào Đào nhà chúng tôi lương thiện như vậy, cô đừng có nói bừa.”

Chu Mễ hừ nhẹ, bảo vệ khư khư.

Sắc mặt An Định Nhiên tái mét, cô ta tức giật đến mức hai tròng mắt bốc hỏa.

Mà An Đào Đào vẫn thong đong như cũ, cô chớp mắt, đôi mắt dưới hàng lông mi cong đầy vẻ vô tội, ngọt ngào, giống như một bé thỏ trắng không rành thế sự, làm cho ai cũng không nỡ tức giận với cô.

Chỉ thấy cô che miệng lại, nhỏ giọng xin lỗi:" A, rất xin lỗi, tôi trượt tay!

Con mẹ nó trượt tay!

An Định Nhiên tức giận đến lồng ngực phập phồng, suýt chút nữa thì ngất xỉu. Nhưng những. sinh viên khác lại bị đáng vẻ đễ thương này của An Đào Đào mê hoặc, vừa đáng thương nhỏ bé lại yếu đuối vô tội, thật sự làm người ta chỉ muốn ôm vào. lòng mà an ủi.

Sự xinh đẹp của An Đào Đào là điều không thể phủ nhận, nhưng cô lại còn trong sáng và ngây thơ, khiến người khác không cưỡng lại được, khó trách Lục Cửu Gia quý trọng cô như vậy, ngay cả 'bọn họ suýt chút nữa...

Dưới ánh mắt nóng rực của bọn sinh viên, An Đào Đào một lần nữa gói lại xác chuột rồi ném vào bên trong thùng rác.

Sau khí làm xong hết thảy, An Đào Đào rửa sạch tay rồi khử trùng bằng cồn.

Khi cô bước vào phòng học lần nữa lại cảm nhận được ánh mắt nóng rực của đám sinh viên. Ma.

Cô thỏ trắng ngọt ngào và mềm mại, thế nhưng có thể tay không nhặt ba con chuột chết, quá lợi hại luôn! Trái lại là bọn họ lại giống như một đàn gài

“Đào Đào, cậu đỉnh thật đấy!” Chu Mê giơ ngón tay cái lên với cô: “Vừa rồi nhìn thấy thứ đấy tôi đã sợ tới mức chân mềm nhũn, cậu thật sự không sợ sao?”

“Không sợ, từ nhỏ tới lớn số lần tôi nhìn thấy chuột và rắn còn nhiều hơn ăn cơm nữa.” An Đào Đào không hề để ý mà nhún vai: “Thật ra, chúng nó rất đáng yêu.”

Đặc biệt là rắn độc, đùng làm thuốc thật sự rất tuyệt!

Chu Mễ vừa nghe, sợ tới mức run bẩn bật, đại, đại lão!

Việc chuột chết qua đi, mọi người trở lại tập trung học tập, Kỷ Thần ngồi ở phía sau An Đào Đào không nhịn được mà đùng nắp bút chọc vào lưng cô.

An Đào Đào quay đầu lại, dưới ánh mặt trời khuôn mặt nhỏ như sáng bừng lên: “Có chuyện gì vậy?”

Kỳ Thần vô thức nuốt nước miếng, chỉ một ánh mắt mà tràn ngập tiên khí, quả nhiên không thể nghỉ ngờ là thiên thần nhỏ: “Thiên thần nhỏ, cô có phải từng làm bác sĩ đông y ở bệnh viện một thời gian không?"

Cậu ta nhịn đã lâu, cuối cùng cũng hỏi ra. "Mười ngày trước, hai chân của anh trai cậu ta cuối cùng cũng có cảm giác, khi họ tới bệnh viện lại được thông báo chuyện bác sĩ An xin nghì, gần đầy họ lại đến, phát hiện bác sĩ An đã nghỉ việc hẳn và thay thế chính là một ông bác sĩ Đông y 'Bác sĩ kia danh tiếng không tệ lắm, nhưng mà ông ấy không thể chữa khỏi vết thương đo đạn bắn ở chân, làm cho người người nhà bọn họ sầu muốn chết.

Mà cậu ta đã nghe người nhà kể lại bác sĩ An thần kỳ như thế nào, không chỉ có thể chữa vô sinh, còn có thể chữa chứng đau phong thấp, thậm chí ngay cả bà Khang bị nứt xương do tai nạn xe cũng chữa khỏi!

Quan trọng nhất chính là bác sĩ An còn rất trẻ, chỉ nhìn vào cặp mắt kia là có thể nhìn ra đây là một cô gái nhỏ cực kỳ xinh đẹp, còn có một tay nghề châm cứu xuất thần.

Kỷ Thần gào thét trong lòng, trong đầu hiện. ra gương mặt của An Đào Đào, cảm giác có một sự trùng hợp hoàn hảo, nếu cậu ta không hỏi ra điều gì đó thật sự không thể nào ngủ được. Không đợi An Đào Đào nói gì, Chu Mễ cũng quay xuống, cười nói: “Đó là bệnh biên của nhà chúng tôi, cậu hai. Kỷ, không ngờ tin tức của cậu còn rất nhanh.

Kỷ Thần vuốt mũi, vành tai có chút ứng đỏ, sao lại có cảm giác một câu nói rất bình thường nhưng qua miệng Chu Mễ lại trở nên ám muội vậy. chứ?

An Đào Đào không chú ý tới vành tai ửng đỏ của cậu ta, tò mò hỏi: “Khoảng thời gian trước tôi có làm bác sĩ Đông y ở bệnh viện, có chuyện gì sao?”

'Kỷ Thần nghe xong, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: “Thiên thần nhỏ, cầu xin cậu hãy cứu anh trai tôi.”

An Đào Đào và Chu Mễ liếc nhìn nhau, hai người đều mê man.

"Trước đó cậu nói rõ ràng mọi chuyện đi." An Đào Đào dở khóc dở cười, ý bảo cậu ta từ từ một chút.

Kỷ Thần hít một hơi thật sâu nói: “Anh trai tôi là Kỷ Liên Quân, mười ngày trước anh tôi có tới một bệnh viện gặp bác sĩ Đông y, gần đây nhất chân của anh ấy đã có cảm giác, nhưng lại không tìm được bác sĩ kia. Tôi hy vọng cậu có thể giúp đỡ đi xem xét một chút, nếu có thể còn nhờ cậu giúp anh trai tôi đứng lên một lần nữa.”

Tật ở chân đối với một người vốn kiêu ngạo. mà nói là đả kích trí mạng cỡ nào.

“Hơn mười ngày trước, hai chân của anh trai cuối cùng có cảm giác, đó cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy lộ ra vẻ tươi cười, tuy là nụ cười nhợt nhạt nhưng lại tràn đầy hy vọng, tôi chân thành tha thiết muốn anh ấy giữ mãi nụ cười đó.”

Kỷ Liên Quân, người đàn ông dịu dàng như ngọc, giờ lại tĩnh mịch ngồi ở trên xe lăn?

Kỷ Thần là em trai của anh ta?

An Đào Đào không nói mà cẩn thận quan sát. Kỷ Thần, khuôn mặt của họ đúng là có vài phần giống nhau, rất có khả năng này: “Tôi vẫn còn nhớ, chân của anh ta đã có cảm giác rồi à?”

“Có, còn rất đau!” Kỷ Thần vui vẻ nói.

An Đào Đào theo bản năng gật đầu: “Có cảm giác là có thể tiến hành bước chữa trị tiếp theo rồi, nếu các người tin tưởng tôi, có thể giao cho tôi, dù sao cũng là người bệnh dưới tay tôi, tôi nên có trách nhiệm.”

"Tin, cả nhà chúng tôi đều rất tin tưởng cậu.” Kỷ Thần vui như phát điên, nếu phía sau cậu ta có một cái đuôi, chắc chắn nó đang vẫy không, ngừng.

“Anh trai nhỏ kia là anh trai của cậu à?” Bọn họ nói gần xong, Chu Mễ mới muộn màng kêu lên: “Oa, thật đúng là anh em, ai cũng chất lượng hết.”

Cô ấy cũng nghe đồn qua, nói cậu cả nhà họ Kỳ có tật ở chân, xấu hổ không đám gặp người khác. Ảnh chụp trên mạng rất ít, cho nên ngày từ đầu cô ấy cũng không biết đó là cậu cả nhà họ Kỷ, chỉ nghĩ đó là một anh trai nhỏ phải ngồi xe lăn.

Kỷ Thần được khen, cười đến híp mắt: “Thiên. thần nhỏ, vậy sau khi tan học cậu về nhà cùng tôi nhé?”

An Đào Đào đột nhiên do dự, lần trước ăn cơm với Kỳ Thần, Lục Sóc biết được thì nổi điên, lần này nếu về nhà cùng Kỷ Thần... Cô cũng không đám tưởng tượng tiếp, khéo biệt thự cũng bị phá hủy cũng nên.

Suy nghĩ của anh luôn rất khác người, ăn một bữa cơm mà nghĩ là bị đội cho cặp sừng không bằng.

“Hôm nay chỉ sợ không được, cậu cũng biết bây giờ tôi là người đã có gia đình, chuyện này tôi cần thương lượng với Lục Sóc, sau đó xác định thời gian thích hợp.” An Đào Đào nghiêm túc nói, có vẻ rất thận trọng.

'Kỷ Thần nghĩ đến lời đồn đãi về Lục Sóc, cậu ta khẽ nhíu mày.

'Kẻ điên kia vậy mà có thể trở thành chồng của. thiên thần nhỏ, đời trước anh giải cứu được hệ ngân hà à?

Mặc kệ Kỷ Thần có bất mãn như thế nào cũng. chỉ có thể cười nói: “Được, vậy tôi chờ tin tức tốt từ thiên thần nhỏ."